001.
“Ba, trong nhà xảy ra chuyện gì!?”
Tấn Phàm, Tấn Thiên hai anh em bị phụ
thân cấp tốc triệu trở về.
“Công ty gần đây xảy ra vấn đê, tổn
thất rất lớn, nếu không có ai vay tiền quay vòng một chút, có khả năng, công ty
sẽ vỡ nợ.” Tấn Minh thanh âm nghe có vẻ trầm trọng, Tấn thị thành lập nhiều năm
như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình hình nghiêm trọng như vậy.
Huynh đệ hai người liếc nhìn nhau, cảm
thấy thật ngoài ý muốn.
“Ba cần bao nhiêu tiền?” Tấn Phàm hỏi,
mặc kệ cần bao nhiêu tiền vốn, hắn trước phải nói một con số cụ thể.
“Một triệu năm nghìn vạn.” Tấn Minh
nói.
“Mĩ Kim?”
“Ân.” Tấn Minh điểm đầu.
“Không thể nào.”
Hai người đều cảm thấy thập phần đau
đầu, số tiền lớn như vậy, trong nhất thời, bọn họ phải đến nơi nào để tìm đây?
Thế nhưng, mặc kệ khó khăn như thế nào, dù sao cũng là công ty của nhà, chung
quy không thể đứng nhìn công ty cứ như thế đóng của.
“Chúng ta thay phiên suy nghĩ biện
pháp đi.”
“Được rồi.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.”
Mĩ kim: USD, đơn vị tiền Mỹ.
002.
Tấn thị trong thương giới cũng coi như có chút danh tiếng,
Tấn Phàm Tấn Thiên huynh đệ hai người, ở phương diện nào cũng đều xuất sắc, khiến
cho họ tuổi còn trẻ nhưng tài năng xuất chúng, trở thành đối tượng nhiều người
hâm mộ.
Đêm.
U Lam, là PUB mà Tấn Phàm vẫn thường xuyên lui tới, ở chỗ
này, hắn khả dĩ không hề lo lắng mà thả lỏng bản thân mình, hôm nay, hắn cùng hảo
hữu Trần Kiến đến.
“A Phàm, hôm nay làm sao vậy, chỉ lo uống rượu?” Trần Kiến
vỗ vai hắn hỏi.
“Công ty xảy ra vấn đề.”
Một triệu năm vạn Mĩ kim, hắn phải kiếm chỗ nào a.
“Tài chính quay vòng không linh nghiệm?” Trần Kiến hỏi, đây
thường là vấn đề mọi công ty hay gặp,”Thiếu bao nhiêu, nhìn xem ta có thể hay
không giúp ngươi.”
“Ngươi không giúp được ta đâu.” Tấn Phàm cười khổ một tiếng.
Hắn và Trần Kiến từ hồi trung học đã trở thành bằng hữu, đến
nay đã hơn mười năm. Gần đây hắn mới mở công ty, đang bước vào giai đoạn ổn định,
nào còn dư để giúp hắn, hơn nửa số tiền hắn cần cũng không hề nhỏ.
“Sao vậy? Ngại ít?”
“Công ty ngươi vừa mới mở, đang trong giai đoạn đầu, cần rất
nhiều tiền, hơn nửa số tiền ta cần rất nhiều, về điểm này căn bản ngươi không đủ,
vẫn là giữ lấy dùng đi.”
Trần Kiến đẩy nữ tử xinh đẹp đang quấn quít bên người, ngồi
vào bên cạnh hắn,”Vậy ngươi có tính toán gì chưa?”
003.
Cho đến đêm khuya, Tấn Phàm mới từ
PUB đi ra, Trần Kiến cùng một nữ tử bộ dáng xinh đẹp đi trước, lúc này không biết
từ đâu, một người phong lưu khoái hoạt đi tới.
“Ngô…”
Ra khỏi cửa không xa lắm, hắn liền đụng
phải một người, tránh không khỏi lui về sau hai bước, thiếu chút nữa té ngã
trên mặt đất, đúng lúc này, một đôi tay rắn chắc hữu lực vươn ra ôm ngang eo hắn,
ngăn không cho hắn té ngã.
“Thế nào, có chỗ nào đau không?”
Tần Phàm ngẩn đầu liền thấy,”Là
ngươi?”
Người nam nhân trước mắt đang ôm lấy
hắn này, bộ dạng so với nữ nhân còn muốn mỹ hơn, vóc sáng so với hắn cao hơn hẳn
một cái đầu. Tên của y là Duật, rất có năng lực, thế lực cũng không phải vừa, hắn
đối ý hiểu biết không nhiều, phần lớn là trên cương vị công việc, mặc khác cái
gì cũng không biết.
Nga, đúng rồi, còn có một chút. Duật
là đồng tính luyến ái, y đã dây dưa hắn từ lâu, nhưng hắn vẫn là không đáp ứng.
Cho tới bây giờ, hai người là quen nhau cũng gần một tháng. Duật nói qua, y cho
hắn thời gian một tháng lo liệu, nếu là một tháng sau còn không đồng ý, cũng đừng
trách hắn không từ thủ đoạn.
Khư, ai để ý đến y chứ.
“Hôm nay là ngày cuối cùng. Ý của
ngươi như thế nào?” Duật hỏi.
“Ta đã nói với ngươi, ta không phải
là gay, muốn tìm thì đi tìm người khác đi.”
Vốn đã phiền lòng chuyện trong nhà,
lại gặp người đối chính mình dây dưa không ngớt, Tấn Phàm ngữ khí có chút bực bội,”Buông.”
“Được rồi.” Duật cười, hạ tay buông
hắn ra.
“A….”
Một cỗ đau đớn từ gáy truyền lên đại
não, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, hắn không thể tin quay đầu lại, người
bảo tiêu đang đứng phía sau giơ một quyền đánh thẳng vào gáy hắn, hắn rốt cuộc
duy trì không được, hôn mê bất tỉnh, thân thể yếu duối dựa vào trong lòng ngực
Duật.
“Ngươi rốt cuộc cũng thuộc về ta.”
Duật tại đôi môi Tấn Phầm ấn xuống một nụ hôn, thoải mái ôm lấy hắn hướng ngõ
nhỏ đi tới chiếc xe nãy giờ vẫn đứng đợi.
004.
Đừng….Đừng cử động….Đau quá….
Nửa tỉnh nửa mê, hắn cảm giác được
cơ hồ có một loại đau đớn khiến hắn tê tái. Hắn ra sức mở mắt, cùng lúc đó, bị
cường lực mãnh liệt xỏ xuyên qua, đau đớn truyền đến, cơ thể như muốn nổ tung.
Hắn đau đớn mắt phiếm nước, tầm mắt
mơ hồ.
Tình cảnh trước mắt làm cho hắn sợ
ngây người.
“Bảo bối, nhĩ hảo nhanh.”
Nói xong lại là một trận mãnh liệt
va chạm.
Trong căn phòng xa lạ, hắn nằm trên
chiến giường Kingsize xa hoa, hai chân mở rộng, bị một nam nhân không ngừng xâm nhập.
Là Duật.
“Buông ra….. Ngô…..”
Lại một chút mãnh liệt va chạm làm
cho hắn cả nói đều nói không được.
Hắn hảo đê tiện, cư nhiên thừa dịp hắn
hôn mê mà chiếm đoạt.
Nhìn thấy ánh mắt hắn phẫn hận không
cam lòng, Duật chỉ cảm thấy dục hỏa ngày càng tăng, hạ thân càng thêm dụng lực
sát nhập lỗ nhỏ trong cơ thể người nọ, nhắc nhở hắn không được xin khoan dung.
“Không cần…. Đau quá…..”
Duật cuồng mãnh xâm chiếm hạ thân, Tấn
Phàm cảm thấy chính mình giống như cánh hoa nhỏ dưới cơn bão to không chịu nổi
gây sức ép, Duật mỗi lần vào trong cơ thể làm cho hắn sợ hãi chính mình sẽ bị y
xé rách làm hai, Tấn Phàm hai tay gắt gao nắm trước ngực y, lại không thể ngăn
cản hắn lần lượt giữ lấy.
Tấn Phàm hy vọng chính mình có thể
tái hôn mê, sẽ không thừa nhận hết thảy sự việc, nhưng việc này sao còn chưa xảy ra?
Duật bắt lấy tay hắn cố định ở đầu
giường, cúi đầu ngăn chặn hắn há mồm, lưỡi thâm nhập vào vòm miệng hắn tùy ý lộng.
Tấn Phàm không chút nghĩ ngợi liền cắn
xuống.
“A!” Duật đau la lên một tiếng.
Mùi máu tươi thản nhiên tỏa ra trong
miệng, tất cả hoạt động đều đình chỉ xuống dưới. Chỉ còn phân thân của Duật còn
cắm sâu trong cơ thể hắn, hai chân hắn vẫn là bị nâng lên, hắn thoáng nhẹ nhàng
thở ra.
Duật ánh mắt nguy hiểm nheo lại, hắn
một tay nắm cầm Tấn Phàm, mãnh liệt hôn xuống, cắn nuốt đôi môi hắn khiến cho Tần
Phầm không thở nổi.
Toàn thân hư nhuyễn, Tần Phàm căn bản
vô lực chống cự.
“Hôm nay buổi tối ta sẽ không cho
ngươi ngủ.” Lời nói còn chưa dứt, so với lúc trước càng thêm cuồng dã luật động..
Tấn Phàm cơ hồ không thở nổi, cơ thể
tùy ý nhấm nháp, hạ thân bị mãnh lực xỏ xuyên qua, hắn thật là khó chịu,”Ngô…..Không…..
A…….”
“Gọi tên ta.” Duật thanh âm khàn
khàn lên tiếng.
“Duật….. Ngô ân….” Bị cường lực xỏ
xuyên qua hắn cơ hồ nói không ra lời.
Lại bị gây sức ép nửa canh giờ, Tấn
Phàm cảm thấy một cỗ nhiệt lực bắn sâu vào trong cơ thể hắn. Rốt cục đã xong……
Tấn Phàm nhắm mắt lại, mệt mỏi quá.
Duật gắt gao ôm hắn, chỉ hận một nỗi
không thể ăn hắn vào trong cơ thể mình. Này rốt cuộc hắn đã thuộc về y. Y vô
cùng thân thiết hôn hắn.
“Ngươi…… Nhanh lên….. Đi ra
ngoài…….” Tấn Phàm suy yếu khinh ngữ.
Trong cơ thể hàm chứa phân thân của
Duật, hắn cảm thấy được rất không thoải mái.
“Bảo bối, trong cơ thể ngươi rất thoải
mái, hảo nóng a, ngươi làm cho ta như thế nào bỏ được lui ra ngoài.” Duật không
đứng đắn trêu đùa.
“Ngươi…..”
Tấn Phàm hung hăng trừng mắt liếc hắn
một cái, chỉ tiếc này liếc mắt một cái bởi vì hắn thân thể hư nhuyễn vộ lực nên
không thể sắc bén như ngày thường, ngược lại trong mắt phiếm nước lộ ra loại mị
nhãn câu dẫn nam nhân, lần thứ hai khơi dậy dục hỏa đã tắt của Duật.
“Không cần…..Buông…….”
Cảm thấy trong cơ thể biến hóa khác
thường, Tấn Phàm không thể tin nhìn hắn. Không cần………Hắn hảo mệt, thật là khó
chịu, hắn không cần lại bị………..
“Ta nói rồi, đêm nay ta sẽ không cho
ngươi ngủ.”
Phân thân trong người một lần nữa cảm
thấy trướng to khiến cho hắn chân tay luống cuống, tùy theo mà chịu đựng va chạm
làm cho hắn khổ sở cực kỳ. Hắn suy yếu muốn giãy dụa nghĩ đẩy hắn ra, nhưng
không có khí lực.
“A…… Không cần……. Ta sai lầm rồi……….
Ô……… Cầu ngươi……….”
Này một đêm, Tấn Phàm bị Duật đặt dưới
thân yêu thương suốt một đêm, thẳng đến bình minh. Hắn hảo hối hận cắn y, mặc kệ
hắn như thế nào cầu xin tha thứ, Duật đều không có dừng lại.
005.
Trải qua này một phen gây sức ép, Tấn
Phàm ở trên giường nằm suốt ba ngày mới có thể miễn cưỡng xuống giường, chính
là mỗi một bước đi lại chạm đến vết thương nơi hạ thể, làm cho hắn nhịn không
được hô nhỏ.
“Không phải nói ngươi nằm trên giường
nghỉ ngơi, sao lại không nhe lời?”
Xử lý hoàn công sự, Duật vội gấp trở
về bồi bảo bối của hắn, tiến cửa phòng như vậy nhìn đến Tấn Phàm không có ngoan
ngoãn nghỉ ngơi. Duật tiến lên một phen ôm lấy hắn hướng bên trong phòng ngủ đi
đến.
Tấn Phàm một mạt ửng hồng. tuy rằng
hắn như vậy bị y bế nhiều lần, đối Duật khí lực mạnh mẽ kinh người sớm đã quen,
nhưng bị một thiếu niên xinh đẹp ôm chặt như vậy, hắn là như thế nào đều cảm thấy
có điểm ngượng ngùng.
Nhẹ nhàng đem Tấn Phàm đặt trên giường,
Duật theo ngăn kéo đầu giường xuất ra lọ thuốc mỡ.
“Nên thượng dược, bảo bối.”
“Ta chính mình đến.” Tấn Phàm vội
thân thủ đi lấy dược.
“Nghe lời, nằm úp sấp xuống. Mấy
ngày nay không phải đều là ta giúp ngươi sao?”
Kia còn không phải ngươi bắt buộc
ta! Tấn Phàm ở trong lòng lầu bầu, nhưng vẫn là ngoan ngoãn nằm xuống trên giường.
Duật xốc áo ngủ trên người hắn lên,
đem quần lót hắn kéo xuống,”Đem chân mở ra.”
Cố nén cảm thấy thẹn thẹn hơi hơi mở
hai chân ra, liền cảm giác Duật lấy tay tách hoa cúc nhỏ ra, đem thuốc mỡ ướt
át luồn vào trong cơ thể hắn.
“Duật.” Mặc quần áo, Tấn Phàm nằm
trên giường kêu lên.
“Chuyện gì?”
“Ta nghĩ về nhà nhìn xem.” Trong nhà
xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn lại vài ngày không trở về
“Không được.” Vốn đang mang theo tươi
cười trìu mến, Duật nghe vậy lập tức trầm hạ mặt,”Nơi này chính là nhà của
ngươi, không có sự cho phép của ta, ngươi làm sao cũng không được đi.”
“Ta không thể bỏ người nhà mặc kệ,
ta phải trở về.”
“Không phải là một triệu năm nghìn vạn
sao, ta có thể cho ngươi.” Chuyện của hắn y sớm điều tra rành mạch,”Từ nay về
sau, ngươi phải ngoan ngoan ở lại bên cạnh ta, không có ta cùng ngươi chỗ nào
cũng không được đi, nghe rõ?”
Tấn Phàm sửng sốt,”Ngươi rốt cuộc là
ai?”
Tấn thị nguy cơ tài vụ bây giờ vẫn
còn là bí mật, người biết đến chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hắn làm sao mà biết được?
Duật cười,”Này về sau ta sẽ nói cho
ngươi, ngươi rốt cuộc có đáp ứng hay không?”
Đáp ứng? Không đáp ứng? Tấn Phàm
nhăn mi xinh đẹp.
Duật cầm tay hắn, nói,”Mặc kệ ngươi
có đáp ứng hay không ta cũng sẽ không thả ngươi đi, ta chỉ là muốn ngươi chính
miệng nói sẽ luôn ở bên cạnh ta.”
“Ta……”
“Nếu không đồng ý, ta cần phải thêm
điều kiện.”
Tấn Phàm bạch liễu tha thất nhãn,
người này ép người, còn có cái gì điều kiện?”Này tiền ngươi cho ta mượn, về sau
ta hoàn trả đủ không được sao?” Hắn cũng không nghĩ muốn cả đời đều bị nam nhân
này chế trụ.
Duật lắc đầu,”Ngươi không đáp ứng, một
đồng ta cũng không cho ngươi mượn.”
“Ngươi……” Tấn Phàm thở phì phì nhìn
hắn. Nghĩ lại tưởng tượng………..
Ai, quên đi, dù sao chính mình đều
đã bị ăn sạch, Duật đối hắn cũng tốt, hắn muốn gì cũng cho hắn. Nói không chừng
thời gian dài sống chung, y sẽ chán ghét hắn, phóng hắn rời đi,”Ta đáp ứng
ngươi.”
006.
Lần đầu tiên cùng Duật gặp nhau chính là ở U Lam, nhớ rõ
chính mình lúc ấy đối hắn tương đối kinh diễm, nếu không phải Duật biểu hiện
tuyệt đối cường thế làm cho hắn theo bản năng muốn chạy trốn, kia hắn sẽ không
bài xích y.
Hiện tại, vì giải quyết nguy cơ tài vụ của công ty, hắn cư
nhiên làm “thê tử” của Duật, hơn nữa hôm qua ban đêm Duật còn nói muốn hắn sinh
cho y đứa nhỏ.
Đáng giận a-----
Hắn nói như thế nào cũng là một nam nhân, phải như thế nào
sinh đứa nhỏ? Cho dù hắn đi biến tính cũng là sinh không được a. Khả Duật đích
biểu tình là như vậy lời thề son sắt, ai, hắn thật không biết nên nói cái gì hảo.
Hắn ở trong này đợi vài ngày, Duật nói cho hắn biết đã chuyển tiền vào tài khỏan
công ty Tấn thị, nói hắn không cần phải lo lắng. Hảo nhàm chán, mỗi ngày chính
là đối TV còn có sách vở, Duật không cho phép hắn gọi điện thoại, lại càng
không chuẩn hắn lên mạng. Chặt đứt mọi phương tiện liên lạc với bên ngoài.
Hắn thật một người bá đạo chuyên quyền a.
Hắn công tác bề bộn nhiều việc, có khi hội đã khuya mới trở
về, hơn nữa luôn yếu chiếm hắn tiện nghi, hôn nhẹ ôn một cái, sau đó áp đảo hắn.
Làm cho hắn không chịu nổi chính là, Duật tinh lực không giống người bình thường,
y sung mãn tràn đầy sức mạnh, bị y làm cái loại sự này, hắn tổng yếu phải trên
giường nằm một hai ngày. Ai.
“Bảo bối, thật nhàm chán sao? Ca thán tức giận gì a?”
Thanh âm quen thuộc, hắn không quay đầu lại cũng biết là
ai.
“Duật, làm cho ta đi ra ngoài một chút được không? Hảo buồn.
Nếu không ngươi theo giúp ta đi được không?”
Xem ra hắn thật sự là buồn phá hủy. Duật cười nhìn hắn,”Có
thể, chúng ta hiện tại liền đi. Ta mang ngươi đi một cái hảo địa phương.”
Tấn Phàm có chút kinh ngạc, dễ dàng như vậy sao? Không biết
vì sao, Tấn Phàm cảm thấy kia hắn tươi cười có thâm ý khác, hắn thấy cả người sợ
hãi.
“Đi chỗ nào?”
007.
Bệnh viện? Đây là nới hắn nói?”Duật,
ngươi dẫn ta tới nơi này làm chi?”
“Đại sự” Duật kêu tất cả nhân viên
đi theo đứng bên ngoài chờ, liền cùng hắn đi vào.
Tới một gian phòng không một bóng
người, Duật gọi điện thoại cho người nào đó, "Địch Sâm, chuẩn bị tốt chưa?”
“OK”
Tấn Phàm tò mò nhìn Duật, cái gì chuẩn
bị tốt?
“Đi, vào đi thôi.”
Nghi hoặc tiến vào phòng giải phẫu,
còn chưa thấy rõ bố trí bên trong, đã bị người phía sau đẩy ngã trên bàn,”Duật,
ngươi muốn làm gì?” Tấn Phàm hoảng sợ. Hắn giãy dụa đứng lên, nhưng lực Duật
ngăn chặn không hắn nhúc nhích.
“Bảo bối, ta muốn ngươi.”
Tấn Phàm giật mình nhìn hắn, đừng
nói đem hắn đến nơi này chỉ là muốn ôm hắn. Hắn thà trở về nhà chứ không muốn
làm loại sự tình này ở nơi kỳ quái.
Duật một phen kéo hạ quần hắn, xoa nắn
dục vọng, bên ngoài còn có thể nghe được tiếng Tấn Phàm kinh suyễn, mấy ngày
nay, thân thể Tấn Phàm được y hảo hảo dạy dỗ nên dị thường mẫn cảm.
“Duật…. Ngô…. Không cần ở….. Nơi
này……”
“Ngoan, nghe lời.”
Tấn Phàm cuối cùng vẫn là thuần phục
để y âu yếm, từ bỏ chống cự lại khẩn trương, thân thể gần đây cũng không khỏe
làm cho hắn rơi vào trầm mê. Hắn tổng cảm thấy được hôm nay Duật hảo hưng phấn,
khiến hắn thuận theo không nỏi, cuối cùng cư nhiên còn hôn mê bất tỉnh.
Không biết qua bao lâu, khi tỉnh lại,
bên người không chỉ có Duật, còn có một nam tử tóc vàng, may mắn, quần áo hắn đều
được mặc.
“Tỉnh? Chúng ta trở về thôi.” Duật
trìu mến hôn hôn hắn.
“Hảo” Tấn Phàm khởi động thân, lại lập
tức cảm giác trong bụng đau quá, hắn không khỏi nhăn mi, vỗ về bụng,”Đau….”
“Rất nhanh sẽ không đau.” Duật đau
lòng ôm lấy hắn.
“Duật, gần nhất nửa tháng, tốt nhất
đừng cho hắn kịch liệt vận động, nửa tháng sau đừng quên dẫn hắn đến tái khám.”
Nam
tử tóc vàng nhắc nhở nói.
“Sẽ không quên” Duật gật đầu, ôm Tấn
Phàm hướng bên ngoài đi ra, nãy giờ bọn thủ vẫn đứng chờ.
Tái khám? Hắn làm sao vậy?
“Duật, ta bị bệnh gì?” Gần đây hắn
không có không thoải mái a.
Bụng hắn làm sao vậy? Vì cái gì lại
đau?
Nói xong, Duật đã muốn ôm hắn đi ra
ngoài bệnh viện. Tấn Phàm lúc này mới kinh giác nhiều người nhìn hắn như vậy, hắn
lại còn bị Duật ôm vào trong ngực, hắn không khỏi ngượng ngùng đỏ mặt,”Duật, bỏ
ta xuống, ta có thể đi.” Ô… Hảo mất mặt ác.
“Hư, đừng nhúc nhích, ta thích ôm
ngươi”
Duật nói xong càng khiến cho mặt Tấn
Phàm càng đỏ hơn, hắn chỉ có thể đem mặt chôn vào trong lòng ngực Duật che giấu khuôn
mặt đỏ ửng. Hơn nửa, trong lòng ngực Duật, đau đớn trong bụng giống như giảm bớt
không ít.
Động tác không dám kinh suất, ôn nhu
nhẹ nhàng đem người trong lòng ngực vào xe, hắn cũng lên xe ngồi bên cạnh Tấn
Phàm,”Lái xe, chậm một chút. Nhất định phải tốt.”
“Vâng, chủ nhận.”
Xe rời đi, Tấn Phàm cơ hồ không thấy
một chút chấn động.
Hắn bị Duật lần thứ hai ôm vào trong
lòng ngực.
“Bụng còn đau không?”
Tấn Phàm tựa vào trong lòng ngực Duật,
nhíu lại mi ẩn nhẫn.”Ta làm sao vậy?” Tay hắn
không tự chủ cầm vạt áo Duật,”Ta trong bụng……. Đau quá…..”
Duật hơi hạ thấp người, xuất ra thuốc
giảm đau vừa rồi lấy ở bệnh viện,”Đến, bảo bối, uống cái này, rất nhanh sẽ
không đau.”
Uống thuốc, Tấn Phàm lại cảm thấy buồn
ngủ, Duật vừa mới làm hắn vài thứ, hắn mệt mỏi quá, hảo muốn ngủ.
Thuốc dần dần phát huy tác dụng, cảm
thấy đau đớn trong bụng dần dần giảm bớt, Tấn Phàm trong lòng ngực Duật, cũng dần
dần chìm vào mộng đẹp.
Nhìn thấy trong người trong ngực đã
ngủ, Duật không khỏi càng ôm chặt hắn. Y hảo thương hắn, đời này y sẽ không bao
giờ buông hắn ra.
Nửa giờ sau, bọn họ về tới biệt thự.
“Duật, tới rồi sao?” Xe ngừng, Tấn
Phàm liền tỉnh.
“Từ từ, trước đừng xuống xe.” Duật
giữ chặt hắn,”Người tới, lấy chăn đến.”
Người mới tỉnh ngủ ra ngoài thường dễ
bị trúng gió, sẽ cảm lạnh.
Nữ phó đi lấy chăn đến, Duật đem Tấn
Phàm bao cẩn thận, chính mình trước xuống xe, sau đó đem hắn từ trong xe ôm ra,
nửa ngủ nửa tỉnh Tấn Phàm không hề phản kháng, mặc hắn bài bố.
Duật đem Tấn Phàm đặt trên giường lớn
trong phòng ngủ, vì hắn vởi quần áo, lại kéo chăn lên đắp cho hắn.
Duật hôm nay thái độ khiến hắn tò
mò, giống như hắn là một món đồ dễ vỡ.
“Duật, ta rốt cuộc bệnh gì?”
Thái độ Duật làm cho hắn bất an cực
độ, mà không hiểu tại sao trong bụng đau đớn càng làm cho lòng hắn không yên, hắn
muốn biết, cho dù bệnh bất trị, hắn cũng muốn được biết.
Nhìn thấy hắn dáng điệu bất an, Duật
ở mép giường ngồi sao,”Đừng lo lắng, ngươi không có sinh bệnh, hôm nay ta mang
ngươi đi bệnh viện chính là muốn Địch Sâm làm một cuộc tiểu phẫu mà thôi.”
“Tiểu phẫu? Làm cái gì?” Hắn khó hiểu
Duật cười cười cúi đầu hôn nhẹ lên
trán hắn, thủ không thành thật cởi quần áo hắn ra.
“Ngươi…. Ngươi làm gì?” Tấn Phàm khống
chế không được mặt đỏ lên.
“Này còn phải nói sao? Bảo bối.”
Không giống như bình thường, lần này
Duật chỉ làm hai lần liền rời khỏi cơ thể hắn, trước kia sau khi kết thúc, hắn
đều mệt mỏi đều nói không nên lời, hơn nữa Duật lần này thật ôn nhu, làm cho hắn
cảm thấy ngoài ý muốn rất thích.
008.
Hắn cảm thấy mệt chết đi được, gần
đây hắn cảm giác cả người lười nhác không muốn hoạt động, có chút vô lực, rồi lại
không rõ nguyên nhân.
Mỗi ngày trôi qua, Tấn Phàm đã muốn
nhiều tháng không về nhà.
Trong trí nhớ hắn, hắn còn chưa bao
giờ rời nhà lâu như vậy.
“Duật, cho ta về nhà một lần, được
không?”
Buổi tối, Tấn Phàm lần thứ hai đứa
ra yêu cầu này.
Mỗi lần hắn đưa ra yêu cầu này, Duật
đều không cao hứng, lần này cũng không ngoại lệ.
“Ta nói rồi ngươi không được rời đi,
ngoan ngoãn ở lại đây.”
Y cự tuyệt đều là trong dự kiến của
hắn, nhưng Tấn Phàm thật sự rất lo lắng tình hình gần đây trong nhà, rời nhà
lâu như vậy, hắn nhớ người nhà, thật sự muốn về nhà nhìn xem.
“Ta chỉ đi một ngày, cùng ngày sẽ trở lại, được không?”
“Không được.” Duật chính là không muốn
hắn rời đi.
“Vì cái gì? Ta lo cho bọn họ, nghĩ
muốn nhà nhìn cái cũng không được sao?” Tấn Phàm hạ quyết tâm, lần này hắn nhất
định phải trở về.
“Ngươi là thê tử của ta, tự nhiên sẽ
phải bên cạnh ta” Duật ngữ khí cường nhạnh nói.
“Nói là đúng vậy, chính là không thể
bỏ người nhà ta qua một bên mặc kệ,” Tấn Phàm có chút kích động, hắn là đáp ứng
làm thê tử y, nhưng cũng không đại biểu chặt đứt mọi liên lạc với người nhà.
“Ta không phải đã muốn cho ngươi một
trăm nghìn vạn sao?” Tấn Phàm kiên trì làm khơi mào Duật tức giận,”Ngươi đã muốn
là người của ta, nên ngoan ngoãn nghe lời ta.”
Duật nói xong liền phẩy tay áo rời
đi.
Tấn Phàm giống như trúng một cái tát
mạnh, cả người ngây dại.
Thật lâu sau, hắn nhắm mắt, khóe mắt
mờ ảo có dấu hiệu khóc.
Đúng vậy, hắn còn có quyền gì ý kiến,
chính mình la do Duật bỏ tiền mua về, hắn còn có tư cách gì cùng Duật đưa ra
yêu cầu?
Là hắn không biết tự lượng sức mình,
là hắn không nhận rõ thân phận chính mình….
009.
“Bảo bối, rời giường.”
Ở thư phòng ở một đêm, trời sáng Duật
liền về phòng, ngày hôm qua y xuất môn rời đi liền hối hận, chính là không thể
quên được dáng người kia.
Tấn Phàm mở mắt, lộ ra một tia mỉm
cười, tựa như mỗi buổi sáng bình thường, chính là Duật lập tức phát giác hắn
không bình thường. Kia tươi cười đã mất đi vẻ thuần mỹ trước đây.
“Vì cái gì cười như vậy?” Này tươi
cười hảo giả, ”Ngươi trước kia sẽ không cười giả dối như vậy.”
Tấn Phàm biểu tình cứng đờ, tươi cười
ngưng ở khóe môi, nhưng là, một hai giây sau, hắn ngược lại cười càng thêm sáng
lạng, “Làm sao vậy? Ngươi không thích ta cười sao?”
Hắn nói xong, thân thủ ôm cổ Duật,
hôn lên miệng y, “Sớm an.”
“Phàm!” Duật nhăn lại mi.
“Không cần sinh khí. Về sau ta sẽ
ngoan ngoãn nghe lời, ngươi nói cái gì ta liền nghe theo, được không?”
Tấn Phàm biểu hiện thái độ mềm mại
trước nay chưa từng có, nhưng mà, không hiểu sao trong lòng Duật sinh ra một cỗi
hờn giận, này không phải ý của y, Tấn Phàm như vậy y không thích chút nào.
“Phàm, ngươi vì cái gì biến thành
như vậy?”
Tấn Phàm ánh mát nghi hoặc,”Cái gì
biến thành như vậy? Nguyên bản không phải nên như vậy sao?”
“Nên?”
“Ta là do ngươi mua, tự nhiên nên
nghe lời ngươi, đúng không?” Tấn Phàm cười đến thật ôn nhu, Duật lại cảm thấy
đáy lòng đau đớn sương lãnh,”Trước kia là ta không đúng, ta không nên đề cái loại
này yêu cầu, về sau ta sẽ không như vậy nữa, ta sẽ ngoan ngoãn ở bên canh
ngươi.”
“Không, là ta sai….”
Tấn Phàm đánh gảy lời hắn nói, không
cho hắn tiếp tục nói,”Không, là ta không nhẫn rõ thân phận chính mình, ngươi
không có sai…….. Ngô………..”
Rốt cuộc nghe không nổi nữa, Duật
hôn lên môi hắn ngăn không cho tái nói những lời đau lòng, hôn đến đến khi hắn
thiếu dưỡng khí vô lực xụi lơ mới buông ra.
“Thật xin lỗi, bảo bối, ta không nên
nói như vậy.”
Tấn Phàm thở dốc hồi lâu, lắc lắc đầu,”Không
có quan hệ, dù sao…….. Ngươi nói………. Đều là sự thật, ta xác thực là do ngươi
mua tới…... Nam
sủng……”
Duật tâm hung hăng đau đớn.”Không!
Ngươi không phải, ngươi là thê tử của ta,” hắn hảo hối hận nói ra lời nói làm
thương tổn đến người hắn tối yêu thương nhất.
Tấn Phàm đột nhiên che miệng, một
phen đẩy hắn ra, vọt vào toilet.
“Nôn…….”
Thật là khó chịu, dạ dày quặn đau
trong người.
Sáng sớm vẫn chưa ăn gì, hắn cũng
không phun ra cái gì, chính là càng không ngừng nôn khan.
“Thế nào, tốt hơn chưa?” Duật vỗ nhẹ
hắn, lại ngã chén nước cho hắn súc miệng.
Phun xong rồi, Tấn Phàm lại được Duật
đưa trở về trên giường.
“Đi ăn chút gì đi, sau đó ta đưa
ngươi về nhà.”
Tấn Phàm yên lặng nhìn hắn, hồi lâu
mới nói,”Ngươi đã nói ta không được rời đi, không phải sao?”
“Ta là muốn cho ngươi vĩnh viễn ở lại
bên người ta,” Duật thở dài, nói,”Ta đi ra ngoài làm việc đều nghĩ tới ngươi, mỗi
khi ngươi nhắc tới phải về nhà, ngươi có biết ta có bao nhiêu sợ hãi không?”
Tấn Phàm tâm trung chấn động, Duật
cũng sợ hãi sao? Ớ trước mặt hắn, mặc kệ là lúc nào, y đều như vậy cường thế,
giống như không có thứ gì có thể nan trụ y,”Ngươi sợ cái gì?”
“Lòng của ngươi cũng không thuộc về
ta, ta sợ ngươi đi một hồi ta sẽ mất đi ngươi. Nhà của ngươi sẽ không thích ta
đối ngươi có tình cảm, đến khi ngươi thật sự đối ta có tình ý, ta một chút cũng
không nguyện cho ngươi trở về.”
Tấn Phàm chưa từng nghĩ Duật chính
là loại này ý tưởng, khó trách y luôn không muốn hắn về nhà, chính là, cho dù
như vậy, y vì cái gì không nói ra? Y có
biết hay không nói vậy là cỡ nào đả thương người khác? Y thật sự thích hắn? Kia
vẫn đúng là trong lòng hắn nghĩ…..
“Thật xin lỗi, bảo bối, ta thật là rất
sinh khí mới nói như vậy, ta về sau sẽ không như vậy.”
“Trừ ngươi ra, ở trong này ta đều sẽ
không thích ai nữa, mỗi ngày đều nhốt tại trong phòng này, ngươi có biết ta có
bao nhiêu nhàm chán không? Ta biết ngươi mỗi ngày đều tận lực dành thời gian
cho ta, đối với ngươi thật sự hảo buồn. Nhà ta xảy ra chuyện lớn, có ngươi hỗ
trợ ta biết không thành vấn đề, đối với ngươi dù sao vẫn nghĩ muốn về nhà,
ngươi như thế nào có thể….” Hắn nói không được nữa.
“Là ta không tốt.” Duật đau lòng ôm
chặt hắn, y chỉ lo chính mình đã quên nghĩ đến cảm nhận của Tấn Phàm,”Ta sẽ sửa,
tha thứ ta, bảo bối, ta sẽ không như vậy nữa.”
Nếm qua bữa sáng, Duật tự mình đưa Tấn
Phàm trở về.
“Ta còn có việc, không thể vào, buổi
tối ta đón ngươi.”
“Hảo.”
“Đi đường nhất định phải cẩn thận, không
được kịch liệt vận động, biết không?”
“Ta biết.” Gần nhất mấy ngày nay,
đây là lời hắn vẫn thường nghe, hắn cũng không phải thứ gì mỏng manh dễ vỡ, thật
là.”Tốt lắm, ngươi đi làm đi, ta đi vào.”
“Được rồi.” Duật kéo hắn, in lên
trán hắn một nụ hôn mới buông ra,”Đi thôi.”
010.
Trở về nhà sau khi ly khai hơn một
tháng, trong nhà chỉ có quản gia Lâm bá cùng Lưu tẩu.
“Đại thiếu gia!”
Nhìn thấy hắn, hai người biểu tình
là vừa mừng vừa sợ.
“Ba cùng A Thiên đâu?” Hắn hỏi.
“Lão gia cùng nhị thiếu gia….” Hai
người biểu tình khó nói nên lời
“Làm sao vậy?” Biểu tình bọn họ sao
lạ nhỉ.
“Lão gia cùng nhị thiếu gia hiện tại
không có ở nhà, lão gia hiện đang cùng một chỗ với Long tiên sinh, còn nhị thiếu
gia đã chuyển đến tổng bộ Dịch bang ở.” Lưu tẩu hồi đáp
“Cái gì?!” Tấn Phàm hoảng sợ.
Không thể nào, chỉ hai tháng ngắn ngủi,
phụ tử ba người đều bị nam nhân bắt đi hết.
“Hiện tại muốn tìm bọn họ chỉ có thể
đến công ty đi, bọn họ mỗi ngày bình thường vẫn còn đi làm.” Lâm bá bổ thượng một
câu.
“Đại thiếu gia, hơn một tháng nay
ngươi đi đâu vậy? Mọi người rất lo lắng a.”
“Đừng hỏi nhiều như vậy, Lâm bá, phiền
toái ngươi đến công ty một chút, nói ta đã trở về, hôm nay muốn cùng ba và A
Thiên ăn bữa cơm. Ta chỉ có thể ở một ngày, buổi tối phải đi rồi.”
“Hảo.” Lâm đáp ứng liền đi ngay.
“Đại thiếu gia, ngài trước đi nghỉ
ngơi, lão gia và nhị thiếu gia sau khi trở về ta liền kêu ngài.”
“Vậy phiền tóa ngươi, Lưu tẩu.”
Tấn Phàm lên lầu, trở phòng ngủ
chính mình, thay quần áo ở nhà, đột nhiên một trận nháo lên, hắn lập tức vọt
vào toilet.
Gần nhất hắn cũng không biết là làm
sao, thường xuyên cảm thấy ghê tởm, rồi lại phun không ra cái gì. Buổi sáng là
thởi điểm bệnh trạng nghiêm trọng nhất, mà nhìn hắn như vậy, Duật lại là một
thoai thương tiếc cùng vui mừng.
“Lưu tẩu” Hắn rung chuông kêu Lưu tẩu
đi lên..
“Chuyện gì? Đại thiếu gia.”
“Ta nghĩ ăn ô mai, trong nhà có
không?” Hắn hỏi.
“Có, ta lấy cho ngài một ít.” Lưu tẩu
thấy kỳ quái, bình thường thiếu gia đối thứ gì đó một chút hứng thú đều không
có, hôm nay là làm sao vậy.
Tấn Phàm miễn cưỡng nằm trên giường,
một lát, Lưu tẩu bưng đĩa đựng ô mai lên,”Lưu tẩu, ta có chút mệt mỏi, muốn ngủ
trong chốc lát, chờ ba và A Thiên trở về ngươi bảo ta một tiếng.”
“Vâng, đại thiếu gia.” Nàng nói xong
liền ly khai.
Tấn Phàm cầm lấy một viên ô mai bỏ
vào miệng, cảm giác ghê tởm bị nén xuống.
Hắn ngủ được một lát lập tức bị Lưu
tẩu kêu tỉnh dậy, nghe tin hắn trở về, Tấn Minh cùng Tấn Thiên vội vàng chạy về
nhà.
Đối mặt phụ thân cùng đệ đệ hỏi han,
hắn ấp úng nửa ngày, vẫn là nói ra sự thật.
“Duật? Tên này nghe rất quen” Tấn
Thiên suy tư một lát,hắn giống như đã từng nghe Dịch Thiên Hiên đề cập qua,”Đại
ca, ngươi nói Duật có phải hay không so với cao hơn một cái đầu, bộ dạng rất được,
trên cánh tay trái còn có một hình xăm hoa hồng lửa?”
Tấn Phàm kinh ngạc nhìn hắn,”Đúng rồi,
ngươi biết hắn?”
“Là Thiên Hiên nói cho ta biết, Duật
tên đầy đủ là Thành Duật, là tổng tài tập đoàn Thánh Dương, hắn thế lực không
nhỏ, cùng Thiên Hiên là hảo bằng hữu.” Hắn nghe Thiên Hiên nói Thành Duật đã
chiếm được người hắn muốn, chính là không nghĩ tới cư nhiên là chính đãi ca
mình.
“Lão gia, nhị vị thiếu gia, có thể
ăn cơm.”
Tấn Phàm là thích ăn hải sản nhất,
Lưu tẩu vì hắn làm rất nhiều.
“Đại ca, nhĩ hảo đã lâu không trở về,
ăn nhiều một chút” Tấn Thiên đem một con tôm càng bỏ vào trong bát hắn.
Tấn Phàm cười gật gật đầu, dùng chiếc
đãu gắp lên, khả mới vừa đưa đến bên miệng, loại hải sản này có hương vị làm mặt
hắn biến sắc.
“Đại ca, làm sao vậy?” Tấn Thiên
nhìn phụ thân liếc mắt một cái, hai người mạc danh kỳ diệu nhìn Tấn Phàm chạy
nhanh phía toilet, vội vàng đi theo.
Đại ca là làm sao vậy? Bình thường hắn
thích nhất là hải sản, hôm nay như thế nào ngửi thấy mùi tôm liền nôn không ngừng?
Nhìn thấy Tấn Phàm một bộ muốn ăn lại
không chịu được hương vị tanh nồng, Lưu tẩu kỳ quái lầu bầu một câu,”Như thế
nào giống nữ nhân mang thai a?”
“Lưu tẩu, ngươi nói cái gì?” Tấn
Phàm truy vấn hỏi.
“Đại thiếu gia, bộ dạng ngươi nôn ọe
rất giống như nhân mang thai.” Tấn Phàm đầu óc ông một cái, sắc mặt đại biến.
“Đại ca, làm sao vậy?” Tấn Phàm phản
ứng làm cho Tấn Thiên giật mình.
Nôn ọe? Sao lại như vậy? Hắn trong
lòng loạn cực kỳ, Duật từng nói muốn hắn vì y sinh một đứa nhỏ, lúc sau lại
mang hắn đi làm cái kia giải phẫu…..
“Ba, A Thiên, ta nghĩ lên nằm trong chốc lát,
các ngươi theo giúp ta?”
Vào phòng, hắn đem cửa phòng đóng
kín,”A Thiên, ngươi có quen bằng hữu nào là bác sĩ nào không?”
“Có a, Mạc Phong. Ta đi gọi hắn.”
“Hảo, bảo hắn nhanh lên.”
có bộ nào nói về người nhà của bạn thụ hok z bạn??
Trả lờiXóa