Pages

19/9/12

NTMMBTH [13]


Đệ Thập Tam Chương

Meow ô ~~~~cuối cùng thì hôm nay Tiểu Hổ đã phát giác ra được trên Tuyết Sơn rất buồn nga, ai cũng không để ý tới ta hết, sáng sớm Hổ ca ca đã bị chủ nhân bắt đi đến sườn núi tìm mấy thứ đồ vật này nọ về, cũng không mang ta đi, Huyễn Phong cùng chủ nhân thì cứ ở mãi trong phòng nhỏ, không biết là đang kiếm cái gì nữa.

Đồ vật gì mà không cho Tiểu Hổ tìm chung vậy? Đã vậy còn đẩy Tiểu Hổ con mèo nhỏ đáng thương này ra ngoài nữa.

Tiểu Hổ rất muốn biết bọn hắn đang tìm kiếm cái gì nha!

Meow ô ~~~~ Tiểu Hổ là một con mèo đáng thương không ai quan tâm hết. . .

Nhàm chán mà ngồi xổm trong đống tuyết vẽ vòng tròn a thật nhiều vòng tròn, gần đây Tiểu Hổ hay làm như vậy lắm nga!

Thật sự là quá nhàm chán rồi. . . Ta vẽ, ta vẽ, ta dùng sức vẽ!

Meow ô ~~~~ Tiểu Hổ vẽ nhiều đến nỗi tay đau rồi đây này!

Vẫn là nên dùng nhánh cây vẽ thì tốt hơn.

"Tiểu đệ đệ, ngươi đang làm gì vậy?" Một giọng nam xa lạ rơi vào tai Tiểu Hổ.

Ta ngẩng đầu lên nhìn, oa là một nam tử thật ôn hòa nha!

"Ngươi không sao chớ?" Hắn sờ sờ đầu Tiểu Hổ.

Thanh âm của hắn thật dễ nghe! Đương nhiên là không bằng thanh âm của Hổ ca ca rồi.

Hổ ca ca nói dễ nghe nhất.

"Tiểu Hổ không có làm gì hết." Ta lắc đầu, người nam nhân này nhìn thật là tốt, nhưng mà, Tiểu Hổ cảm thấy Hổ ca ca so với hắn còn tốt hơn.

Meow ô ~~~~ Hổ ca ca khi nào mới về đây? Tiểu Hổ rất muốn ôm hắn một cái !

"Ngươi là Tiểu Hổ hã?" Hắn thật thông minh đó! Sao biết tên của ta hay vậy?

[Tác giả: Không phải tự ngươi nói đấy sao?]

Ta gật gật đầu, nhìn về phía hắn hỏi: "Sao ngươi biết tên của ta hay vậy?"

"Ngươi vừa nói đấy thôi." Hắn cười thật đẹp a! Đương nhiên! Hổ ca ca cười còn đẹp hơn hắn!

"Có sao?" Tiểu Hổ cố gắng nghĩ cố gắng nghĩ. . . Dường như là có a!

Hắn nhìn chung quanh một chút, "Chỉ có một mình ngươi ở đây thôi sao?" (ý câu hỏi là "chỉ có một người ở đây thôi sao?")

Người? Không phải đâu! Tiểu Hổ là mèo. . .

"Đúng rồi, đây không phải nơi mọi người luôn đến tìm tiên nhân để cầu hạnh phúc đấy sao?" Hắn ngồi xổm xuống, mặt đối mặt ta mà hỏi.

Hắn nói tiên nhân kia là muốn nói chủ nhân sao?

Chủ nhân thiệt là, luôn vất vả khiêm tốn như thế.

"Đúng vậy!" Thiệt là, lại là một người đến cầu hạnh phúc. . .

Nhưng hắn hơi khác khác một chút nha!

Trước kia những người đến cầu chủ nhân được hạnh phúc luôn cùng một dạng giống nhau gấp gáp muốn nói cái gì đó, nhưng nam tử này thì trên mặt chỉ có một biểu lộ duy nhất là ôn nhu thôi.

Trong lúc Tiểu Hổ còn đang nghĩ nghĩ quyết định đi gọi người thì cửa phòng nhỏ đã mở ra, chủ nhân đi tới.

"Ngôn Ngôn ~~~~" Nam tử vừa nhìn thấy chủ nhân, lập tức nhào tới, đương nhiên, tại thời khắc không sai biệt lắm đã bị Huyễn Phong ngăn lại chắn trước mặt rồi.

"Ngươi muốn làm gì?" Huyễn Phong trừng mắt nhìn nam tử hét lớn một tiếng, rất nhanh đẩy chủ nhân ra đằng sau bảo hộ.

"Ô. . . Ngôn Ngôn, Huyễn Phong rõ ràng là đồ đần, hắn hung hăng với ta kìa. . ." Nói a nói, nam tử lại ngang nhiên xông qua đi tới bên người chủ nhân.

Đương nhiên, lại bị Huyễn Phong ngăn trở.

"Lương Lương, đừng để ý đến hắn." Chủ nhân đẩy Huyễn Phong ra, đi đến trước mặt nam tử thân thân mật mật mà chào hỏi, "Chúng ta đi vào trong trò chuyện nha, nhìn khuôn mặt ngươi đau khổ như thế, lại phát sinh chuyện gì nữa hả?" Hai người lại thân thân mật mật vừa đi vào phòng nhỏ vừa nói chuyện phiếm, để Huyễn Phong ở lại đằng sau một mình cắn cắn khăn tay. >-<

Xem ra nhất định là Huyễn Phong lại làm cho chủ nhân tức giận nữa rồi, nếu không chủ nhân như thế nào cố ý kéo lấy nam tử tên cái gì mà Lương Lương kia vào phòng chứ, còn để Huyễn Phong một mình ở đây sinh hờn sinh dỗi nữa?

"Huyễn Phong, nam tử kia là ai?" Huyễn Phong lúc này đã ngồi xổm ở bên cạnh ta, lại là ngồi vẽ a vẽ thật nhiều vòng tròn trên tuyết.

Tiểu Hổ ngồi vẽ vòng tròn đều là từ Huyễn Phong mà học được nga. . .

"Hắn? Hừ! Chỉ là một người hết sức nhàn rỗi!" Huyễn Phong tức giận nói.

"Không phải! Ta muốn hỏi ngươi hắn có phải là bằng hữu của chủ nhân không? Nhìn bọn hắn kia kìa, dường như đã biết nhau từ rất lâu rồi thì phải."

"Bằng hữu? Hắn là một lão yêu quái bất tử thì có!" Ghen nặng lắm rồi đó!

"Huyễn Phong!" Tiểu Hổ tức giận, hắn luôn nói những cái không trọng điểm không hà! "Nếu ngươi không nói rõ ràng, ta gọi Hổ ca ca cắn ngươi!"

Hắn rụt rụt vai, ta biết phương pháp này hữu dụng nhất mà, xem đó, hắn liền nhanh chóng ngắn gọn nói ra thân phận của nam tử kia.

"Hắn là Vương Mẫu nương nương a!" Huyễn Phong bĩu môi nói.

"Vương Mẫu nương nương? Sao có thể. . .hắn là nam mà!" Ta đã từng xem qua sách chủ nhân mua được ở dưới núi nga, rõ ràng Vương mẫu nương nương là một đại thẩm mà, sao bây giờ lại biến thành một nam tử tao nhã như vậy?

Meow ô ~~~~ thật kỳ quái ! Đợi Hổ ca ca trở về nhất định phải nói với hắn chuyện này.

"Đó là thế nhân truyền nhầm a! Tên của hắn là Vương Phủ Lương Lương, là một nam nhân đần hàng thật giá thật!" Huyễn Phong cố ý thêm còn nhấn mạnh chữ "đần" khi nói nữa.

Vương Phủ Lương Lương? Vương Mẫu nương nương? ! Cái này. . . Cái này mà cũng truyền nhầm được thật là lợi hại a!

"Không ai sửa lại hết sao?" Hiểu lầm to lớn như thế nhất định phải nói cho rõ ràng chứ!

"Làm gì có người đi sửa! Làm cho người ta tưởng hắn là nữ là tốt rồi, bởi vì Ngọc Đế là nam, hắn cũng là nam . . ." Huyễn Phong thoáng dừng một phát, "Hơn nữa tiên nhân ai nấy cũng lười, có ai lại rảnh đi làm mấy chuyện nhàn rỗi như vầy?"

Meow ô ~~~~ Tiểu Hổ không rõ nam với nam sao lại không thể cùng nhau ở một chỗ ! Huyễn Phong cùng chủ nhân hảo hảo này, Hổ ca ca cùng Tiểu Hổ cũng hảo hảo đấy thôi, không phải chỉ cần hảo hảo thôi là được sao?

"Tiểu quỷ, đừng nghe những gì tên này nói, coi chừng bị lây vi khuẩn bị đần luôn bây giờ." Meow ô ~~~~ là tiếng của Hổ ca ca!

Meow ô ~~~~ Hổ ca ca trở về rồi.

Tiểu Hổ lập tức đứng lên nhào về phía hắn, "Hổ ca ca, ta nói ngươi nghe nha! Nguyên lai Vương Mẫu nương nương là Vương Phủ Lương Lương, là nam đó!"

Hổ ca ca thả đồ vật trong tay ra, ôm lấy ta, trừng mắt nhìn Huyễn Phong, "Những  lời nói ngu xuẩn này không phải là tên ngu ngốc kia dạy ngươi đó chứ?"

"Không có a! Thật đó, vừa rồi Lương Lương kia có đến, bây giờ đang ở trong phòng nhỏ cùng chủ nhân nói chuyện phiếm nga." Chỉa chỉa phòng nhỏ chủ nhân ta nói.

"Đó." [anh Phong hất mặt nói a=]]]

Thu hồi ánh mắt đang trừng người, Hổ ca ca một tay ôm ta, một tay cầm mấy cái đồ vật vừa mang về đi vào phòng nhỏ.

"Ô. . . sao không có ai để ý đến ta hết vậy?" Meow ô ~~~~ Tiểu Hổ dường như nghe được thanh âm ai oán của Huyễn Phong a!

 ***

Soo: Tếu tên của em Lương Lương =]]...Còn Phong Ca...nghĩ sao mà đi ghen với tiểu thụ Lương Lương v...rõ đần mà=]]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét