Pages

29/1/13

Dựng Phụ [10]


Chương 10


“Mặc kệ giấy có làm được tốt đến cỡ nào, nguyên lai vẫn sẽ có ngày bị lửa thiêu.”

Than nhẹ một tiếng, “Phi Đặc” ngồi dậy. Tuy rằng hành động có chút khó khăn, nhưng là y vẫn duy trì tư thế lưng thẳng ngẩng đầu.

“Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi đem Phi Đặc giấu ở nơi nào ?”

Trừng mắt nhìn nam tử bộ dạng cực kỳ giống Phi Đặc, Khả Lạc khó khăn hỏi.

19/1/13

Dựng Phụ [9]


Chương 9


Khả Lạc hôn nồng nhiệt, làm Phi Đặc vừa thở dốc vừa chủ động dang cánh tay ôm cổ đứa con của mình, khiêu khích khẽ liếm vành tai hắn.

“Phi Đặc......“

Khả Lạc nhẫn nại tiếp nhận, hận không thể lập tức áp lên người Phi Đặc, tách đôi chân thon dài của y ra hai bên, đem đệ đệ đã nóng muốn cháy da hung hăng tiến vào người y. Nhưng là hắn dù sao cũng không còn như trước kia một thiếu niên ngây thơ hồn nhiên nữa, một phần lý trí nhỏ nhoi đã dần dần hiện hữu trong đầu hắn.

12/1/13

Dựng Phụ [8]


Chương 8


Khi loài hoa lam sắc “Xin đừng quên tôi” đang dần dần héo tàn, thì cũng là lúc báo hiệu mùa xuân đã qua đi.

Khả Lạc bắt đầu mang trong lòng một chút lo lắng, cùng gió hạ đầu mùa ngọt ngào hương say mà lớn lên từng ngày.

Hắn cũng không trốn học nữa, bởi vì chỉ khi đi đến trường bằng con đường kia, hắn mới thấy được bồn hoa trên ban công Phi Đặc có bị phá huỷ hay chưa.

Phi Đặc dạy cho hắn rất nhiều điều, thường xuyên phái hắn đi ra ngoài xử lý một ít nhiệm vụ khảo nghiệm cơ trí cùng mưu kế ứng biến.

Nhìn khuôn mặt trắng nõn của Phi Đặc thoáng hiện cơ trí cùng thành thục, Khả Lạc đôi lúc sẽ sinh ra một loại lỗi giác kỳ quái -- cảm thấy Phi Đặc bị mình khi dễ áp bức ôm mà nức nở trong giáo đường kia cũng không phải Phi Đặc trước mắt này.

Nhưng là, y biết hết tất cả về mình, thậm chí biết chính mình thích ăn món gì, thích mặc quần áo màu gì.
Có lẽ, thời gian sẽ làm thay đổi một người đi.

Mặc kệ như thế nào, Khả Lạc biết chính mình cả đời này trong lòng chỉ có thể hàm chúa một cái tên: Phi Đặc.

6/1/13

Dựng Phụ [7]


Chương 7


Khả Lạc tức giận cầm trụ tay Phi Đặc, kể cả đóa sắc vi kia.

Dùng sức đem làn da tuyết trắng nhẵn nhụi của Phi Đặc cùng đoá sắc vi đầy gai nhọn ủng trong lòng bàn tay. Đi ra là một giọt một giọt máu.

Phi Đặc rõ ràng đã muốn tháo xuống mặt nạ bằng đồng kia, nhưng là ngăn cách bởi chính mình cùng y phảng phất như vẫn còn một mặt nạ không thể bác bỏ.

Loại cảm giác này làm cho Khả Lạc tâm tình chua xót phát ra thanh âm đau đớn nghẹn ngào: “Phi Đặc!”

Hàm chứa nước mắt phẫn nộ muốn lên án Phi Đặc, nhưng là lời nói khi đến cổ họng, lại chỉ biết mở miệng thở.

“Phi Đặc!”