Pages

23/9/12

Thích Thượng Đệ Đệ [9]


Ngoài lề một chút, Soo mới đọc được một bài thơ đạt giải hay nhất năm 2005 [rất lâu rồi=="] do 1 em bé Châu Phi viết:

Khi tôi sinh ra, tôi màu đen

Khi tôi lớn lên, tôi màu đen

Khi tôi đi dưới nắng, tôi màu đen

Khi tôi sợ, tôi màu đen

Khi tôi bệnh, tôi màu đen

Và khi tôi chết, tôi màu đen

Còn bạn hỡi người da trắng

Khi bạn sinh ra, bạn màu hồng

Khi bạn lớn lên, bạn màu trắng

Khi bạn đi dưới nắng, bạn màu đỏ

Khi bạn lạnh, bạn màu xanh

Khi bạn sợ, bạn màu vàng

Khi bạn bệnh, bạn màu xanh (lá)

Và khi bạn chết, bạn màu xám

Thế mà bạn gọi tôi là da màu ư ??
.
.
Rất hay đúng ko ? :)

_____________

Chương 9

Sự thật chứng minh, ngủ một giấc bốn tiếng đồng hồ đối với một thanh thiếu niên đang thời kỳ phát dục thân tâm mỏi mệt, cả đêm mất ngủ mà nói, thật sự quá ít. Cho nên cho dù ta ngày hôm qua đem đồng hồ báo thức vặn lên bốn tiếng, cũng bất quá là làm cho nhà cửa lúc 8 giờ sáng được vui vẻ nghe nhạc reng reng một chút mà thôi.

Tiếp tục ngủ trên giường đại khái thêm 3 giờ, hơn 11 giờ ta mới ngoi đầu dậy. Vốn nghĩ muốn xuống lầu dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo, nhưng là thật không cẩn thận một cước bước xuống liền “Vô địch phong hỏa luân" phi xuống lầu. Nói trắng ra chính là lăn xuống dưới a. Lăn a lăn, trong đầu liền hiện lên một tiểu hòa thượng nho nhã mặt mũi vô cùng xấu nhéo lấy mặt ta nói: “Thí chủ, không cát lợi nha!” sau đó liền tiêu sái bước ra ngoài.

Chẳng lẽ hôm nay là vận thế của cung bạch dương—thật sự??!!

Chờ ta nghênh ngang đạp xe đi đến trường, đã 12 giờ rồi. Lão nhân ngồi trông cửa kia ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, đang cầm báo xem đến bất diệc nhạc hồ. Lão nhân gia hắn đã muốn luyện đến cảnh giới “hai tai đều không nghe thấy chuyện bên ngoài cửa sổ”, cho dù có côn đồ đến đây tìm cừu nhân của bọn họ, hắn đại khái đều mặc kệ một mực không hỏi không nói gì để họ tiến vào.Một chút cũng không lo lắng cho sự an toàn của chúng ta. Cho nên, mỗi lần nhìn thấy hắn hiên ngang ngồi đó, ta đều có một loại dục vọng muốn dùng con dao hung hăng chém “xẹt xẹt” mấy nhát vào người hắn.

Đứng đằng sau hắn làm mặt quỷ, đối cái ót của hắn làm như đang thật sự cầm một con dao giơ tay lên làm động tác chém chém, xả được giận mới xoay người bước vào trường.

[ui ui…ta cũng đang cầm dao chém đây…Ky------------a]

Từ lúc Quân khu thành lập tới nay, dẫn đầu các trường đều không vượt quá 40%. Hiển nhiên tổ chức tụ tập đánh nhau là đứng đầu. Cho nên ta vừa mới bước vào phòng học, vài giây sau lại cất bước đi ra ngoài, lập tức hướng sân thượng chạy như bay, trên tay còn cầm một chút thức ăn mua ở siêu thị bên đường.

“Uy”,nhìn thấy người trước mắt liền ném cho một gói bánh, ta biết Tử Viễn hắn sẽ tiếp được.

Tử Viễn ngồi dựa vào lan can, lại là bộ mặt tươi cười: “Hôm nay chờ không được lâu a.” nói xong cũng mở bánh.

“Vô nghĩa”, “Ba” một cái chính mình cũng mở gói bánh ra, sau đó tiến đến ngồi ở bên cạnh Tử Viễn, vừa nhai vừa nhìn Tử Viễn, nghĩ đến một thời huy hoàng của hắn, cũng đã lâu rồi nhưng dư uy vẫn không giảm. Hắn lúc còn ở quân khu tuyệt đối là uy trấn bát phương, đáng tiếc hắn ít quản chuyện này nọ nên nếu có chuyện gì bất bình hắn cũng ngồi im rung đùi, mặc kệ ai muốn làm gì thì làm. Nếu không phải bản đại gia nhập học tiếp thủ quân khu, chỉnh nghiêm đến nỗi bây giờ còn không biết hội hùng thành bộ dáng gì nữa, căn bản không có khả năng sẽ có địa vị cao như ngày hôm nay cùng ngồi ăn với nhau.

[anh Viễn hồi đó cũng thuộc dạng một lão đại nhưng anh ko qan tâm bọn thuộc hạ làm gì hết, còn anh thụ khi vào học liền ra tay chỉnh đốn lại bọn đầu gấu, anh Viễn cũng mặc kệ=> tóm lại, anh Viễn nhường anh thụ làm Lão đại]

Nhắc đến mấy lão đại đã nhớ tới Hình Y, ta không khỏi lại nhíu mày: Một mỹ nhân như hoa như ngọc như vậy, mỗi một cái nhấc tay nhấc chân bình thường thôi cũng làm cho các nam nhân trên đường điêu đứng, oán niệm không thôi.

Giống như tiết phẫn mà nhét một miếng bánh thật to vào miệng nhai ngồm ngoàm, sau chợt nghe thấy Tử Viễn bên cạnh trách móc: “Bụng ngươi không phải không thoải mái sao, còn ăn mấy cái thứ này nọ không tốt cho tiêu hóa nữa…”

Nói xong liền mạnh mẽ đem cái bánh trong tay ta vứt đi. Ta hai mắt nhìn chằm chằm hắn, hít một hơi rống to lên: “Tiểu tử chết tiệt, không ăn làm sao sống.”

Ngày hôm qua Tử Viễn kiên trì đến hỏi ta nguyên nhân, ấp úng một chút cuối cùng ta cũng thuận miệng nói: “Ăn đồ vật linh tinh này nọ, kết quả bụng đau đến mức phải đến bệnh viện khám rồi mua thuốc…”

Không có biện pháp, như vậy tổng so với nói nửa đường gặp một bà bầu đang tới thời kỳ sinh sản sau đó giúp đỡ nâng nàng đến bệnh viện gì gì đó có thể tin một chút đi.

Tử Viễn biết ta thích phẩm khách[chắc một loại bánh gì đó], nhưng nhất định phải là vị ô mai, biết ta thích mạt trà, biết ta ăn một lần trứng chim đã muốn mửa, biết ta giả bộ như một người con trai đã từng quen rất nhiều bạn gái. Mà ta, ta cũng biết lão ba hắn điều hành một công ti giao dịch chứng khoán, lão mẹ là một thị ủy, còn biết lão mẹ hắn là không phải do khả năng mà là do quan hệ này nọ mới được thăng chức, ngay cả công ty ba hắn làm ăn có bao nhiêu gian trá cũng đi guốc trong bụng, mỗi lần nghĩ như vậy liền oán hận sinh ra một loại dục vọng: Có bao nhiêu nhược điểm đủ đi uy hiếp người này, huynh đệ ta ít nhất cũng thoải mái sống nhàn nhã được hai mươi năm ni! Nhưng cuối cùng vẫn không ra tay, bởi vì đó là ba mẹ của Tử Viễn hắn.

Đang muốn đối Tử Viễn nói hôm nay bánh ngọt không tồi, cửa bất khả xâm phạm liền mở ra xuất hiện một người. Nhìn kỹ, nguyên lai là lâu la Tư Điều bình thường vẫn luôn đi theo ta. Tư Điều hít thở không thông chạy ào lên sau đó thấy được ta, liền nghiêng ngả lảo đảo hướng ta đi đến. Chính xác mà nói là bò lê bò lết đến bên cạnh ta.

“Lão…Lão đại…có…có người…” Xem ra là từ tầng dưới leo lên đây, cũng đủ mệt chết người. Bất quá ta làm gì quản hắn nhiều như vậy, phá hư quy củ, đánh trước nói sau.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét