Pages

19/9/12

NTMMBTH [21]


Đệ Nhị Thập Nhất Chương

"Thật hạnh phúc, hôm nay có sữa bò uống miễn phí a." Thái Bạch cười meo meo mà nói.

Nhìn hắn uống hạnh phúc như vậy, Tiểu Hổ cũng muốn uống một chén!

"Tiểu quỷ, muốn uống lắm đúng không?" Ta còn chưa kịp lên tiếng, Hổ ca ca đã thay ta đem một chén sữa bò to đến.

Meow ô ~~~~ Hổ ca ca thật sự rất tốt.

Trước tiên nhấp thử một ngụm nho nhỏ, hương vị cũng không tệ, thế là há miệng thật to húp nguyên ngụm lớn.

"Thật sự rất ngon! Hổ ca ca cũng thử xem." Đem sữa bò còn thừa trong chén đưa cho Hổ ca ca, hắn không nói hai lời tiếp nhận rồi để sang một bên, sau mới đưa mặt lên, liếm liếm cánh môi Tiểu Hổ.

"Không tệ, đúng là rất ngon!" Hổ ca ca rất hài lòng nói.

Môi Tiểu Hổ so với sữa bò ngon hơn sao?

Meow ô ~~~~ vậy Tiểu Hổ cũng muốn liếm liếm thử. . .

U-a..aaa. . . Không có cảm giác gì hết nha, sữa bò ngon hơn nhiều, đậm đặc mà thơm thơm.

Vị giác Hổ ca ca có vấn đề rồi!

"Làm ơn đi, các ngươi không thấy nóng sao?" Huyễn Phong hô to. “Mấy cái loại chuyện này các ngươi về nhà rồi hãy làm a!"

Gì vậy! Tiểu Hổ đâu có làm chuyện gì sai đâu.

Phồng phồng hai má, ta ủy khuất mà nhìn Huyễn Phong.

Hổ ca ca cũng trừng mắt nhìn hắn, Huyễn Phong không sợ ta "nhìn", nhưng hắn sợ Hổ ca ca "trừng" .

Cho nên hắn vừa tiếp nhận ánh mắt chỉ trích của Hổ ca ca, liền lập tức câm miệng. Chợt nhớ tới cái gì, hắn như đứa ngốc mà cười rộ lên, vẫy vẫy tiểu nhị, lại gọi thêm một chén sữa bò, lại từng ngụm từng ngụm mà uống hết, sau đó mới bĩu môi nói với chủ nhân đang ngồi tán gẫu với Thái Bạch: "Ngôn Ngôn cũng nên thử xem một chút sữa bò này a. . ."

Meow ô ~~~~ Huyễn Phong muốn chủ nhân liếm môi hã?

Nhưng mà Tiểu Hổ vừa mới thử qua rồi, hương vị cánh môi không có gì đặc biệt hết nha!

"Chủ nhân, Tiểu Hổ thử qua rồi, sữa bò so với cánh môi dễ uống hơn nhiều!" Ta cảnh giác giùm chủ nhân mà nói.

Meow ô ~~~~ Tiểu Hổ nói sai cái gì rồi sao? Tại sao vẻ mặt Hổ ca ca lại muốn cười, mà thân mình Thái Bạch thì giống như đang cố kìm nén gì đó mà run run, chủ nhân thì đỏ cả mặt, dùng sức bốp một cái vô miệng Huyễn Phong.

Meow ô ~~~~ chủ nhân rất luôn bạo lực với Huyễn Phong a. . .

Một bốp kia rất dùng sức a! "Bốp~" một tiếng, Tiểu Hổ đều nghe được rành mạch.

Hai mắt Huyễn Phong tràn ngập lệ quang ngơ ngác mà nhìn khuôn mặt đỏ lự của chủ nhân.

Meow ô ~~~~ những loại chuyện này ở trên Tuyết Sơn mỗi ngày đều có người diễn cho coi, cho nên Tiểu Hổ cùng Hổ ca ca xem riết thành quen rồi.

Nhưng mà đây không phải Tuyết Sơn, cho nên mọi người ai cũng nhìn chúng ta, càng lúc càng làm cho khuôn mặt chủ nhân đỏ thật đỏ, ngược lại Huyễn Phong rất nhanh khôi phục lại bình thường, càng không ngừng gắp thật nhiều đồ ăn bỏ vào trong chén chủ nhân, miệng thì nói chủ nhân nên ăn nhiều một chút. . .

"Ngôn Ngôn, lâu rồi không thấy ngươi đánh người. . ." Thái Bạch ngây ngốc gật đầu, lầm bầm lầu bầu nói: "Quả nhiên, chỉ có Huyễn Phong mới có thể làm ngươi lộ ra tính cách này. . ."

Meow ô ~~~~ đây là đang nói chủ nhân rất thích Huyễn Phong?

Chủ nhân nghe được Thái Bạch nói như vậy, khuôn mặt vì xấu hổ mà lại đỏ dần lên, Huyễn Phong lại cười tươi như hoa, nhìn ra được hắn rất cao hứng, tuyệt không như người vừa mới bị đánh.

Người bị đánh sẽ cao hứng như vậy sao?

Ta nhìn Huyễn Phong cười đến thoải mái như vậy, lại quay sang nhìn nhìn Hổ ca ca. Nghĩ thầm nếu Tiểu Hổ cũng đánh Hổ ca ca bốp một phát, hắn cũng sẽ cao hứng như Huyễn Phong sao?

Nhưng mà. . . Hổ ca ca là con hổ! Nếu hắn hung lên. . . Meow ô ~~~~ Tiểu Hổ sợ lắm!

Mặc dù hắn rất thương rất thương Tiểu Hổ, nhưng nếu ta đánh hắn, có lẽ hắn sẽ tức giận đó!

U-a..aaa. . . Vẫn là nên nghĩ thôi được rồi, chủ nhân bắt bồ là hồ ly, đương nhiên không cần sợ. Nếu như Tiểu Hổ đánh Hổ ca ca một cái, cái kia. . . Có thể ngay cả mệnh mèo cũng không còn luôn?

Ăn xong, Diêm vương tới mang bọn ta đi ngắm nghía cảnh quan ở Địa phủ, Thái Bạch nói hiện tại hắn rất nhàn, cho nên cũng theo chúng ta đi chơi.

"Đúng rồi, hôm nay bọn Lương Lương cũng tới." Diêm vương mang bọn ta đến lầu ba "Tiền Đa Đa Quán", nơi này là tầng cao nhất của quán, nghe nói chỉ dùng để làm văn phòng.

Đẩy cửa đi vào, quả nhiên thấy Vương Phủ Lương Lương cùng Ngọc Đế đang kéo lấy một nam tử nói chuyện phiếm.

Nghe thanh âm cũng biết toàn là Lương Lương cùng nam tử kia nói chuyện, Ngọc Đế vẫn như trước ít nói, giống như nói ít một chút sẽ kiếm được thật nhiều tiền vậy.

"Ngôn Ngôn, các ngươi tới rồi! Ngay cả Tiểu Hổ và Đại Hổ cũng ở đây luôn à!" Lương Lương nhào tới ôm ta.

Meow ô ~~~~ Hổ ca ca liền ngăn hắn lại.

Lương Lương bĩu môi, lại nhào qua chủ nhân, lại bị Huyễn Phong như tấm thiết mà chắn lại.

Cuối cùng, hắn lại bĩu môi, nhìn xem bốn phía một chút, quyết định nhào qua nam tử vừa rồi cùng hắn nói chuyện phiếm, lúc này vẫn như trước không thành công, bởi vì hắn bị Diêm vương mặt thối thối ngăn lại rồi.

[ồ ?? pồ anh Diêm ??]

Cuối cùng của cuối cùng, Lương Lương lại mếu máo bĩu môi, rúc vào trong ngực Ngọc Đế.

"Hắn là người mà mấy dân thường dưới núi hay gọi là Phán quan địa phủ đó." Tự động lược qua Lương Lương cùng Ngọc Đế, Thái Bạch thấy nhưng không thể trách mà giới thiệu tên nam tử kia nói.

Meow ô ~~~~ thoạt nhìn bộ dạng hắn rất khôn khéo nha!

Trên tay nam tử là sổ ghi chép có phải là "Sổ sinh tử" không?

Mọi người dưới núi nói rằng Phán quan là người quản thúc sinh tử của con người, không biết hắn có quản mèo với hổ không ha?

Ánh mắt Tiểu Hổ chuyên chú nhìn cuốn sổ ghi chép không lớn mà cũng không nhỏ trong tay Phán quan, tò mò hỏi: "Đây có phải là “Sổ sinh tử” không?"

“Sổ sinh tử?" Phán quan ngây người một hồi, sau đó liền lấy lại tinh thần cười với ta nói: "Đây chỉ là sổ sách bình thường thôi! Không phải “Sổ sinh tử” gì hết!"

Meow ô ~~~~ sổ sách thôi sao?

"Tiểu Hổ đừng nên nghe quá nhiều truyện dân gian." Huyễn Phong cũng cười nói, hắn nghĩ muốn giơ tay sờ sờ đầu của ta, nhưng ngay lúc đó Hổ ca ca liền nhìn chằm chằm hắn, hắn mới hạ tay xuống.

Meow ô ~~~~ cái này cùng nhận thức của Tiểu Hổ có chút bất đồng a!

Địa phủ. . .đúng là một nơi thú vị nga!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét