Pages

28/6/13

Yêu Thương [12]

[GIFT FOR KÁ] 

Phòng tắm 


 Bác sĩ hốt hoảng kéo quần lên, chỉ lấy thiếu niên trên giường, run run nói: "Là nó, là nó câu dẫn tôi!"

 Hiên Viên Mộ hồ nghi nhìn về phía thiếu niên, tối hôm qua bị đày đọa một thân thương tổn, sao lại có khả năng đi câu dẫn người khác? Nhưng là thiếu niên cũng không có phản bác, trên mặt mang theo thần sắc mê mang cùng thỏa mãn, cái lưỡi thăm dò, đem tinh dịch còn sót lại ở bên môi liếm sạch sẽ, như là đang thưởng thức mĩ vị gì đấy.

 "Đồ đê tiện!" Hiên Viên Mộ mày kiếm dựng thẳng, mặc dù là xuất phát từ trả thù mới cường bạo thiếu niên, nhưng nhìn thấy thiếu niên không chút để ý vì nam nhân khác khẩu giao, Hiên Viên Mộ vẫn cảm nhận được sỉ nhục bị đội nón xanh. Hắn bước nhanh đến phía trước, một phen túm chặt lấy tóc thiếu niên kéo cậu xuống giường, một đường lôi ra khỏi phòng khách, thân mình thiếu niên trần truồng cứ như vậy bị kéo đi.

27/6/13

Yêu Thương [11]

[GIFT FOR KÁ]


Phóng đãng câu dẫn


 Trừu sáp không biết bao nhiêu lần, Hiên Viên Mộ mới ở trong cơ thể thiếu niên phóng thích ra ngoài. Dương vật mềm nhũn từ từ rút ra khỏi hậu huyệt, Hiên Viên Bạc thấy thế liền đem thiếu niên ấn ngã xuống giường, hai chân áp ở trước ngực, từ trên cao, đem dục vọng đã sớm cương cứng đâm mạnh vào...

 Huynh đệ hai người hệt như dã thú không biết mệt mỏi là gì, thử đủ loại tư thế làm tình, đem toàn bộ thú tính đều phát tiết ở trên thân thể thiếu niên, thẳng đến khi thể lực thiếu niên cạn kiệt hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, hai người mới thoả mãn ném thiếu niên ở trên mặt đất, rồi sau đó trở về phòng của mình ngủ.

26/6/13

Yêu Thương [10]

[GIFT FOR KÁ]

Huyết Dạ


 Cực hạn đau đớn làm cho thiếu niên muốn hét lên kêu thảm thiết, nhưng lại bị dã vật Hiên Viên Mộ chặn ở trong miệng, muốn vặn vẹo giãy giụa nhưng lại bị cự vật Hiên Viên Bạc giữ lại không thể động đậy, muốn hôn mê, nhưng lại bị bọn họ tàn nhẫn làm cậu đau đến tỉnh lại...

 Một tiếng động lặng lẽ vang lên bên tai cậu, thanh âm dằn xuống đáy lòng bấy lâu nay lại bật ra...

 "Cũng tại ngươi, cũng tại ngươi, nếu không phải ngươi, ta sẽ không bị vứt bỏ..." Thanh âm thật quen thuộc, là ai vậy...

 "Nó có cha mẹ, tại sao lại ở cô nhi viện vậy nhỉ?"

 "Ai biết được, không biết gặp phải chuyện gì nữa, mà ngay cả cha mẹ nó cũng không muốn nuôi nó..."

 "Cũng tại ngươi, tất cả cũng tại ngươi..." Ký ức vốn đã quên nay lại ở trong đầu thoáng hiện lên.

 Là ta sai sao?

 Cự vật thô đen lại đẩy vào, hậu huyệt khít khao phát ra tiếng vang giống như gấm vóc bị người ta xé rách, máu tươi từ trong tràng đạo len lỏi chảy ra ngoài...

 Ta có tội gì sao?

 Dã vật trong miệng vẫn tiếp tục đẩy đưa, hít thở không thông, mắt cũng muốn mờ đi...

 Những thứ này đều là ta đáng phải nhận sao?

 Hai người ở trên thân thể thiếu niên tùy ý rong ruổi đã không chú ý tới người dưới thân con ngươi nguyên bản trong trẻo bây giờ lại khoác lên một tầng sương mù, thân mình liều mạng vặn vẹo ban nãy cũng ngừng giãy giụa...

 Khúc đồng dao ngày nào vẫn còn quanh quẩn ở bên tai...

 There was a crooked man,

 and he walked a crooked mile,

 He found a crooked sixpence against a crooked stile;

 He bought a crooked cat,which caught a crooked mouse,

 And they all lived together in a little crooked house.

(Bài hát There Was A Crooked Man)

(Tác giả dịch)

 Một nam nhân lắc lư, đi trên con đường lắc lư.

 Tay cầm một đồng sáu xu lắc lư, bước trên bậc thềm lắc lư,

 Mua một con mèo nhỏ lắc lắc lư lư,

 Mèo con bắt được con chuột lắc lắc lư lư.

 Bọn họ cùng nhau ở trong căn phòng lắc lắc lư lư.

 ...

 Ta có tội, đau đớn này là trừng phạt ta đáng phải nhận.

Thiếu niên vô lực tránh thoát chỉ còn biết tự bóp méo tư tưởng của mình, tránh ở một thế giới lắc lư, đem đau đớn là trừng phạt mình đáng phải nhận. Khoái cảm quỷ dị ập đến, ấu nha chưa nếm qua tình dục liền run rẩy đứng thẳng lên, trên người bị hai nam nhân kịch liệt thao lộng, khiến thân mình thiếu niên trước sau đều bị kích thích, ấu nha non nớt theo động tác của bọn họ mà ma sát lấy sàn nhà cẩm thạch lạnh như băng.

 "Đúng là tao hóa trời sinh mà." Hiên Viên Mộ cười nhạo, bàn tay nắm lấy ấu nha nhỏ nhắn của thiếu niên, trên mặt mang theo nụ cười phóng đãng, tay lại tàn nhẫn dùng sức bóp một cái.

 Thiếu niên đau đớn cả người run rẩy lấy, nhưng ấu nha trong tay Hiên Viên Mộ lại càng đứng thẳng hơn, rung rung bắn ra đợt tinh dịch đầu tiên trong đời, tinh dịch nhớp nhớp làm ướt cả tay Hiên Viên Mộ.

 Thiếu niên bị kích thích phải xuất tinh làm cho tràng đạo không tự chủ được co rút lại, Hiên Viên Bạc gầm lên một tiếng, đem tinh dịch nóng bỏng bắn vào trong cơ thể thiếu niên.

 Nhìn thấy vẻ mặt nhịn cười của Hiên Viên Mộ, sắc mặt Hiên Viên Bạc đen lại vài phần, trước kia hắn luôn luôn giữ vững tinh thần chiến đấu cư nhiên bây giờ lại chỉ vỏn vẹn trong vòng năm phút đã tước vũ khí đầu hàng!?

 Hiên Viên Bạc mang theo tức giận, bàn tay to bóp eo thiếu niên một cái, cơ hồ như muốn bóp gãy luôn xương sườn thiếu niên, thiếu niên co giật vài cái nhưng trong miệng lại bật ra thanh âm rên rỉ sung sướng, mông nhỏ cũng nhịn không được giống như chó cái thời kỳ động dục mà đong đưa cầu hoan.

 "Đúng là một tao hóa ti tiện." Hiên Viên Mộ chỉ cảm thấy côn thịt trướng đến phát đau, bên trên còn nổi thêm mấy đạo gân xanh, côn thịt vốn dĩ không nhỏ nay lại trướng to thêm một vòng.

 Hắn đi đến phía sau thiếu niên, đem dã vật cắm vào tiểu huyệt nhiễm một mảng lớn máu tươi tràn ra của thiếu niên, sau lại ôm cậu lên ngồi ở trên giường luật động đẩy lên trên.

 Tay chân thiếu niên vô lực chỉ có thể bám vào người Hiên Viên Mộ, côn thịt nóng rực liên tục trừu sáp thật nhanh. Hai tay Hiên Viên Mộ đặt ở bên hông thiếu niên, đồng thời thắt lưng cũng mạnh mẽ đỉnh lên, thỉnh thoảng lại buông tay thả cậu ngồi phịch xuống, thiếu niên chịu không nổi khoái cảm thét lên, cằm bị trật khớp làm cho thiếu niên không thể khép môi lại, nước bọt không ngừng trào ra làm ướt cả hai hạt đậu đỏ trên ngực.



25/6/13

Yêu Thương [9]

[GIFT FOR KÁ]


Chuyện cũ đêm đó



 Đây là một câu chuyện xưa thập phần cũ rích, chuyện bắt đầu từ một cái hiểu lầm đầy cẩu huyết, cái hiểu lầm này trong các câu chuyện tiểu thuyết toàn là loại bị trúng xuân dược mà phải lên giường cùng nam nhân, sau lại bị người ta ngộ nhận là có ý đồ bấu víu cành cao; hoặc là bởi vì bộ dạng giống nhau mà phải ấm ức chịu làm kẻ thế thân; hoặc là bị người vu oan giá họa mà không cách nào giải thích...

 Đương nhiên cũng có chuyện giống thiếu niên xui xẻo này, từ nhỏ đến lớn đều phải sống ở cô nhi viện, thể trạng yếu kém, sống có chút khép kín, ánh mặt trời duy nhất đến thắp sáng sinh mệnh cậu nhỏ này duy nhất chính là bác trai mỗi tháng đều sẽ mang theo đồ chơi cùng đồ ăn vặt tới thăm cậu, nhưng mà một ngày nọ cậu nhỏ đứng ở cửa cô nhi viện chờ đợi, đợi mãi vẫn không thấy bác trai tốt bụng ngày trước mới hứa hẹn đem quà mừng sinh nhật cậu đến.

24/6/13

Yêu Thương [8]

[GIFT FOR KÁ] 

Quà mừng Giáng Sinh


 Khi thiếu niên đem toàn bộ hỗn hợp trong khay thức ăn nuốt hết vào bụng, thì Hiên Viên Bạc cũng đã đến cực hạn, hưng phấn bắn thật nhiều tinh hoa vào sâu trong tràng đạo thiếu niên.

 Nội bích mẫn cảm bị hàng loạt tinh dịch đánh vào làm thiếu niên run rẩy, ấu nha phía trước lay động vài cái, nhưng vẫn như cũ không cách nào đạt tới cao trào.

 Hiên Viên Bạc rút dục vọng mềm nhuyễn kia ra, kéo phẹc mơ tuya lên, thấy khay thức ăn trước mặt thiếu niên đã bị quét sạch không còn một mảnh, giống như khen thưởng mà vỗ vỗ đầu thiếu niên.

 "Tiểu Hi thật ngoan, anh hai có quà cho em đây."

23/6/13

Yêu Thương [7]

[GIFT FOR KÁ] 


Hai cái miệng đều phải đút thật no nga~~


 "Xì xì..." Ngón tay không ngừng đảo quanh ở bên trong tiểu huyệt ướt át, nhưng là ngón tay cũng không thể lấp đầy hậu huyệt tham lam sớm chiều đều bị dục vọng nam nhân dạy dỗ, thiếu niên khó nhịn giãy dụa lấy, trong miệng phát ra rên rỉ chưa thỏa mãn dục vọng: "Ô... Muốn... Muốn...Tiểu Hi muốn cưỡi ngựa..."


 "Cơm nước xong xuôi rồi hãy chơi." Hiên Viên Bạc rút ngón tay từ hậu huyệt thiếu niên ra, vỗ nhẹ hai cánh mông thiếu niên, ý bảo cậu quỳ thấp xuống, rồi mới đem khay thức ăn hỗn hợp hoa quả cùng chất dịch ruột non vừa mới tiết ra đặt ở trước mặt thiếu niên.

22/6/13

Yêu Thương [6]

[GIFT FOR KÁ] 

Điều giáo niệu đạo 



Thiếu niên ngã người xụi lơ nằm trên thảm, làn da trắng nõn nằm trên tấm thảm màu đỏ càng thêm mê người, ấu nha chưa được phóng thích vẫn còn run rẩy, bởi vì hai tay bị thắt lưng trói buộc ở phía sau, thiếu niên không cách nào tự an ủi, thân mình khó nhịn giãy dụa lấy, cố gắng đem ấu nha ma sát càng nhiều trên tấm thảm thô ráp.

 Hiên Viên Bạc từ trong túi quần âu lấy dụng cụ điều giáo niệu đạo ra, ngồi xổm xuống, đem đầu dây có thể điều chỉnh đường kính tròng vào gốc ấu nha của thiếu niên, gắt gao buột chặt, rồi sau đó cầm lấy đầu dây có gắn cây kim loại vừa dài vừa mảnh, cẩn thận tách bao quy đầu ra hai bên, lộ ra cái lỗ nho nhỏ bên trong, đỉnh kim cứ thế mà chậm rãi cắm vào niệu đạo thiếu niên.

21/6/13

Yêu Thương [5]


[GIFT FOR KÁ]

Dâm đãng bữa cơm trưa 2


Một trước một sau liên tục cắm vào thân thể thiếu niên, hai anh em giống như đang chơi đấu trận vậy, người nào cắm vào chậm hơn một chút hoặc là người nào bắn ra trước thì người đó liền thua.

Cả hai đều vì sĩ diện mà đều ương ngạnh không chịu thua, ai cũng không chịu tước vũ khí đầu hàng trước, vẫn một mực ở trong cơ thể thiếu niên va chạm, thiếu niên bị hai cự thú trước sau đánh ập tới không biết làm sao, cả người như muốn hóa thành vũng nước mà mềm nhũn, thân thể mảnh khảnh theo từng đợt hai cự thú va chạm mà không ngừng lung lay.

20/6/13

Yêu Thương [4]


[GIFT FOR KÁ]

Dâm đãng bữa cơm trưa 1


"A..." Tay Hiên Viên Mộ dùng sức đè xuống, thiếu niên hét lên một tiếng, bụng quặn lên co quắp một chút, trứng nhảy màu hồng theo hậu huyệt rơi ra, vừa vặn rớt xuống khay thức ăn đặt dưới sàn nhà.

Hậu huyệt mất đi vật ngăn chặn, vật gì bên trong dũng đạo đều tranh giành nhau mà trào ra ngoài, quả nho tròn tròn, anh đào ngọt ngào, đều chen lấn đến mức muốn rách luôn cả cây quýt cánh hoa... hỗn hợp các loại hoa quả cùng dịch ruột non dũng đạo tiết ra, từ trong hậu huyệt thiếu niên, nhỏ giọt rơi xuống khay thức ăn sủng vật.

"Ô... Ân ha..." Thiếu niên bởi vì giải thoát khoái cảm mà không ngừng phát ra tiếng rên rỉ bao hàm xuân ý.

"Aha, " Hiên Viên Mộ cười nói, "Cơm trưa hôm nay của Tiểu Hi là salad trái cây à."

19/6/13

Yêu Thương [3]



[GIFT FOR KÁ]



Dâm loạn phòng làm việc [3]


Mắt thấy anh hai đã giải thoát một lần, nhưng vẫn tiếp tục chuẩn bị tái chiến, Hiên Viên Mộ dã vật giữa hai chân cứng rắn như thiết đối thiếu niên được cái này mất cái khác rất là bất mãn, ngón tay ở bên trong thiếu niên bắt đầu làm loạn lên, thỉnh thoảng lại uốn cong trêu chọc, ngón tay thăm dò vào chỗ sâu trong cúc huyệt, trong lúc lơ đãng đụng phải một vật mềm mềm nổi lên.

Ngón tay Hiên Viên Mộ vói vào sâu bên trong nhấn vật mềm mềm ấy một cái, thân mình đơn bạc của thiếu niên mẫn cảm run lên, mông nhỏ vặn vẹo, trong miệng một mặt thừa nhận cự vật Hiên Viên Bạc rút ra cắm vào, một mặt nhỏ giọng phát ra tiếng cầu xin tha thứ: "Không... Ô... Quá sâu... Ah ân, sẽ, sẽ... Hư mất... Ô a..."

18/6/13

Yêu Thương [2]

[GIFT FOR KÁ]


Dâm Loạn Phòng Làm Việc [2]



Kéo khóa quần xuống, Hiên Viên Mộ cứ như vậy bước tới, dã thú giữa hai chân không ngừng cao thấp lắc lư, hắn đi đến phía sau thiếu niên, bàn tay lửa nóng to lớn phủ lên cái mông yêu kiều. Thiếu niên đang khẩu giao cho Hiên Viên Bạc, cảm nhận được hơi thở xa lạ đột kích phía sau, động tác trong miệng không tự chủ được chậm lại. Hiên Viên Bạc đang hưởng thụ khoang miệng ấm áp ẩm ướt của thiếu niên nhíu mày, bàn tay to xoa đầu thiếu niên, dùng sức ép xuống dưới.


"Ô ô..." Vốn đã bị cự vật Hiên Viên Bạc nhét đầy cái miệng nhỏ nhắn, động tác kia của Hiên Viên Bạc làm thiếu niên bị bắt nuốt càng sâu, cả người thiếu niên run rẩy đứng lên, cậu có một loại ảo giác dường như ngũ tạng lục phủ đều bị cự vật của nam nhân này đâm xuyên qua. Khuôn mặt thiếu niên vùi dưới háng nam nhân, miệng mũi bị cự vật cùng lông mu ngăn chặn, loại cảm giác hít thở không thông làm cho thiếu niên toàn thân căng thẳng, thân thể khó chịu giãy dụa lấy nhưng không cách nào thoát khỏi bàn tay Hiên Viên Bạc đang ấn trên đỉnh đầu. Hầu kết dồn dập chuyển động lên xuống, muốn đạt được nguồn không khí trân quý, nhưng là khoang miệng không ngừng run rẩy co rút cùng cái lưỡi linh hoạt hốt hoảng làm cho cự vật như muốn đẩy ra ngoài ngược lại lại mang đến cho người ta cảm giác càng sảng khoái, Hiên Viên Bạc luôn kiềm chế bản thân cũng không tự chủ được hơi hơi ngẩng đầu lên, nheo mắt, trên mặt mang theo chút biểu tình mất hồn.

3/6/13

Cấm Luyến [17]


Chương 17

“Siêu?” Lúc Ôn Tuấn Hiên đi vào quán bar, liền gọi người nào đó đang ngồi ăn ở Bar Tender.

“Ân?” Thế nhưng khi người ấy ngẩng đầu lên lại không phải là Lăng Tử Siêu.

“Di! Frank” Lăng Tử Siêu từ phía bên kia quán bar đi tới, mà chỗ ấy chính là văn phòng làm việc của anh.

“Làm cái gì mà lâu rồi cũng không đến thăm anh?” Lăng Tử Siêu nhìn nhìn Ôn Tuấn Hiên, phân phó một câu, “Jacky, quản lí!” liền kéo Ôn Tuấn Hiên đi vào phòng.

1/6/13

Cấm Luyến [16]


Chương 16


“Hiên.” Ôn Tuấn Chí chợt mở mắt, sờ sờ vị trí bên cạnh đã thấy lạnh từ lâu.

“Hiên?” Anh mở cửa phòng tắm không thấy ai, đi ra phòng bếp rồi vào cả thư phòng. Cũng không thấy cậu!

Tìm trong phòng ngủ của anh cũng không có. Đi ra ngoài rồi sao? Sẽ không. Cậu không phải người như thế.

Đi ra ngoài mà không báo anh một tiếng… Trong đầu anh lóe lên một ý nghĩ. Sẽ không. Sẽ không đâu…. Cậu sẽ không đi đâu.

Sẽ không đi? Sẽ không.

25/5/13

Cấm Luyến [15]


Chương 15

"Để tâm vào chuyện vụn vặt". Ôn Tuấn Hiên hiện tại thập phần minh bạch điều này nghĩa là gì.

Trong đầu ngoài hai chữ ‘rời đi’, thì cậu không còn suy nghĩ được cái gì khác. Cả ngày, cậu đều nhớ đến những lời Ninh Ngọc đã nói.

Cho đến khi ca ca trở về.

Nửa tỉnh nửa mê Ôn Tuấn Hiên cảm giác có người nằm bên cạnh, hơi hơi mở mắt ra.

20/5/13

Cấm Luyến [14]


Chương 14

“Hiên, anh về rồi!” Ôn Tuấn Chí mở cửa, thấy Ôn Tuấn Hiên đứng ngốc lăng trong bếp, tự động đi qua ôm cậu vào lòng.

“A!” Động tác đột ngột của Ôn Tuấn Chí không khỏi làm cho Ôn Tuấn Hiên hoảng sợ. Cậu vừa mới thất thần, không chú ý tới ca ca đã trở về. Hơn nữa, cơm chiều còn chưa làm xong…

“Dọa đến em sao, anh xin lỗi a.” Ôn  Tuấn Chí cảm thấy đệ đệ anh hôm nay có điểm khác lạ. Bình thường, cậu sẽ chuẩn bị cơm chiều rất chu đáo. Hơn nữa, sẽ không như hồi nãy thất hồn lạc phách.

16/5/13

Cấm Luyến [13]


Chương 13

Một buổi chiều ba ngày sau đó, chuông cửa "thiên không chi thành" một lần nữa lại vang lên.

“Ai đó?” Vì chuyện lần trước, nên lần này Ôn Tuấn Hiên không dám mở cửa lung tung. Mà sau lần đó, ca ca cũng đã gọi người tới gắn một cái bộ đàm TV ở ngay cửa. Từ màn hình truyền ra, Ôn Tuấn Hiên nhìn thấy chính là tình địch của cậu – Ninh Ngọc.

“Là tôi đây!” Ninh Ngọc ở phía bên kia màn hình phất phất tay chào hỏi, “Tôi mang ít điểm tâm đến cho cậu!” kèm theo đó là một nụ cười hào sảng.

12/5/13

Cấm Luyến [12]

Chương 12


Trong nhà Ôn Tuấn Chí lần thứ hai rơi vào sự yên lặng đáng sợ. Ôn Tuấn Chí, Ôn Tuấn Hiên, Ninh Ngọc ba người đều ngồi yên trên so pha, như đang diễn một màn “Tam quốc diễn nghĩa”.

“Ninh tiểu thư, cô có uống gì không?” Ôn Tuấn Hiên cuối cùng chịu không nổi, phá vỡ bầu không khí trầm mặc.

“Nước suối là được rồi.” Ninh Ngọc trả lời. Ôn Tuấn Hiên lập tức đứng lên, trốn vào trong nhà bếp.

Xác định Ôn Tuấn Hiên sẽ không nghe được bọn họ nói chuyện gì, Ôn Tuấn Chí lúc này mới mở lời, còn cố tình đè thấp thanh âm.

“Ninh Ngọc, cô tới nhà tôi làm gì?”

“Không phải là anh sẽ cầu hôn em sao?” Ninh Ngọc cười nói, “Văn bá phụ đã nói, muốn anh phải lấy em a.”

“Nhớ không lầm thì tôi đã nghe lời này từ ông ấy trong suốt mười năm qua, cô thực sự cho rằng, tôi sẽ nghe theo ông ấy, lấy-cô-làm-vợ-sao?” Ôn Tuấn Chí cười lạnh một tiếng, “Nói cho cô biết. Một.Cửa.Cũng.Không.Có.”

7/5/13

Cấm Luyến [11]

Chương 11




“Văn bá phụ…” Ninh Ngọc khuôn mặt đầy đau khổ nhìn bá phụ ngồi trước mặt.

“Bác quả thật rất yêu thích con, yên tâm đi! Bác nhất định sẽ để Tiểu Chí cưới con.” Văn Triệu Long vỗ vỗ tay nữ nhi.

“Thế nhưng….” Ninh Ngọc ủy khuất cắn cắn môi dưới, ánh mắt đáng thương nhìn bá phụ. 

“Anh ấy… Con biết là con không xứng với Chí đại ca, là con trèo cao, hơn nữa… không thể vì một ngoại nhân như con mà khiến cho hai cha con người phải cãi nhau.” Nữ nhân xinh đẹp trẻ trung chính là có một cái lợi thế như vậy, chỉ cần lộ ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu, nam nhân ắt hẳn sẽ nảy sinh ý muốn bảo hộ. Mà Ninh Ngọc không chỉ là một cô gái trẻ đẹp, trong mắt vợ chồng Văn thị,  ngay cả một con kiến cũng không thể thương tổn đến cô gái lương thiện lại hết mực ngoan ngoãn này.

1/5/13

Cấm Luyến [10]


Chương 10

Trên bàn cơm, bầu không khí trở nên trầm mặc.

Ôn Tuấn Chí qủa thật dồn hết tâm huyết làm một bữa sáng ngon miệng, nhưng chính là hai người ăn đều cảm thấy nhạt nhẽo.

“Anh…” Ôn Tuấn Hiên cảm thấy chính mình nên nói gì đó, thế nhưng, khi thấy Ôn Tuấn Chí đang chú tâm đọc báo, mọi dũng khí bắt chuyện đều mất hết. Chuyện tối hôm qua, có thể xem như là chưa xảy ra gì không?

“Có gì không?” Lúc Ôn Tuấn Chí ngước đầu lên nhìn thấy đệ đệ muốn nói lại không dám nói, liền quan tâm hỏi han, tiện tay đem tờ báo nãy giờ cầm trên tay căn bản không đọc một chữ nào để trên bàn.

“Anh, em… em nghĩ hẳn là em nên nói với anh một chuyện…” Ôn Tuấn Hiên nhìn ca ca ngồi trước mặt, hít vào một hơi thật sâu, hy vọng trấn áp được một chút khẩn trương trong lòng, cúi thấp đầu nói, “Em, em đã từng hút thuốc phiện.”

30/4/13

Best Lover [3]


           Sau cái lần sinh nhật tràn ngập tình sắc kia, Cố Gia Trình bắt đầu lợi dụng tất cả thủ đoạn nghĩ biện pháp mượn cớ hoán đổi vị trí hai người, mà La Xu cũng lợi dụng tất cả thủ đoạn nghĩ biện pháp mượn cớ duy trì vị trí hai người như trước kia.


[ăn một lần liền ghiền =]]

           Mỗi đêm nguyệt hắc phong cao, hàng xóm dưới lầu đang mơ màng chìm đắm trong mơ luôn bị một trận động đất làm cho tỉnh giấc. Hai người ngoạn "miêu cẩu đại chiến" đùa đến bất diệc nhạc hồ, cả người nhuốm đầy mồ hôi dây dưa cùng một chỗ, thật giống như đang rèn luyện thân thể trong phòng tập thể thao. La Xu dựa vào kinh nghiệm phong phú, cùng với khí lực tương đối cường tráng cuối cùng cũng bảo vệ được trinh tiết lần thứ hai của mình, mà Cố Gia Trình chỉ có thể phẫn hận trơ mắt nhìn thành trì liên tục thất thủ, mỗ chính là tên đại hôi lang kia càng đánh càng hăng. . .

Best Lover [2]



            Hai người đều nằm ở trên giường, cái người thường xuyên ở trên hôm nay lại bị Cố Gia Trình ngồi trên người, La Xu vẫn thản nhiên vuốt ve hai cánh mông tròn trịa của đối phương: "Em khẳng định muốn a? Nói không chừng sẽ không thoải mái như vậy đâu. . ."

            Cố Gia Trình nắm lấy hai tay dâm tặc hất ra, ở bên miệng anh hôn vài cái, mái tóc mềm mại không sử dụng keo vuốt, nhẹ nhàng phủ xuống, che lấp đi đôi mắt hạnh trong veo ngập nước, nếu như bây giờ không phải bày ra cái tư thế nóng bỏng này, càng đừng nói đến vấn đề tuổi tác, Cố Gia Trình vẫn như cũ rất dễ làm cho người ta tâm sinh yêu thương, bất quá rất nhanh, ánh mắt to tròn giả vờ vô tội như nai tơ kia liền  tràn ngập tà khí, cậu xấu xa thân thể cúi xuống khẽ gặm cắn cái cổ mê người của La Xu, trong miệng phát âm không rõ trêu tức nói: "Khẳng định sẽ rất thoải mái, em chờ đợi ngày này thật lâu a. . ."

9/2/13

Dựng Phụ [15] - Hoàn


Chương 15


Khả Lạc sức lực mạnh mẽ, đem Phi Đặc áp đảo trên chăn bông, tuy rằng biết rõ y còn mang theo ngượng ngùng, vẫn là khẩn cấp bắt đầu vuốt ve thân thể y.

Thân thể song tính mềm mại kỳ diệu, cùng lần đầu tiên thiếu niên lúc trước nhìn thấy, cũng như vậy không có nhiều thay đổi.

Da thịt trắng nõn mềm mại, vẫn còn. Bả vai đơn bạc gầy yếu, vẫn còn. Thậm chí thắt lưng mảnh khảnh, cái mông cong cong, vẫn y như cũ. Chẳng qua năm tháng trôi qua cùng trí nhớ dày vò, như một làn gió nhẹ, làm cho hạ phúc Khả Lạc dục hỏa cháy sạch càng phát ra mãnh liệt.

Từ phía sau ôm lấy Phi Đặc, cường ngạnh đem mặt y xoay lại hung hăng hôn lên môi y, lại kéo ra thêm nhiều sợi chỉ bạc ướt át, không đợi y suyễn một hơi, lại lập tức mãnh liệt hôn lần nữa.

Dựng Phụ [14]


Chương 14


Một lần nữa đi vào ngõ nhỏ hẹp hòi dơ bẩn quen thuộc, tâm tình Khả Lạc khó có thể hình dung.

Chính mình cùng Phi Đặc đã từng sống với nhau ở đây mười mấy năm trời.

Ở không khí hỗn loạn này, có thể nhìn thấy thiếu niên bốc đồng suy sút trước kia.

Hết thảy đều thay đổi đều là do cái đêm xuân kia.

Dựng Phụ [13]

Chương 13


Khi đó......

Gặp phải hai đường lựa chọn, đều một mình Phi Đặc tự xếp thành một kết cuộc hoàn hảo.

“Khả Lạc, chúc ngươi cùng Sa Đặc hạnh phúc.......Vĩnh viễn yêu các ngươi, Phi Đặc.”

Sa Đặc nói đã phái người đi chung quanh tìm, nhưng là đều không tìm được bóng dáng Phi Đặc. Có lẽ y đã ra ngoại thành rồi.

Dựng Phụ [12]

Chương 12


“Lâm bồn?”

Khả Lạc ngơ ngác lặp lại hai chữ, nửa ngày mới hiểu được Côn Tháp là đang nói đứa nhỏ trong bụng Sa Đặc đã dưa chín cuống rụng rồi.

Tất nhiên, đứa nhỏ kia cũng không phải của mình, mà là kết tinh sau mấy lần gặp Tổng đốc bị lão không ngừng xâm phạm.

Nhớ tới ngày đó đêm đó, ở trong lòng mình, Sa Đặc biểu tình lạnh nhạt thuật lại chuyện cũ.

“Ta đều đem tất cả tiểu hài cốt chôn ở dưới đình hoa Sắc Vi.”

A Sa Đặc...... Không biết ngươi đã phải trải qua bao nhiêu tịch mịch cùng chua xót, mà có thể nhẹ nhàng nói ra chuyện cũ kinh tâm động phách như thế?

Ngươi thật kiên cường, Sa Đặc, kiên cường của ngươi làm cho người ta không thể không bội phục ngươi.
Côn Tháp đi theo bác sĩ được bí mật mời đến vào trong phòng.

2/2/13

Dựng Phụ [11]


Chương 11


Trên hành lang đột nhiên vang lên thanh âm thương lão, thiếu chút nữa làm cho Khả Lạc kinh hách nhảy dựng lên.

Phi Đặc lại mỉm cười xua tay, nói “Vào đi”, sau đó bảo Khả Lạc không cần khẩn trương.“Đây là Côn Tháp đã chăm sóc anh em ta từ nhỏ tới giờ, thực tin cậy. Mỗi lần Sa Đặc đều là phái lão đến cùng ta gặp mặt.”

Nhẹ nhàng mở cửa, trước mặt là một khuôn mặt gầy gò lão hoá, thoạt nhìn giống như vỏ cây tùng thô ráp cùng ảm đạm.

29/1/13

Dựng Phụ [10]


Chương 10


“Mặc kệ giấy có làm được tốt đến cỡ nào, nguyên lai vẫn sẽ có ngày bị lửa thiêu.”

Than nhẹ một tiếng, “Phi Đặc” ngồi dậy. Tuy rằng hành động có chút khó khăn, nhưng là y vẫn duy trì tư thế lưng thẳng ngẩng đầu.

“Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi đem Phi Đặc giấu ở nơi nào ?”

Trừng mắt nhìn nam tử bộ dạng cực kỳ giống Phi Đặc, Khả Lạc khó khăn hỏi.

19/1/13

Dựng Phụ [9]


Chương 9


Khả Lạc hôn nồng nhiệt, làm Phi Đặc vừa thở dốc vừa chủ động dang cánh tay ôm cổ đứa con của mình, khiêu khích khẽ liếm vành tai hắn.

“Phi Đặc......“

Khả Lạc nhẫn nại tiếp nhận, hận không thể lập tức áp lên người Phi Đặc, tách đôi chân thon dài của y ra hai bên, đem đệ đệ đã nóng muốn cháy da hung hăng tiến vào người y. Nhưng là hắn dù sao cũng không còn như trước kia một thiếu niên ngây thơ hồn nhiên nữa, một phần lý trí nhỏ nhoi đã dần dần hiện hữu trong đầu hắn.

12/1/13

Dựng Phụ [8]


Chương 8


Khi loài hoa lam sắc “Xin đừng quên tôi” đang dần dần héo tàn, thì cũng là lúc báo hiệu mùa xuân đã qua đi.

Khả Lạc bắt đầu mang trong lòng một chút lo lắng, cùng gió hạ đầu mùa ngọt ngào hương say mà lớn lên từng ngày.

Hắn cũng không trốn học nữa, bởi vì chỉ khi đi đến trường bằng con đường kia, hắn mới thấy được bồn hoa trên ban công Phi Đặc có bị phá huỷ hay chưa.

Phi Đặc dạy cho hắn rất nhiều điều, thường xuyên phái hắn đi ra ngoài xử lý một ít nhiệm vụ khảo nghiệm cơ trí cùng mưu kế ứng biến.

Nhìn khuôn mặt trắng nõn của Phi Đặc thoáng hiện cơ trí cùng thành thục, Khả Lạc đôi lúc sẽ sinh ra một loại lỗi giác kỳ quái -- cảm thấy Phi Đặc bị mình khi dễ áp bức ôm mà nức nở trong giáo đường kia cũng không phải Phi Đặc trước mắt này.

Nhưng là, y biết hết tất cả về mình, thậm chí biết chính mình thích ăn món gì, thích mặc quần áo màu gì.
Có lẽ, thời gian sẽ làm thay đổi một người đi.

Mặc kệ như thế nào, Khả Lạc biết chính mình cả đời này trong lòng chỉ có thể hàm chúa một cái tên: Phi Đặc.

6/1/13

Dựng Phụ [7]


Chương 7


Khả Lạc tức giận cầm trụ tay Phi Đặc, kể cả đóa sắc vi kia.

Dùng sức đem làn da tuyết trắng nhẵn nhụi của Phi Đặc cùng đoá sắc vi đầy gai nhọn ủng trong lòng bàn tay. Đi ra là một giọt một giọt máu.

Phi Đặc rõ ràng đã muốn tháo xuống mặt nạ bằng đồng kia, nhưng là ngăn cách bởi chính mình cùng y phảng phất như vẫn còn một mặt nạ không thể bác bỏ.

Loại cảm giác này làm cho Khả Lạc tâm tình chua xót phát ra thanh âm đau đớn nghẹn ngào: “Phi Đặc!”

Hàm chứa nước mắt phẫn nộ muốn lên án Phi Đặc, nhưng là lời nói khi đến cổ họng, lại chỉ biết mở miệng thở.

“Phi Đặc!”