Pages

19/9/12

NTMMBTH [25] - Hoàn


Đệ Nhị Thập Ngũ Chương

Đợi bé heo ăn no, lát sau Lương Lương liền xuất hiện, lần này không có vị Ngọc Đế lạnh lùng kia.

"Tiểu Ngốc, ngươi thật đúng là đồ ngốc mà, ở Địa phủ mà cũng lạc đường." Lương Lương từ trong ngực chủ nhân ôm bé heo qua, ngồi xuống, lại để cho bé heo ngồi ở trên đùi, sau mới. . .

Gì chứ?

Hai tay Lương Lương bếu lấy khuôn mặt hình quả trứng của bé heo, nựng nựng một hồi lại buông ra.

Meow ô ~~~~ bé heo có làn da thật co dãn nga.

Bé heo nước mắt lưng tròng xoa lấy gò má chính mình vừa bị kéo đau, xem ra thật sự rất đau a!

"Ngươi nói coi, lần này ngươi lại đi nơi nào hả?" Lương Lương buồn cười mà nhìn bé heo ngồi khóc sướt mướt trên đùi mình hỏi.

Nguyên lai bé heo chẳng những ở Địa phủ lạc đường, đi nhân gian cũng lạc đường.

"Ta. . . Ta thiếu chút nữa bị người ta bỏ vô nồi nấu lên ăn a." Nước mắt vốn lưng tròng, hiện tại như nước tràn bờ đê mà oà khóc, "May mắn khi đó có một thiếu niên đã cứu ta. . ."

Meow ô ~~~~ xem ra hắn gặp chuyện thật đáng sợ a!

Lần trước Tiểu Hổ xuống núi, không giống bé heo gặp mấy người đáng sợ như vậy! Thật may, thật may a.

Bất quá, nếu bé heo không phải heo, vậy khả năng hắn cũng không gặp được mấy cái chuyện đáng sợ như vậy nha! Bởi vì con người rất thích ăn thịt heo . . .

Hắc hắc, thật may Tiểu Hổ là mèo.

"Có người cứu ngươi một con heo sao? !" Huyễn Phong không tin mà hô to, "Tiểu Ngốc ngươi thật sự may lắm đó, bằng không, hiện tại chúng ta có thể thấy một bữa tiệc heo sữa quay lớn thơm ngào ngạt rồi."

Bé heo bĩu môi nhìn về phía Huyễn Phong.

Chủ nhân trợn mắt trừng Huyễn Phong.

Còn Lương Lương. . . Hắn đang chảy nước miếng a. . .

Meow ô ~~~~ ta không thích ăn thịt heo, cho nên cũng không có phản ứng gì. Nhìn Hổ ca ca, vẻ mặt hắn cũng không có phản ứng gì, vẫn ôn nhu đút ta ăn cháo, thỉnh thoảng lại thay ta quệt quệt cháo dính ở hai bên khoé môi.

"Thiếu niên kia cũng tốt quá ha!" Chủ nhân vẫn còn trừng mắt Huyễn Phong, “Thời buổi bây giờ hiếm có ai hảo tâm như vậy lắm."

Meow ô ~~~~ chủ nhân nói đúng, ta phụ họa gật đầu, làm muỗng cháo đang đưa tới dính hết trên mặt, Hổ ca ca liền tới liếm liếm.

"Mới không phải đâu!" Bé heo không đồng ý lời chủ nhân nói..., "Người nọ đã cứu ta, nhưng chỉ là bởi vì ta còn nhỏ, hắn nói muốn đem ta nuôi lớn sau này sẽ ăn. . ."

Meow ô ~~~~ người này thật khôn khéo a. . .

"Bất kể như thế nào, lần sau ngươi có lạc đường, phải đi kiếm thiếu niên kia nga." Lương Lương chùi nước miếng hai bên khóe môi, buông tiếng thở dài, "Vốn dĩ tiền bối hắn là một chiếu tướng nổi danh, bị người ta hãm hại mà chết, cho nên hắn thề cả đời sau liền làm một người gian manh giảo hoạt, mà người hắn đối đầu, thì ra là người đã hãm hại tiền bối của hắn, vốn là ăn thịt heo có độc mà chết. Cái này coi như là báo thù đời trước, nhưng tất cả cũng tại ngươi, nên thiếu niên kia chẳng những báo không được thù, còn bị giết trước nữa. . ."

Bé heo nghe Lương Lương nói xong, đầu choáng váng bất tỉnh chỉ biết mình đã sửa sai vận mệnh của thiếu niên kia, nhưng. . ."Thế gian không có thịt heo sao? Tại sao muốn ăn ta a?"

Meow ô ~~~~ hảo vấn đề! Tiểu Ngốc tuyệt không có ngốc nga! Ít nhất hắn cũng có thể nghĩ đến vấn đề này. . .

Lương Lương lại buông tiếng thở dài, "Bởi vì sợ ngươi sẽ bị ăn, cho nên gia gia của ngươi muốn heo trên thế gian này biến mất một ngàn năm, hắn bây giờ còn bị Ngọc Đế trách phạt đây này! Nói cái gì mà muốn hắn hạ phàm đi giúp một hòa thượng gì đó."

Bé heo vừa nghe đến gia gia đã lên trời, lập tức nước mắt lại lưng tròng, "Vậy. . . Khi nào hắn mới có thể trở về a?"

"Ngươi đừng khóc, gia gia ngươi rất nhanh sẽ trở lại mà." Lương Lương sờ sờ đầu của hắn nói: "Chính ngươi cũng có chuyện phải làm đây này, kiếp sau của thiếu niên kia, ngươi phải hạ phàm đi giúp hắn."

"Đến lúc đó các ngươi cũng phải giúp hắn ." Lương Lương chỉ lấy ta cùng Hổ ca ca.

Meow ô ~~~~ chúng ta cũng có việc phải làm a!

Ta tuyệt không muốn làm chuyện gì hết, chỉ cần có thể thư thư phục phục ở trên Tuyết Sơn theo sát Hổ ca ca, Tiểu Hổ đã cao hứng lắm rồi.

Ngửa đầu hôn khuôn mặt Hổ ca ca, hắn đương nhiên quay lại hôn ta!

"Khụ! Ta nói hai vị bên kia a, đừng có “không coi ai ra gì” như vậy được không?" Huyễn Phong nói.

Meow ô ~~~~ nào có . . . Ồ?

Vốn Tiểu Hổ muốn phản bác, nhưng vừa cúi đầu liền chứng kiến Hổ ca ca vươn tay vào trong vạt áo của ta, bên trong phòng lập tức một mảnh im lặng.

Meow ô ~~~~ Hổ ca ca háo sắc, lại ngẩng đầu lên, trong phòng một bóng người cũng không thấy. . .

Meow ô ~~~~ Hổ ca ca thật sự thật sự thật sự rất háo sắc ô ~~~~

Tác giả: phi lễ chớ nhìn ~~~=. =

 ====Hoàn====

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét