Pages

19/9/12

Thích Thượng Đệ Đệ [4]


Đệ Tứ Chương

Thuấn Miêu dần dần đưa mặt tới.

Khoảng cách càng ngày càng gần rồi, ta theo phản xạ mà nhanh chóng nhắm chặt hai mắt lại, thân thể cứng ngắc như đang chờ đợi một điều gì đó, chính là không có loại xúc cảm mềm mại như dự kiến, bên tai lại văng vẳng thanh âm Thuấn Miêu khinh miệt nói: “Hừ, ngươi nghĩ ta và ngươi sẽ hôn nhau sao?"

Cảm giác tu phẫn cực độ bao phủ lên toàn thân ta. Ta cơ hồ mất đi lý trí, đầu óc như bị bùng nổ, sức lực tiềm ẩn trong người tràn ra, ta cố tránh thoát vòng tay trói buộc của Thuấn Miêu, sau đó liền nhắm ngay cằm hắn mà tung một cú knock out trời giáng. Một đấm này cũng không phải là đùa giỡn, tốt xấu gì ta cũng là Lão Đại quân khu thể lực rắn chắc, khí chất mạnh mẽ, cho dù hắn có thuận thế ngưỡng đầu ra sau, giảm đi một nửa lực cú đấm, nhưng dư lực còn lại vẫn có thể làm cho hắn nằm bẹp trên mặt đất.

Ta tiến lên ấn trụ hắn, nắm tay vẫn tới tấp đấm mấy quyền vào mặt hắn. Một đường tơ máu theo khoé miệng Thuấn Miêu chảy ra, nhưng ánh mắt hắn vẫn như cũ, kiêu ngạo không giảm, thậm chí có thể nói là tràn ngập lệ khí.

Lão sư đã từng nói, Thuấn Miêu không thích hợp luyện ngưng thần tĩnh viễn trong hợp khí đạo, tâm tư của hắn quá táo bạo, hơn nữa phải nói là quá mức bạo lực, chỉ có thể nắm bắt được kĩ thuật của hợp khí đạo, mà không thể lĩnh ngộ được hàm ý bên trong. Trong trí nhớ của ta, hắn trước kia là một tiểu hài tử ôn nhu hoà đồng, thậm chí có thể nói là yếu đuối như nữ tử. Trước kia hắn luôn bị người khác khi dễ, ta lại phải luôn giúp hắn đi đòi công đạo trở về. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, hắn giống như bị điên mà đi học Đài quyền đạo và Nhu đạo, còn bắt buộc chính mình uống sữa, sau đó rốt cục là biến thành người cùng ta bất phân thắng bại, biến thành người mà có nghĩ ta cũng không nghĩ ra được......

[跆拳道 = Taekwondo = Đài quyền đạo : Võ thuật Hàn Quốc
柔道 = Judo = Nhu đạo : Võ thuật Nhật Bản]

Nhớ tới những chuyện trước kia, ta không khỏi lại mềm lòng, nắm tay đang giơ lên cũng chậm rãi thả xuống dưới. Rốt cục, ta buông hắn ra. Mặc kệ nói như thế nào, hắn cũng là đệ đệ duy nhất của ta, huynh đệ cùng chung huyết thống. Cho dù hắn có làm cả vạn chuyện ác đi chăng nữa, ta cũng chỉ có thể nhận mệnh giúp hắn sửa sai.

Đi đến cạnh cửa, ta quay đầu đối Thuấn Miêu đang vật vả dùng tay lau vết máu hai bên khoé môi nói: “Về sau, ta sẽ không quản ngươi nữa, muốn làm gì thì làm." Giọng điệu trầm thấp, ta giống như ông cụ non mà đứng nói nói. Nói xong ta nhấc chân định bước ra ngoài, lúc này lại nghe thấy Thuấn Miêu rống to: “Vu Thuấn Ương, ngươi thật sự là một tên gia hoả làm cho người ta chán ghét!"

Ta hảo nghĩ muốn quay người đấm hắn thêm hai cái nữa......Bất quá dựa vào định lực nhẫn nhịn vĩ đại của ta mà kìm chế bạo phát đánh người.

“Phải không? Ngươi cũng không khác gì ta đâu." Nói xong ta cũng không thèm quay đầu lại bước ra khỏi phòng.

Đi đến hành lang, lại truyền đến thanh âm của Thuấn Miêu: “Vu Thuấn Ương, ngươi là tên thúi tiểu tử! Đại thúi tiểu tử!!"

Mẹ nó, ta thật sự rất muốn trở lại tát vỡ mồm hắn, lần này thực không khống chế được rồi.

Ngày hôm sau, ta kéo thân mình đau nhức xuống giường. Ngày hôm qua cùng hắn lăn lộn mấy vòng. Tên tiểu hài tử chết tiệt ra tay hảo nặng, khóe miệng đều bắn máu, mà vẫn còn sức đánh cho ta ê ẩm cả người. Bất quá hắn hẳn là khó chịu hơn ta, ta hung mãnh đánh vào bụng hắn vài cái kia hẳn là rất có hiệu quả đi, hai ngày này đại khái là không thể ăn uống đồ vật này nọ rồi.

Nghĩ đến đây, tâm tình hơi tốt lên một chút, vết thương cũng không còn cảm giác đau nữa. Đương nhiên, này cũng không đại biểu ta hôm nay sẽ làm điểm tâm, dù sao có làm Thuấn Miêu hắn cũng ăn không được. Ta đem duy sinh tố cùng ngư can du mỗi thứ một đôi để đó, dùng điểm tâm xong liền uống vào. Còn phân cho Thuấn Miêu một phần nữa, xem như là đối hắn có một chút tình nghĩa huynh đệ.

[duy sinh tố = vitamin
Ngư can du = dầu cá]

Hắn đi xuống lầu, vệ sinh xong, soạn sách vở này nọ chuẩn bị đi học. Ta cố ý hỏi: “ Như thế nào, không ăn điểm tâm sao?". Hắc hắc, muốn ăn cũng không có cho ngươi ăn. Thuấn Miêu lạnh lùng trừng mắt liếc ta một cái: “Nhờ phúc của ai đó, ngày hôm qua ta ăn no căng bụng luôn rồi." Nói xong tiêu sái bước ra ngoài.

Quả nhiên.

Ai nha, Vu Thuấn Ương, ngươi như thế nào có thể bởi vì đệ đệ bị vây thống khổ bên trong mà cảm thấy thích thú a?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét