Chương 4
“Rời giường!” Ôn Tuấn Chí đánh thức Ôn Tuấn
Hiên vẫn đang ngủ.
“Cái gì chứ….Tôi tỉnh là được….” Ôn Tuấn
Hiên trong miệng nói thì thào nghe không rõ, "Thêm một chút nữa…”
Ôn Tuấn Chí lắc lắc đầu, cúi đầu bên tai
Ôn Tuấn Hiên nói, “Dậy mau…”
Xem ra đệ đệ anh là rất thích ngủ đi! Nhớ
rõ cậu từ nhỏ đã rất thích nằm giường.
“Ngô….Cho tôi ngủ….” Ôn Tuấn Hiên cái gì
cũng không quản…Cậu trong lòng thầm nghĩ đến, giường này ngủ thập phần tốt….
“Nhanh thức dậy nào!” Ôn Tuấn Chí tiếp tục
gọi hắn dậy.
“Hảo….. A!” Ôn Tuấn Hiên uể oải vừa mở mắt
liền thấy khuôn mặt tuấn tú kia chỉ cách mặt mình chưa đến năm cm, không nhịn được
kinh hô một tiếng.
“Dậy đi, anh chuẩn bị bữa sáng.” Giống như
đã thành công làm hoảng sợ con mèo lười biếng, Ôn Tuấn Chí cao hứng cười to.
Không cam lòng bị dọa đến hai lần, Ôn Tuấn
Hiên thấp giọng lầm bầm, “Cái gì chứ….Bộ tôi dễ bắt nạt lắm sao?”
Vừa đi ra phòng ngủ, Ôn Tuấn Hiên đã ngửi
thấy hương vị bữa sáng. Cậu tham ăn đã đem chuyện vừa rồi bị đánh thức quăng
qua một bên.
“Có thích không? Tiên đản, bồi căn, salad
trộn và bánh sandwich.” Ôn Tuấn Chí vừa vặn từ nhà bếp đi ra, trên tay bưng hai
tách cà phê.
[Tiên đản: trứng chiên.
Bồi căn: xúc xích hun khói.]
Căn bản không cần hỏi, bởi vì Ôn Tuấn Hiên
đang ăn ngấu nghiến quét sạch bữa sáng trên bàn.
“Ăn ngon! Nhưng mà, anh nói đây là do anh
làm? Đêm qua phòng bếp vốn dĩ cái gì cũng không có mà.” Ôn Tuấn Hiên nuốt
vào miếng salad cuối cùng, rồi ngẩng đầu hỏi ca ca đang ngồi đối diện.
“Em có biết hiện tại là mấy giờ không?”
Ôn Tuấn Chí đầu từ phía sau tờ báo nhô ra, “Bây giờ đã gần mười hai giờ rồi.
Siêu thị trung tâm cũng đã kinh doanh.”
“Cái gì….” Ôn Tuấn Hiên vẻ mặt không thể
tin được, “Em ngủ nhiều đến thế ư…” Dùng tay trái gãi gãi đầu, “Em tưởng bây giờ
chỉ mới hơn mười giờ chứ!” Trên mặt Ôn Tuấn Hiên hai má đỏ ửng, “Em bình thường
không ngủ nhiều như vậy a.”
“Ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì cùng anh đi
mua giường với một số vật dụng cho em.” Ôn Tuấn Chí vừa nói vừa để báo xuống
bàn.
“Anh không cần đi làm sao?” Ôn Tuấn Hiên hỏi.
Luật sư hẳn phải có rất nhiều việc phải làm đi.
“Hôm nay không cần phải làm.” Ôn Tuấn Chí
đứng lên, đem toàn bộ chén đĩa đặt vào trong bồn rửa, “Về rồi rửa.”
“Khi về, em sẽ rửa.” Đi theo Ôn Tuấn Chí,
Ôn Tuấn Hiên cũng cầm chén vào theo.
“Được rồi, chúng ta đi.” Ôn Tuấn Chí ra khỏi
phòng bếp, tiện tay cầm theo chìa khóa đặt trên bàn, nửa đẩy Ôn Tuấn Hiên ra
ngoài cửa lớn.
“Rầm, cạch!” Cửa bị khóa lại.
Xe để trong bãi đổ xe của công ty bách hóa.
“Trước đi mua giường.” Đóng cửa khởi động
xe, Ôn Tuấn Chí ngồi ở vị trí tài xế đột nhiên nói một câu.
“Em không có ý kiến. Đều theo ý anh đi.”
Ôn Tuấn Hiên thuận theo đáp lại.
“Được.” Ôn Tuấn Chí mở cửa xe, Ôn Tuấn
Hiên cũng đi theo anh mở cửa.
“Em thích màu gì?” Ôn Tuấn Chí quay đầu hỏi
đệ đệ đang đi theo mình.
Anh nhớ tới vừa nãy trên xe, không khí tựa
như bị đình chỉ. Chỉ vì hai người không nói gì. Anh thân là luật sư, vậy mà
không nghĩ ra cái gì để nói. “Hôm nay thời tiết thật tốt!”
“Màu gì cũng được….” Ôn Tuấn Hiên không có
đặc biệt thích màu gì, “Chỉ cần không phải màu sáng là được…”
“Ngô…” Rõ ràng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi,
thế nhưng, lại không hỏi ra được cái gì. Ôn Tuấn Chí không muốn thương tổn hay
xúc phạm cậu.
“Vậy ca ca thích màu gì?” Ôn Tuấn Hiên
cũng hiểu bầu không khí giữa hai người rất ngượng ngùng, bọn họ chính là hai
huynh đệ, đều không phải người xa lạ a!
“Anh sao? Màu đen.” Ôn Tuấn Chí có điểm
kinh ngạc, anh tưởng đệ đệ của mình là loại người anh không nói tôi cũng sẽ
không nói chứ, “Nhìn nhà của anh thì biết, trong nhà màu đen chủ đạo khả dĩ
không cần phải quét dọn gì nhiều. Cho dù dơ bẩn cũng nhìn không ra.” Ôn Tuấn
Chí nắm chắc cơ hội, hy vọng hai người càng hiểu rõ đối phương hơn.[=)))) Ôi a Chí, mất hình tượng quá, đẹp
“chai” mà lừi ói :))]
“Anh không cảm thấy như vậy quá đơn điệu
sao?” Trời biết hôm qua Ôn Tuấn Hiên vì sợ khí phách của nam nhân mới không dám
nói được gì.
“Sẽ không. Anh sẽ không phải dọn dẹp. Ngoại
trừ bữa sáng ra, anh cái gì cũng sẽ không nấu.” Ôn Tuấn Chí cười nói, “Anh thật
vô dụng đi!”
“Anh chính là đại luật sư a! Sao có thể
nói chính mình vô dụng!” Ôn Tuấn Hiên phát hiện nam nhân không dùng bộ dạng
lãnh khốc hôm qua đối chính mình, cậu không khỏi thả lỏng thân mình.
“Nhưng đặc biệt là làm việc nhà, anh sẽ
làm không được tốt, cái này không phải vô dụng thì gọi là cái gì?” Ôn Tuấn Chí
cười rộ lên, đệ đệ cũng phối hợp cười theo, “Nếu không phải anh bị bắt buộc phải
mặc tây phục, anh mới không ủi cháy nó.”
“Anh đây là làm biếng đi!” Ôn Tuấn Hiên cười
rộ lên, cậu thật là khờ a, cư nhiên lại đi sợ ca ca của mình, “Vậy theo như
lời anh nói, có cái gì lại không học được?”
“Ha hả.” Ôn Tuấn Chí chỉ là cười mà không
nói, “Đồ nội thất ở lầu năm, chúng ta trước lên đó đi.”
“Được, rồi sau đó đi xem khăn trải giường
cái nào tốt.” Ôn Tuấn Hiên đồng ý với an bài của ca ca cậụ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét