Pages

19/9/12

Thích Thượng Đệ Đệ [3]


Đệ Tam Chương

Một bước xông lên, ta một phen nắm lấy cổ tay nam hài, một phen cầm lấy quần áo của hắn đang tả tơi trên mặt đất lên. Hai tay vung lên, ném cả người lẫn vật ra ngoài. Sau đó liền xoay người khoá cửa phòng lại, chờ hắn chậm rãi hiểu được tình huống trước mắt, ta bắt đầu giáo huấn cái tên hung phạm Thuấn Miêu kia.

“Vu Thuấn Miêu, hảo cho cái tên tiểu tử chết tiệt nhà ngươi! Ngày hôm qua ta đại nhân đại lượng không thu mấy cái đĩa phim của ngươi, hôm nay ngươi liền làm loạn diễn phim cho ta coi, ngươi sợ ngươi chết không được khó coi có phải hay không!?” Ta một bên xắn tay áo một bên banh miệng mắng to. Nếu hắn quỳ xuống cầu xin ta, ta còn có thể khoan hồng mà tha thứ cho hắn, nhưng nếu hắn vẫn một mực bức xúc với ta...... Hừ hừ, ta liền phải đại biểu ánh trăng... Không phải, đại biểu cha mẹ trừng phạt hắn!

[ánh trăng = Bao Công = công lý=]]

Đại nạn trước mắt mà hắn vẫn nhởn nhơ, trên người chỉ mặc duy nhất một cái quần sịp, bắt chéo chân ngồi ở bên thư bàn, hai tay khoanh lại để trước ngực, còn có vẻ mặt bất mãn kia, nhìn ta như thể người làm sai không phải hắn mà chính là ta vậy. Tiểu tử chết tiệt kia hắn nghĩ ta không dám mách ba mẹ chuyện của hắn a. Được rồi, ta thừa nhận ta ngoài mặt “ôn nhu” thế thôi, nhưng vẫn có chút cố kị hắn a. Thân là đệ đệ hắn cư nhiên so với ca ca lớn hơn hắn ba tuổi này còn cao hơn, chỉ riêng điểm này thôi ta đã không thể ra tay “đánh phủ đầu” hắn rồi, nhưng ta tốt xấu gì cũng là một Lão Đại quân khu danh tiếng lẫy lừng, nhờ học hợp khí đạo nên ta so với hắn cũng có thể đồng quy vu tận.

[đồng quy vu tận = cả hai cùng chết=>ý nói ngang ngửa nhau]

Hôm nay không đánh hắn ta là tôn tử của hắn!

“Tự nghĩ một phương pháp để chết đi! Dùng bật lửa đốt vành tai hay là dùng xe máy kéo chạy theo?!”

“...... Tinh tẫn nhân vong đi.” =]]

“.......”

Cơn bạo muốn đánh người đã lên tới đỉnh điểm, ta nắm chặt tay thành đấm hướng hắn vọt qua, tên kia hừ nhẹ một tiếng, một bàn tay vừa kịp lúc ta tiến tới giơ lên nắm chặt cổ tay ta không cho ta tiến công, tay kia thì kéo lấy quần áo của ta cơ hồ làm cho ta ngã vào trong lồng ngực của hắn. Không thể tư nghị, người này đã từng cùng ta học một hai tháng hợp khí đạo, bất quá rất nhanh liền cảm thấy nhàm chán mà nghỉ học, không nghĩ tới hắn cư nhiên có thể “mượn lực” từ người khác hảo đến như vậy. [ý nói đệ đệ dùng chiêu “gậy ông đập lưng ông”]

Ta chưa kịp phản ứng, Thuấn Miêu liền nhanh chóng tạo thế công. Hắn đem hai tay ta kéo ra đằng sau, dùng một bàn tay đem trụ hai cổ tay ta lại. Lúc này ta mới phát giác ra không ngờ hắn lại mạnh đến như vậy, lực trên tay cũng cường đến đáng sợ, ta như thế nào cũng tránh không thoát, đành phải lấy tư thế cực kỳ xấu hổ cùng hắn nhìn nhau.

“Ngươi......Ngươi muốn làm gì hả?" Nói thật, ta có chút sợ. Nhưng tuyệt đối không thể ở trước mặt hắn làm một kẻ nhát gan được.

Thuấn Miêu hừ lạnh một tiếng: “Thế nào? Đương nhiên là làm cái chuyện ngươi chuẩn bị làm với ta đó!" Nói xong một quyền liền hướng bụng ta mà đấm xuống. Tên tiểu tử chết tiệt này, ta là ca ca hắn a! Hắn cư nhiên hạ thủ với ca ca của hắn! Được rồi, ta thừa nhận lúc đầu ta có đấm hắn một quyền đến nỗi máu mũi lưu đầy mặt, nhưng…

Bởi vì hai tay bị kiềm hãn lại phía sau, ta giãy giụa thân mình hòng muốn thoát cái đấm sắp nện xuống bụng ta của hắn, ô đau, vẫn trúng: “Ai yêu~, Vu Thuấn Miêu chết bầm kia! Ngươi dám đánh lão ca của ngươi......Thôi đi, ta vô dụng lực yếu, không đánh ngươi nữa." Thực tế, cái nắm đấm kia đối với thân thể ta cũng không gây ảnh hưởng sứt mẻ gì, chính là ta chỉ là tiều phu đốn củi thôi—vẫn biết đau a.

“Tốt lắm, ngươi đánh cũng đánh rồi, thả ta ra đi!" Ta trừng mắt nhìn hắn nói.

“Thả ngươi? Để ngươi tái đánh ta sao?" Thật sự là huynh đệ ruột thịt tình thâm mà, hắn biết ta không phải cái loại người bị dạy dỗ hai ba quyền là có thể ngoan ngoãn nghe lời như con rối a.

“Kia...... Kia ngươi...... Ngươi còn muốn làm cái gì!?" Tiểu tử này không phải chuẩn bị đem ta đánh đến không thể nào đánh trả lại được rồi mới thả ta đi đấy chứ? Nghĩ đến đây, toàn thân ta đều nổi da gà. Bỗng nhiên có loại cảm giác ngày tận thế đang hiển hiện ra trước mắt, hàng loạt chuyện trong quá khứ cứ như vậy tái diễn trong đầu ta. Ai, cái tên tiểu tử suốt ngày cứ bám vào mông ta trước kia ngọt ngào kêu hai tiếng “Ca ca" như thế nào lại biến thành tên lưu manh hỗn đản vẻ mặt như đang nói “Nên xử trí hắn như thế nào đây? Thực khó xử nga” a?

Hắn tựa nửa người bên cạnh bàn, tay trái vẫn đang khống chế hai tay ta, tay phải nâng cằm, vài sợi tóc màu thanh lam nhẹ nhàng phủ xuống trán chạm vào đôi lông mày đang khẽ nhíu lại của hắn, đôi đồng tử đen như mực không một chút hảo ý nhìn chằm chằm ta, bên dưới sóng mũi cao thẳng là làn môi khẽ nhếch đầy tính tà ác, một khuôn mặt chuẩn không cần chỉnh của một tên lưu manh hàng thật giá thật. Cùng là một nam nhân ta cũng hiểu được đôi chút, vừa rồi, ngăn cản hắn đang làm tình sự với nam hài kia, không biết hắn có nổi giận không a.

Bất chợt, bàn tay Thuấn Miêu đang trói tay ta ở sau lưng đẩy về phía trước một cái, ta cả người liền ngã vào trong lồng ngực hắn, ngẩng đầu lên nhìn, không biết hắn muốn làm gì nữa. Thuấn Miêu đem mặt đến gần khuôn mặt của ta. Trong chốc lát, bỗng nhiên ngạc nhiên  “nga” một tiếng, sau đó tươi cười nở rộ như nắng sớm ban mai làm cho ta mao cốt tủng nhiên [sởn gai ốc], nói: “Ta thực bổn a! Ca, ta thực là không có mắt mà, trước kia ta như thế nào không chú ý tới ca ca ta nguyên lai lại đáng yêu đến như vậy a? Nguyên lai bên cạnh ta mười mấy năm nay luôn có một bảo vật a, ta đây cần gì phải đi ra ngoài ăn thức ăn hoang dã chứ? Sớm một chút ăn luôn ngươi là tốt rồi!"

Ta tuyệt đối là bị hắn đánh cho hôn mê luôn rồi, cho nên mới có thể nghe thấy tiếng sét văng vẳng hai bên lỗ tai: “Cái gì?"

Thuấn Miêu cười cười, tay kia vòng qua sau lưng, ôm trọn cả eo ta, tư thế cực kỳ ái muội thì thầm bên tai ta nói: “Ta nói ta và ngươi nên abc....xyz...."

Ta đông cứng cả người, lúc này ta tình nguyện tin tưởng ta cho dù có là Thuận Phong Nhĩ đi chăng nữa cũng không dám đặt niềm tin vào cái lỗ tai của ta a, nhưng con mẹ nó ta quả thật là nghe rõ rành mạch từng chữ a.

“Ta không nói đùa với ngươi đâu." Thuấn Miêu biết ta muốn nói gì, liền hạ giọng nói: “Ta vẫn còn hưng phấn trong người a, ai, ngươi đuổi nam hài kia đi rồi, ta còn chưa có giải quyết xong nha, rất khó chịu nga!"

Nói xong liền ôm chặt lấy người ta, cái này ta cùng hắn thân thể cơ hồ là dán chặt vào nhau. Bên tai lại truyền đến thanh âm của hắn: “Cho dù ta đáp ứng buông tha ngươi, nó cũng không đáp ứng a." Ta biết hắn nói cái “nó” kia chính là cái gì, thân thể ta dường như đang  cảm nhận được sự tồn tại của “nó” a.

Thuấn Miêu hô hấp thổi khí lên hai gò má của ta, làm cho ta không khỏi mặt đỏ tai hồng, tim đập gia tốc đứng lên: “Ngươi chịu không được mặc xác ngươi, cũng không thể ở trên người ta mà phát tiết a! Ngươi tự lấy tay chính mình đó mà giải quyết, mau thả ta ra! Lão ca ta tự thấy thân thể không được tốt, nói sau đi, ngươi có biết thợ săn khi gặp con mồi bị ốm cũng mở rộng lòng thương mà buông tha cho nó không?”

Ánh mắt hắn dần dần trở nên tà mị: “Cho dù có, người kia cũng sẽ không là ta!" Người này vẫn là vẻ mặt nửa đùa nửa thực nói, ta cũng không dám không đề phòng hắn.

 “Chính là...... Chính là chúng ta đều là nam nhân a! Hơn nữa quan trọng hơn chính là, chúng ta là thân sinh huynh đệ! Như vậy gọi là loạn luân! Loạn – luân đó có biết không!!??" Thánh mẫu trên thiên đường kia ơi, thỉnh người dời đi lực chú ý của Thuấn Miêu a~~~!!!

“Nga! Phải không? Bất quá kia thì có cái gì quan hệ? Theo ngươi nói, chúng ta đều là nam nhân, cho dù có loạn cũng sẽ không loạn ra được một thằng nhóc a!" Hắn dừng một chút: “Hơn nữa, ngươi quấy rầy ta cùng bạn đang làm tình sự, phải bị trừng phạt a!"

No~~! “Kia ngươi thả ta đi, ta giúp ngươi đem nam hài kia trở về. Về sau ta sẽ mặc kệ cuộc sống riêng tư của ngươi, cũng đem mấy cái đĩa phim kia trả lại hết cho ngươi, như vậy là tốt lắm rồi đó!”

“Không tốt!" Thuấn Miêu lập tức lên tiếng cắt ngang lời ta.

________


Soo : Aikido = Hợp khí đạo: Môn võ thuật hiện đại của Nhật Bản

合 = ai : hiệp, hợp, hòa hợp, hài hòa

気 = ki : khí, tinh thần, thể (khí) của chất (huyết)

道 = do : đạo, con đường

P/s: Chờ chương sau nha....=]]]]]]]]]]]]] Tiểu Ương, tới h mới cầu xin đã muộn rồi cưng=]]]]]]]]]]]]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét