Pages

20/9/12

Cấm Luyến [5]

Chương 5


Lúc Ôn Tuấn Chí bước ra khỏi thang máy, liền trở thành tâm điểm chú ý của các nữ nhân viên bán hàng. Chỉ là anh không để tâm đến.

“Oa! Anh ấy thật đẹp a!” Nữ nhân viên bán hàng giáp nói.

“Đúng đó….” Nữ nhân viên bán hàng ất đã có chồng nói, “Ngay cả ta cũng tâm động a.”

“Các cô đừng có nằm mơ nữa…Không nhìn thấy nam sinh đi phía sau sao?” Nữ nhân viên bán hàng bính thầm thì bí mật, “Bọn họ là tình nhân a!”

“Sao?” Nữ nhân viên bán hàng đinh thiếu chút nữa la to, “Hiếm khi được nhìn thấy hai nam nhân xuất chúng a.”

Ôn Tuấn Chí cái gì cũng nghe không vào, nhưng mà, Ôn Tuấn Hiên đi phía sau lại nghe được nhất thanh nhị sở, hơn nữa còn cố ý định đùa giỡn những nữ nhân viên bán hàng này…

Ôn Tuấn Hiên đi lên phía trước, thân mật khoác tay Ôn Tuấn Chí, còn ngọt lịm kêu một tiếng, “Chí~” Soo=]]


Ôn Tuấn Chí vẻ mặt kỳ quái nhìn Ôn Tuấn Hiên, lại ngoài ý muốn nhìn thấy đôi mắt trong sáng mọng nước cùng dáng vẻ tươi cười. Tâm anh không khỏi nhảy một cái.

“Ân~ Cái gì~” Như là nghe được thanh âm tâm hồn thiếu nữ vỡ đầy đất, Ôn Tuấn Hiên cười càng thêm sáng lạn.

“Không có gì….” Hoàn toàn không biết Ôn Tuấn Hiên đang làm cái gì, Ôn Tuấn Chí nhịn không được cất tiếng hỏi, “Em làm cái gì vậy….”

“Không có.” Gương mặt cười có chút gian xảo, “Nhìn xem chiếc giường kia trông có vẻ ngủ tốt lắm.” Nhìn đến chiếc giường hai người, Ôn Tuấn Chí hai mắt lòe lòe phát sáng.

“Em lúc trước ngủ rất hay rớt xuống giường!” Ôn Tuấn Chí nhìn đệ đệ phía trước, vẻ mặt Ôn Tuấn Hiên ngây thơ thật thà, lúc trước ngủ không khi nào là không bị rớt xuống giường, hai mắt mở to mịt mờ, rồi sau mới la to kêu đau.

“Thì sao chứ…. Em hiện tại không có!” Miệng mở rộng la lên, Ôn Tuấn Hiên không quá để ý đến Ôn Tuấn Chí, chính mình trực tiếp nằm thẳng lên giường, “Chí~”

Lại nhớ tới trò đùa vừa nãy, Ôn Tuấn Hiên cố tình gọi ca ca mình là “Chí”, “Em nghĩ muốn cái giường này~”

Nữ nhân viên bán hàng bính hai mắt chợt hiện một tia nguy hiểm, ánh nhìn hoang mang, “Tôi đã nói hai người họ là loại quan hệ kia a”

Cô đi tới, nhưng lại rất ân cần bắt chuyện hai huynh đệ Ôn Tuấn Chí, bởi vì những nữ nhân khác đều không dám lại gần tiếp cận bọn họ.

“Tôi có thể giúp gì cho hai người?” Bính nói, hơn nữa còn cười đến quỷ dị, làm cho Ôn Tuấn Chí lông trên người toàn bộ dựng đứng.

Ôn Tuấn Hiên cố tình kéo tay Ôn Tuấn Chí, “Anh cũng thử xem đi!”, rồi dùng sức kéo mạnh Ôn Tuấn Chí xuống.

“Không cần, nếu em thích chiếc giường, vậy cứ mua cái này đi.” Ôn Tuấn Chí thân hình cao to cũng không phải có thể dễ dàng kéo anh xuống, “Cô, tôi muốn lấy chiếc giường này.” Xoay người lại nói với nữ nhân viên vẻ mặt kỳ quái kia, cũng từ trong túi lấy ra thẻ tín dụng.

“Được, mời hai người chờ một chút.” Nữ nhân viên cầm thẻ tín dụng đến quầy để thanh toán.

“Nói cho anh biết, em rốt cuộc làm cái gì vậy?” Ôn Tuấn Chí ngồi xuống bên cạnh Ôn Tuấn Hiên hỏi.

“Chỉ là vui đùa một chút thôi mà.” Ôn Tuấn Hiên tránh nặng tìm nhẹ trả lời.

“Là đem anh ra làm trò đùa sao?” Ôn Tuấn Chí đang tản phát ra một loại khí tức nguy hiểm.

“Mới không phải a~” Giọng nói mang theo chút nũng nịu, khiến cho nữ nhân viên đang đi trở lại nghe được.

“Tiên sinh, ngài có cần chuyển giao tận nhà không?” Cô nỗ lực nhượng chính mình thoạt nhìn tương đối bình thường. Tuyệt đối không thể lộ ra hình tượng một hủ nữ!

“Có.” Theo bản năng lui ra sau vài bước, Ôn Tuấn Chí thà rằng đối diện với một tội phạm giết người, chứ không muốn đến gần cô.

“Mời ngài viết địa chỉ vào đây.” Cô đem giấy bút đưa cho Ôn Tuấn Chí.

Ôn Tuấn Chí hung hăng liếc nhìn Ôn Tuấn Hiên bên cạnh đang lén cười trộm, rất nhanh viết xuống một dòng chữ.

“Khi nào đưa đến?” Ôn Tuấn Chí hỏi. Ôn Tuấn Hiên cũng ngoan ngoãn đứng lên.

“Ba ngày sau.” Cô nói.

“Ba ngày?” Ôn Tuấn Hiên la to, “Vậy có đúng hay không Chí cùng em ngủ chung ba ngày a?”

Xa xa ba vị nữ nhân viên đều nghe thấy mà cứng người. Còn lại vị nào đó lại che miệng cười to.

“Hiên, chúng ta đi thôi.” Ôn Tuấn Chí cuối cùng cũng biết đệ đệ đang đùa cái gì.

“Ừm~ Chí~” Thanh niên tươi cười như thiên sứ đi theo nam nhân đang thẹn quá hóa giận.

“Lần sau không được phép chơi như vậy nữa.” Ôn Tuấn Chí nhăn mày.

Anh hai ngày này rất hay nhíu mày…

“Sẽ không có lần sau.” Như là xin lỗi nhưng trong mắt thanh niên như đang nói “trò đùa đã thành công.”

Ôn Tuấn Chí thật không biết chính mình nên cười hay nên khóc, đệ đệ thiên chân khả ái đã trở về, nhưng người bị chỉnh lại là anh.

“Ai, quên đi.” Hẳn là cứ vui vẻ như thế! Ôn Tuấn Chí nghĩ thầm, chí ít, cậu cũng đang thoải mái vui cười. Nếu cậu giống hôm qua là một thanh niên lãnh tĩnh ít nói, anh cũng không biết phải làm như thế nào.

“Anh, em kêu anh là Chí được không?” Ôn Tuấn Hiên cười hỏi.

“Làm gì? Em không phải lại nghĩ muốn tiếp tục chơi đùa đó chứ?” Nếu như là thật, Ôn Tuấn Chí cũng đồng ý.

Bởi vì cậu là người quan trọng nhất của anh.

“Đều không phải.” Ôn Tuấn Hiên phủ nhận, “Em chỉ cảm thấy gọi là anh trai dường như không quen.”

“Tùy em thôi.” Ôn Tuấn Chí nhẹ nhàng xoa đầu Ôn Tuấn Hiên, “Đi mua khăn trải giường a!”

“Ừm.” Ôn Tuấn Hiên giảo hoạt tươi cười, “Trở về nhà, chúng ta cùng nhau ngủ~”

Nghe nói như thế Ôn Tuấn Chí thiếu chút nữa "ngã sấp xuống". [raw để khúc này là  " liễu nhất giao", ai biết là gì giúp ta với T^T]

“Được.” Ôn Tuấn Chí quay đầu đáp lại, “Cùng nhau ngủ thì cùng nhau ngủ~” Còn dùng ánh mắt rất có mị lực trừng nhìn.

“…. Ca ca xấu.” Ôn Tuấn Hiên khuôn mặt tuấn tú không khỏi đỏ ửng.

“Ha hả! Em cùng anh không sai biệt lắm a.” Ôn Tuấn Chí cười nhìn khuôn mặt đỏ như quả cà chua chín của Ôn Tuấn Hiên.

“Không phải đi mua khăn trải giường sao? Đi thôi!” Ôn Tuấn Hiên vội vàng kéo Ôn Tuấn Chí đi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét