Pages

20/9/12

Thích Thượng Đệ Đệ [8]


Soo: Hôm nay lễ 2/9 nha, ui lâu lâu mới nghỉ đc 1 ngày thoải mái thật, nói zỵ chứ vẫn chẳng thoải mái chút nào...ngồi edit muốn ê cả mông lun rồi :(....thôi thôi hôm nay lễ mà, mọi ng đi chơi vui vẻ nha ^^~ !!

Chương 8

Lê lết thân mình trầm trọng cước bộ về nhà, ta cảm giác chính mình hẳn là tăng thêm mấy chục cân lun rồi chứ chẳng ít. Mẹ nó, hôm nay phát sinh thật lắm chuyện, cái tên Thuấn Miêu đáng chết, nếu không phải tối hôm qua bị hắn cuồng đánh, ta hôm nay cũng sẽ không buồn phiền mà xen vào việc của người khác.

Lấy ra cái chìa khóa, mở cửa: Hỗn trướng Vu Thuấn Miêu. Vừa mở cửa liền nghe thấy tạp âm nam nhân y y nha nha vang vảng bên tai. Lại là mua mấy cái loại đĩa phim này nọ ngồi xem, đã vậy còn chỉnh âm thanh lớn nhất nữa chứ, cửa phòng cũng không chịu đóng lại. Hắn…là cố ý muốn cho ta nghe được đây mà.

Hừ! Ta nào còn có khí lực đi chỉnh hắn a. Lập tức trở lại phòng, áo khoác vung lên chính mình liền nằm trịch ở trên giường, bất quá ta biết tên tiểu tử Thuấn Miêu này sẽ không nhẹ nhàng như vậy để ta sống yên ổn đâu. 

Quả nhiên, thời khắc lâm chung đã đến, cửa phòng chợt hé mở, một thân ảnh khe khẽ bước vào.

“Yêu! Làm sao vậy? Vu Thuấn Ương đại nhân chính trực liêm minh hôm nay như thế nào không đến thu thập ta?" Thuấn Miêu hai tay giao nhau ở trước ngực, đứng ở bên giường nhìn xuống, ghé vào trên giường hỏi ta: “Như thế nào lại mệt như chó thở thế này? Có phải hay không ban ngày trừ bạo an dân muốn điên luôn rồi?" =]]

Nếu không phải thân mình mệt muốn thở không ra hơi, ta tuyệt đối sẽ đem hắn đánh đến ngay cả mẹ cũng nhận không ra.

“Ta không phải đã nói sẽ không tái quản ngươi sao. Sao lại đi làm mấy chuyện nhàm chán đó làm gì nữa?" Hiện tại quan trọng nhất chính là nhanh chóng đem hắn đuổi đi, ta đã không còn một chút tinh lực dư thừa nào cùng hắn so chiêu a.

“Mấy đĩa phim của ngươi ta để ở giá sách, ngăn thứ hai, lấy đi rồi cút."

Hạ xong lệnh đuổi khách, ta xoay người, đưa lưng về phía Thuấn Miêu, chỉ hy vọng hắn lấy đồ vật này nọ liền ngoan ngoãn trở về phòng, không cần tái gây sức ép với ta. Ai ngờ hắn chẳng những không mang mấy cái đĩa phim đi, ngược lại lại hạ người nằm dài trên giường bên cạnh ta, xem ra chuyện không dễ dàng như người ta thường mong ước a.

“Ngươi hôm nay như thế nào lại về trễ như vậy? Ngay cả cơm chiều cũng chưa làm."

Ta quay đầu, hướng hắn không có hảo ý cười cười: “Ta nếu có làm, ngươi cũng không ăn a!”

“Nghe này! Ta đều đói cả một ngày rồi! Hẳn là nên ăn một chút gì đó mới được...... Đi làm cơm ngay!" Nói xong còn đá ta một cước, mẹ nó thiếu chút nữa đem ta đá lăn xuống giường rồi.

“Ngươi có thể để ta yên hay không!! Muốn ăn thì chính mình tự làm đi a! Uy! Là ngươi nói ngươi sẽ đem tất cả chuyện nhà bảo mẹ đưa tiền đi mướn a di về làm mà! Bây giờ lại muốn hành hạ ca ngươi!" Ta hung hãn lấy ra một đống tiền quăng hết lên trên người hắn. “Đó đó, ngươi chính mình đi mua, sau đó muốn mướn ai về thì mướn!"

Thuấn Miêu một bên đem tiền nhét vào trong túi quần, một bên rống to: “Ta mới mặc kệ, ta muốn ăn đồ ngươi làm."

Xú tiểu tử như vậy cũng không cần lấy tiền của ta a, hắn chính là muốn làm khó ta đây mà. Trầm mặc hai ba giây, ta rốt cục quyến luyến không tình nguyện rời giường, đi làm bữa sáng cho đệ đệ “thân yêu” của ta.

Nửa giờ sau, dưới ánh mắt “Nếu tái không ăn cơm liền cả đời đừng ăn" của ta, Thuấn Miêu rốt cục đình chỉ dùng đũa đẩy qua đẩy lại mấy khối thịt gầy tong gầy teo, ngoan ngoãn ngồi ăn cơm.

“Ngươi xem bộ dạng của ngươi kìa." Ta nâng cằm đối với Thuấn Miêu đang ăn như lang thôn hổ yết bên cạnh nói, xem ra là rất đói nga. “Cẩn thận tương lai một lão bà có tìm cũng không có."

Hắn vừa nghe, động tác liền biến chuyển có chút chậm lại, ngoài miệng lại nói: “Sợ cái gì, ta lại không tính toán kết hôn, ngươi vẫn là ngẫm lại chính mình đi thì hơn." Nói xong còn phất tay cầm thìa chỉa chỉa vào ta, hỗn đản cơm đều vung ra đầy bàn hết rồi.

“Ta lo lắng cái gì, đến khi có nữ hài tử nguyện ý gả cho ngươi, ta đã sớm kết hôn, ngay cả đứa nhỏ cũng có!" Kỳ thật ta cũng biết đó là điều không thể.

“Hừ." Thuấn Miêu yết hầu nuốt xuống một ngụm cơm: “Ca, ngươi sẽ không kết hôn đâu, chỉ cần có ta ở đây, ngươi tuyệt đối sẽ không kết hôn!"

Hắn hai mắt dừng ở trên người ta, chỉ nhìn thôi mà lòng ta đã muốn run rồi, nuốt nuốt nước miếng, nói: “Ai...... Ai nói, ngươi nghĩ ca ngươi là người như thế nào. Nói cho ngươi biết, ta hiện tại đã có một cô bạn gái thân hình tuyệt diễm như hoa như ngọc bên cạnh rồi đó!"

Sự thật chứng minh, ta hiện tại không có một chút nhận thức gì về cô bạn gái kia, còn không biết có thể hay không tái kiến gặp mặt nữa là.

“Hừ." Thuấn Miêu hừ lạnh một cái. Quả nhiên, ta biết nói dối chưa thuyết phục được lòng người.

“Khụ khụ......" Ta thanh thanh giọng: “Dù sao chuyện hôn nhân đại sự của ta ngươi không cần quan tâm, ngươi quản hảo chuyện của ngươi là được rồi."

Thuấn Miêu cũng không tranh cãi gì thêm nữa, buông thìa đứng dậy trở về phòng: “Ngươi về sau sẽ hiểu được những gì ta nói hôm nay......Ta ăn no, nghỉ ngơi." Nói xong còn vỗ vỗ mông, thập phần rõ ràng đem bát không để lại cho ta.

Trở về phòng xem AV, phát hiện trên màn hình máy tính nữ nhân rên rỉ ầm trời không thể làm cho ta hưng phấn. Ta trăm ngàn nhàm chán mở cửa hóng gió nghĩ ngợi một chút, hai tay bắt chéo ở sau gáy, nhìn trần nhà ngẩn cả người: Hảo nhớ ba mẹ nga, ba mẹ vừa đi thế giới thiên bình của ta liền mất trật tự, Hình Y, Tử Viễn, còn có Thuấn Miêu...... Trần nhà tựa hồ dần dần biến hóa thành khuôn mặt tươi cười không một chút hảo ý, ta phát điên mà nắm lên tất cả những thứ có thể hướng nó ra sức ném thật mạnh vào.

Sau đó cũng thật tàn nhẫn rơi thật mạnh hết xuống người ta OTL......

[OTL: ngôn ngữ mạng, ý nghĩa tương tự icon :(]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét