Pages

19/9/12

Thích Thượng Đệ Đệ [1]


Đệ Nhất Chương

"Làm tình là một việc hạnh phúc, hạnh phúc hơn nữa là đồng tính cùng làm."

"Ngươi nói cái gì???!!!" Nghe tới câu nói kinh thế hãi tục từ trong miệng đệ đệ nói ra khi chỉ mới 14 tuổi , ta thiếu chút nữa đem điểm tâm đang ăn phun ra theo đường mũi.

"Cho nên." Đệ đệ cũng không để ý đến hình ảnh kinh dị của ta trước mắt, hắn vẫn tiếp tục lí luận: "Ta xem phim đồng tính luyến ái cũng không có gì là kỳ quái, chẳng qua là giáo dục giới tính trước mà thôi, cái đó và mấy cái AV ngươi xem đều giống nhau cả thôi." Nhẹ nhàng bâng quơ nói ra cái lí luận ta khó mà có thể tiếp thu, hắn lấy một mảnh giấy ăn đứng lên.

"Giống cái đầu ngươi!!" Ta trực tiếp đem “vũ khí” trong tay hướng hắn ném qua, bất chợt hiện lên cảnh tượng ngày hôm qua.

Ngày hôm qua nửa đêm choàng dậy đi “giải quyết”, lại nghe được tiếng nam nhân rên rỉ từ trong phòng đệ đệ truyền ra, cương quyết mở cửa xem chuyện gì phát sinh bên trong, vừa vào liền thấy, trong phòng, trên màn hình  TV hiện lên hình ảnh hai nam nhân đang thở dốc thượng nhau, đáng sợ hơn là tiểu tử này cư nhiên liền ngồi ở trên giường an ủi “tiểu đệ đệ” của mình. Bị ta bắt quả tang tại trận mà chẳng những không có ý hối cải, mà còn ai oán ta tiến vào phòng hắn mà không có gõ cửa. Hừ, tiểu tử chết tiệt, cha mẹ mới ra khỏi nhà có hai tháng, hắn liền leo lên đầu ta mà ngồi. Nói như thế nào ta cũng là đại ca hắn, ta liền lập tức tịch thu hết tất cả đĩa phim của hắn. Một đường nhìn xuống thế nhưng có tới 17 cuốn. Xú tiểu tử, cư nhiên so với ta còn nhiều hơn.

"Ta xem là vì giảm bớt áp lực học tập, này hoàn toàn phù hợp với nhu cầu sinh lý của một thanh thiếu niên bình thường. Ngươi thì sao? Ngươi xem, nhìn cái thứ ngươi đang xem chính là cái gì vậy, hai cái nam nhân cùng một chỗ ôm ôm ấp ấp, không cảm thấy ghê tởm sao ? Ngươi này đầu óc đều bị phá hư hết rồi !" Lúc này, ta hoàn toàn không nghĩ tới ta cũng vì như thế mà sa đọa.

"Có cái gì quan hệ, chỉ cần thoải mái không phải tốt lắm sao." Đệ đệ bày ra một bộ biểu tình khinh bỉ nhìn ta : "Cho nên ta ghét nhất là xử nam."

Này hỗn trướng thế nhưng nhắc tới tâm sự bi thương của ta. "Ngươi ngươi ngươi nói cái gì!!! Ngươi chẳng phải cũng là cái đồng tử kê sao!!!" [đồng tử kê = zai còn zin]

Hắn thản nhiên nói ngoài dự kiến của ta: "Cái loại đồ vật này nọ, ta đã sớm không có." Trong lời nói thế nhưng mang theo một tia lạc mịch, hại ta hoài nghi hắn có phải hay không bị bá vương ngạnh thượng cung.
Đệ đệ Vu Thuấn Miêu, diện mạo tuấn mỹ, được nhiều cô gái mến mộ, nếu thật sự có nam hài thích hắn, thật sự cũng không phải là chuyện kỳ quái.

"...... Ngươi cùng ai?"

"Ân...... Một thằng bạn cùng năm."

"Tự nguyện, hay là bắt buộc?"

Hắn lại nâng cằm nghĩ nghĩ: "Này, hẳn là xem như bắt buộc đi."

"Cái gì!!!???" Ta "Tạch" một phát đứng dậy. "Dám động đến đệ đệ của Vu Thuấn Ương ta, thực không muốn sống mà!! Thuấn Miêu, hắn là ai vậy, ca ca mang người giúp ngươi đi đòi lại công đạo!!"

"Chính là......" Thuấn Miêu ngập ngừng khó hiểu nói: "Ca, là ta cường bạo hắn, như vậy cũng trách hắn sao?"

...... Cả người ta lập tức đông cứng tại chỗ......

"Mấy chuyện này không quan trọng, trọng yếu chính là mau đưa mấy đĩa phim đó cho ta, tiền thuê rất mắc đó!"

Những lời này làm cho ta thanh tỉnh: "Hừ, nghĩ hay nhỉ, chờ ba mẹ trở về ta sẽ đưa mấy thứ này cho họ làm bằng chứng trị tội ngươi!" Vì tương lai tươi sáng của đệ đệ, ta đành phải làm một lần phản giác.

"......" Thuấn Miêu không nói gì, trừng mắt nhìn ta, trong mắt lộ vẻ "Ngươi điên rồi". Hừ, không điên như thế nào là ca ngươi.

"Tùy ngươi." Thuấn Miêu rốt cục đình chỉ trừng ta, đứng dậy chuẩn bị đi học. Ngay tại thời điểm ta nghĩ hắn sẽ cứ như vậy mà buông tha chuyện này, đi được tới cửa hắn đột nhiên xoay người lại mà nói: "Bất quá nếu ba mẹ hoặc là những người khác biết chuyện này, ta liền nói cho toàn thế giới biết ngươi Vu Thuấn Ương 17 tuổi tắm rửa còn ngoạn như da áp!!"

[như da áp chính là TV thường xuyên chiếu các bể tắm màu vàng áp, thích hợp:2--6 tuổi......cũng tương tự như mấy cái thau tắm mấy em bế sơ sinh a~ Ta nghĩ vậy a không biết đúng không]

Nói xong điều cần nói, Thuấn Miêu mang cặp sách tiêu sái bước ra ngoài.

Mẹ kiếp ! Bị đệ đệ chính mình lấy loại nhược điểm này ra mà uy hiếp, thật đáng buồn chính là ta thế nhưng không thể phản bác, nhân sinh chi sỉ. 

Soo: Post trước câu khách a ;;)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét