011.
Nửa giờ sau, Mạc Phong tới.
Tấn Phàm sắc mặt tái nhợt tâm loạn
như ma chờ đợi, Mạc Phong rất nhanh làm kiểm tra cho hắn.
“Hắn, hắn là, là có bầu, nhưng
là……. Điều này sao có thể?”
Tất cả mọi người ở đây đều hoảng sợ.
Tấn Phàm vươn tay cầm điện thoại
trên đầu giường, nhanh tay ấn dãy số quen thuộc.
,”Duật, ngươi ở đâu? Ta muốn cùng
ngươi nói chuyện.”
“Ngươi không phải cùng người nhà
đoàn tụ sao? Bảo bối, ta buổi tối tới đón ngươi, nhanh như vậy nhớ ta sao?”
“Ngươi chạy nhanh đến đây, bằng
không…. Bằng không ta sẽ đi bệnh viện phá bỏ đứa nhỏ này.”
“Ngươi dám!” Duật ngữ khí lập tức đại
biến,”Đừng nóng giận, bảo bối, ta lập tức đến.” Nói xong y liền treo điện thoại.
Lời nói của Duật đánh mất một chút
hoài nghi cuối cùng trong lòng Tấn Phàm, hắn trong bụng thật sự có đứa nhỏ của
Duật? Hắn nên làm cái gì bây giờ, trong lòng hảo loạn.
Không đến nửa giờ, Duật đã đến Tấn
gia.
“Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Tấn Phàm vừa thấy Duật đến liền lớn giọng chất vấn, chính là vẻ mặt hắn dường
như muốn khóc.
Hắn cho tới bây giờ không nghĩ sẽ
có một ngày. Hắn cư nhiên hoài thai đứa nhỏ của Duật, hắn là nam nhân a, hắn
làm gì có bộ phận sinh dục nữ?
“Là ta kêu Địch Sâm làm giải phẫu
cho ngươi,” Xem ra Phàm vẫn là không thể chấp nhận, nhưng y sẽ không làm cho hắn
xóa bỏ đứa nhỏ.”Chúng ta trở về nói, bảo bối.”
Duật ôm lấy hắn, đối với Tấn Minh
xa nói,”Ba, Phàm ta trước mang về, về sau ta sẽ thường dẫn hắn về.”
Tấn Minh từ xa gật đầu.
012.
Tấn Phàm lần này về nhà phải quay về
sớm vì có nguyên nhân ngoài ý muốn.
Trên đường trở về, vẻ mặt hắn vẫn là
hoảng loạn vô thố, Duật vẫn là gắt gao ôm chặt lấy hắn. Tấn Phàm nghĩ muốn đẩy
hắn ra, nhưng chỉ có ở trong lòng ngực y, tâm trạng hắn mới có thể thoáng bình
tĩnh.
“Vì cái gì phải làm như vậy?”
Khi Duật đem hắn đặt trên giường, hắn
mới nói câu đầu tiền kể từ khi rời nhà trở về.
“Ta nghĩ muốn một đứa nhỏ, một đứa
nhỏ do chính ngươi sinh ra cho ta.” Y hôn nhẹ lên trán hắn, “Ta yêu ngươi, bảo
bối, ta chỉ muốn người ta yêu vì ta sinh một đứa nhỏ.”
“Chính là….. Chính làngươi vì sao
không cùng ta thương lượng qua?” Đột nhiên biết mình có thai, này phải nói làm
hắn chấn động cỡ nào, y có biết hay không?
“Cùng ngươi thương lượng ngươi nhất
định sẽ không đồng ý.” Duật cới áo khác của cả hai, thay áo ngủ, trên giường ôm
hắn, kéo chăn đắp lại,”Ta cần một người thừa kế, nếu ngươi không nguyện ý sinh
cho ta đứa nhỏ, ta cũng chỉ có thể đi nhận nuôi một đứa, nhưng dù sao ta vẫn là
muốn một đứa nhỏ hai chúng ta thân sinh ra.”
“Ta không nghĩ sinh đứa nhỏ, ta là
nam nhân a.” Không biết bây giờ còn kịp hay không, hắn nghĩ muốn xóa bỏ đứa nhỏ.
“Không được bỏ đứa nhỏ!” Nhìn ra ý
tưởng của hắn, Duật lập tức quát lên,”Ta chỉ muốn ngươi sinh cho ta đứa nhỏ
thôi, chúng ta này sinh một đứa thôi, về sau nếu chưa thông qua ngươi ta sẽ
không làm như vậy nữa, được không?”
“Nhưng ngươi làm ta như thế nào đi
ra ngoài gặp người khác? Nếu là sản kỳ tới rồi thì làm so bây giờ? Bị người
khác biết nhất định sẽ là tin động trời bị đăng lên báo a.”
“Đừng lo lắng, ta sẽ an bài tốt.” Y
trấn an hôn nhẹ hắn, “Ta sẽ kêu Địch Sâm đến nhà đỡ đẻ cho ngươi, sẽ không ai
biết đứa nhỏ này là do ngươi sinh cho ta, đối bên ngoài chúng ta sẽ nói là nhận
nuôi nó, chờ đứa nhỏ lớn lên chúng ta nói chân tướng sự thật cho nó nghe.”
Nghe cũng không tồi, nhưng hắn vẫn
là mất hứng. Hắn là nam nhân, cư nhiên phải sinh đứa nhỏ.
Chính là, ngẫm lại, quên đi, dù sao
hắn cũng là người, đứa nhỏ cũng đã có, liền vì y đi. Nhưng là,”Vì cái gì là ta
sinh? Ngươi như thế nào không sinh?” Hắn giận dỗi nói.
Duật lộ ra nụ cười ta khí, móng vuốt
sói không an phận sờ sờ mông hắn,”Bởi vì ngươi là lão bà của ta.”
“Ngô…. Chán ghét, lấy ra.” Tấn Phàm
khuôn mặt ửng đỏ. Hắn vẫn là không thể thích ứng Duật luôn đùa giỡn hắn, chiến
tiện nghi hắn, trước kia cũng không có người nào đối hắn như vậy.
“Không.” Duật thấy ngượng ngùng, dục
hỏa liền sôi trào, tâm lang đại chấn động,”Bảo bối, ta đã muốn vài ngày không
bính ngươi.”
Tấn Phàm bị ngữ khí ai oán của y nở
nụ cười,”Không được, vạn nhất làm bị thương đứa nhỏ làm sao bậy giờ?”
“Không có việc gì, ta hỏi qua Địch
Sâm. Tình huống hiện tại đã ổn định, chỉ cần ta tiết chế một chút, sẽ không làm
bị thương đứa nhỏ.” Nói chuyện, y đã muốn lột sạch quần áo trên người Tấn Phàm.
Tấn Phàm không có tái chống đẩy,
nâng tay ôm cổ Duật.
Vài ngày không có bính hắn, y trở
nên hảo nhanh. Mấy ngày nay tới giờ, hắn sợ làm bị thương đến hắn cùng đứa nhỏ,
lại sợ mệt hắn, bọn họ lúc đó đã lâu rồi chưa làm.
“Ân…. Duật….. Điểm nhẹ”
Tấn Phàm bởi vì không khỏe mà ánh mắt
phiếm đó làm cho Duật cơ hồ không khống chế được, nhưng hắn bận đứa nhỏ trong bụng
nên không dám làm càn.
“Thả lỏng, bảo bối, bằng không ngươi
sẽ đau.”
Từ sau khi hắn mang thai, Duật phát
hiện thân thể hắn gần đây trở nên càng mẫn cảm so với trước kia.
Tấn Phàm cảm giác được nơi riêng tư
có ngón tay Duật đang ra vào, lỗ nhỏ mở rộng, có khi hắn thật sự chán ghét cơ
thể mình, chỉ cần Duật hai ba ngày không bính hắn, lỗ nhỏ liền khép chặt như
đêm đầu tiên quan hệ, làm cho hắn mỗi lần Duật đi vào liền phát đau.
“Đau…… Ngô……”
Tấn Phàm cố sức bám vào ngực y, dồn
dập thở hào hển, đôi mắt bịt kín một tầng sương.
“Trầm tĩnh, bảo bối, không cần dùng
sức.” Duật thương tiếc hôn môi hắn,”Ta không nghĩ muốn ngươi đau”
Duật nhẹ nhàng mở rộng hoa cúc nhỏ của
hắn, làm cho hắn dưới thân nhẹ nhàng thả lỏng thích ứng.
013.
Tấn Phàm thề hắn không bao giờ…. nữa
phải sinh đứa nhỏ, thật là khó chịu.
Không biết có phải hay không bởi vì
mình là nam nhân, hắn nôn ọe bệnh trạng thực nghiêm trọng, từng đợt từng đợt
ghê tởm làm cho hắn phải liên tiếp chạy vào toilet.
Đầu cả ngày choáng váng, nặng nề, trên
người miễn cưỡng không muốn chuyển động, chỉ muốn ngủ, lại ăn không vô bất cứ
thứ gì.
“Hảo điểm không có?” Duật nhìn hắn
nôn xong rồi, cầm ly nước đưa qua để hắn súc miệng, dìu hắn quay về giường nằm
xuống
“Ta không bao giờ muốn sinh em bé nữa,
ngươi có nghe hay không?!”
Tấn Phàm hướng hắn rống to, chỉ tiếc
bởi vì thân thể không khỏe, hắn tiếng hô nghe phảng phát như làm nũng.
“Hảo hảo hảo, không sinh nữa, không
sinh nữa” Duật cười đem một viên mơ nhét vào miệng hắn.
Tấn Phàm nhắm mắt lại khí tức bất ổn
mà nhai quả mơ.
“Uống chút canh gà có được hay
không? Ngươi hôm nay vẫn chưa ăn gì.”
“Ta không muốn uống.” Tấn Phàm lắc đầu,
vừa nghĩ đến mùi canh gà hắn liền cảm thấy buồn nôn, hắn cảm thấy dược Duật muốn
đem hắn uy thành trư, suốt ngày nghĩ làm cho hắn ăn cái gì.
“Vậy ngươi ăn cái gì? Ta cho người
đi làm.” Từ sau khi mang thai, hắn gầy đi không ít.
Vốn mang thai chính là đối cơ thể khảo
nghiệm rất lớn, sau khi bảo bối có hài tử của y chứng buồn nôn vẫn rất nghiêm
trọng, lại không muốn ăn gì, mấy ngày nay, hắn thật gầy.
“Ta thật sự không muốn ăn, theo giúp
ta ngủ một chút có được hay không?”
“Đương nhiên.” Duật nở nụ cười, nằm
trên giường ôm lấy hắn,”Trước ngủ một chút, chờ ngươi tỉnh, vô luận thế nào
cũng phải ăn một chút, ta rất lo cho ngươi.”
“Hảo.”
014.
Khi Tấn Phàm tỉnh lại, đã là hoàng
hôn.
Trong phòng âm trầm, không có bật
đèn.
Bên người đã không còn thân ảnh của
Duật, đệm chăn vẫn còn hơi ấm nói cho hắn biết Duật chỉ vừa mới ly khai.
Hắn hình như đã thật sự yêu Duật rồi,
chuyện thứ nhất khi tỉnh chính là muốn biết hắn có bên cạnh mình hay không.
Không có Duật, ngủ cũng không ngon. Hắn đối Duật ỷ lại càng lúc càng lớn.
Cánh cửa được đẩy ra rất nhẹ, hắn
quay đầu nhịn lại.
“Đem đèn mở lên đi. Hắn đã tỉnh rồi.”
Đèn sáng, Tấn Phàm bị ánh sáng hắt
vào phải nhắm hai mắt lại.
“Có nghĩ muốn ăn gì không?” Duật đi
tới bên người hắn.
“Ta muốn ăn chút gì đó nhẹ.” Tấn
Phàm nói.
“Hảo.” Duật vui mừng nở nụ cười. Hắn
rốt cuộc cũng muốn ăn gì đó.”Ta lập tức gọi người đi làm.”
Tấn Phàm dưới sự trợ giúp của y ngồi
dậy.
“Có choáng váng đầu không?” Duật hỏi.
“Hoàn hảo.” Vừa rồi ngủ cảm thấy có
điểm tốt hơn một chút. “Cả ngày ngoại trù ăn chính là ngủ, ta rất sẽ biến thành
heo a.”
Duật nhíu mày không tán thành nói,”Heo
đâu không thấy, ngươi nhìn bộ dáng ngươi hiện tại xem, gầy đến tệ hại. Cho ngươi
ăn nhiều một chút lại không chịu.”
“Không ăn được.” Tấn Phàm vô lực cười
cười, hắn cũng biết vì đứa nhỏ cũng như thân thể chính mình, hắn hẳn là nên ăn
nhiều một chút, nhưng hắn chính là không ăn nổi.
Thức ăn rất nhanh được đưa tới,
nhưng nhìn một bàn đầy ắp đồ ăn, nhìn thôi cũng muốn no rồi.
“Ách… Duật, ta không đói nữa.”
“Không được, không đói cũng phải ăn”
Duật một phen ôm lấy hắn hướng bàn ăn đi tới. Y lần này sẽ không nghe theo hắn,
càng ngày càng trở nên gầy đi, giờ chỉ là còn da bọc xương.
Bắt buộc hắn ăn vài thứ, nhìn hắn thật
sự ăn không vô mới ôm hắn quay về giường.
015.
Càng gần đến ngày sinh, bụng Tấn
Phàm càng lúc càng lớn, tháng cuối cùng, hắn ngay cả nằm còn nằm không được, chỉ
có thể bán tựa vào đầu giường, hoàn hảo có Duật ôm hắn, làm cho hắn thoải mái một
chút.
Ngày sinh đến gần, tâm tình của hắn
bắt đầu lo âu.
“Nghĩ cái gì? Mấy ngày nay ngươi
không nghỉ ngơi tốt.” Duật thật sự nhịn không được, vốn y hỏi qua, Tấn Phàm
không chịu nói, y cũng không tái tuy vấn, nhưng vài ngày này hắn lo âu thập phần
nghiêm trọng.
“Ta có điểm sợ hãi.”
“Sợ cái gì?”
“Sẽ rất đau đi?” Hắn nghe nói nữ
nhân sinh con đều là đau đến chết đi sống lại, kêu đến làm cho người ta sợ hãi.
“Chỉ đau một chút, đừng sợ, ta sẽ
cùng ngươi.”
Tấn Phàm cau mi,”Ngươi bồi có ích lợi
gì, người đau cũng không phải ngươi.” Bất quá, nghe hắn nói như vây hắn cảm thấy
trong lòng hảo ấm, có chút an tâm.
“Ta biết ngươi vất vả, chúng ta chỉ
một lần này, về sau sẽ không sinh nữa.” Duật ôn nhu trấn an hắn.
“Ngô………” Tấn Phàm đột nhiên nhăn lại
mi.
“Làm sao vậy?”
“Đau quá…………” Đau bụng thật sự lợi hại,
Tấn Phàm khổ sở nhíu mày rên rỉ,”Duật, ta…… ta là không phải…….. Phải sinh………”
“Cái gì?!” Duật sợ hãi,”Ta đi kêu Địch
Sâm đến.”
016.
“A ----”
Tấn Phàm gắt gao bắt lấy tay Duật,
người đau nhức càng không ngừng kêu to.
“Ta hận ngươi chết đi được……….A……………Ô……….”
Duật gắt gao ôm lấy hắn, hôn lên nước
mắt thống khổ của hắn,”Bảo bối, dùng sức, rất nhanh sẽ không đau, dùng sức.”
“A……… Đau quá……..”
Nước mắt cùng mồ hôi thấm ướt đệm
giường, đời này hắn chưa bao giờ chịu đau đớn như lần này.
Nhìn thấy hắn đau đến chết đi sống lại,
Duật đau lòng vô cùng. Nhưng y lại không giúp được gì, chỉ có không ngừng an ủi
cố vũ hắn.
“Dùng sức điểm, bảo bối, sinh xong sẽ
không đau nữa.”
“Oa ------”
Thanh âm trẻ con khóc vang lên, Tấn
Phàm rốt cục thở nhẹ một cái.
Toàn thân vô lực thở phì phò, Tấn
Phàm cảm thấy toàn thân xương cốt rụng rời.
“Còn một đứa!”
Tấn Phàm kinh ngạc,sao lại như thế
này?!
Bởi vì đứa thứ nhất sinh xong, đứa
thứ hai rất liền dễ dàng đi ra rất nhiều.
Nghe được tiếng khóc của đứa thứ
hai, Tấn Phàm rốt cục suy trì không được, ngay cả hai đứa nhỏ còn chưa kịp xem
liền mê man bất tỉnh.
“Đều là nam hài.” Địch Sâm nói.
Duật chính là vội vàng nhìn bọn nhỏ,
rồi kêu người đem bọn họ qua phòng trẻ em. Bây giờ người y tối quan tâm là Tấn
Phàm của y.
017.
Không biết ngủ bao lâu, Tấn Phàm mở
mắt ra.
Thân thể vẫn là đau, hắn bị một người
ôm chặt vào trong ngực, hượng vị quen thuộc xông vào mũi, Duật một mực ôm lấy hắn.
Trong lòng lướt qua một dòng nước ấm,
một loại hạnh phúc nói không nên lời nổi lên, thật ngọt ngào, hắn giật giật.
Phát hiện người trong lòng tỉnh, Duật
khẩn trương hỏi,”Thế nào? Còn rất đau không?”
Tấn Phàm lắc lắc đầu,”Ta tốt hơn nhiều
rồi, đứa nhỏn đâu? Ta muốn xem bọn hắn.”
“Bọn nó ở cách vách, ta gọi người
đem bọn nó ôm đến”
Hai đứa nhỏ rất được ôm đến, hai nam
hài, cơ hồ bộ dạng giống nhau như đúc, xem bộ dạng bọn hắn hiện tại, khẳng định
sau khi chúng nó lớn lên sẽ được rất nhiều người yêu thích.
“Cám ơn ngươi, bảo bối.” Duật ôm chặt
âu yếm hắn.
Tấn Phàm cười cười,”Không nghĩ tới
sinh đứa nhỏ lại đau như vậy, nhưng bây giờ nhịn bọn họ liền cảm thấy thật đáng
giá.”
“Vất vả ngươi, ta không bao giờ …. Nữa
bắt ngươi phải sinh đứa nhỏ.” Nhìn đến Tấn Phàm là phi thường đau đớn, hắn
trong lòng đau đớn so vs ai khác càng mãnh liệt,”Chờ ngươi thân thể hảo, chúng
ta đi Hà Lan kết hôn?” [ ăn cơm trước kẽn o_O”]
“Hảo.” Tấn Phàm gật gật đầu, hắn nhận
ta hắn đã yêu Duật mất rồi, cũng không phải vì nguy cơ tiền bạc của công ty, mà
là chân chính thật lòng yêu y.
Duật cúi đầu, thâm tình hôn lên môi
hắn,”Ta yêu ngươi, bảo bối.”
“Ta………. Ta cũng vậy.” Hắn thấp giọng
nói, bên tai lặng lẽ phiếm hồng.
Duật trong lòng xẹt qua một tia vui
mừng, không dám tin vào lỗ tai của mình,”Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa.”
“Ta nói……….. Ta yêu ngươi……….” Tấn
Phàm bởi vì ngượng ngùng cơ hồ nói không nên lời, trên mặt đỏ ửng càng cho hắn
thêm vẻ mê người.
“Trời ạ, ta rốt cục đợi được ngày
này.” Trái tim của Phàm rốt cục cũng thuộc về y, y thật sự là cao hứng,”Ngươi rốt
cục hoàn toàn thuộc về ta.”
“Kỳ thật, ngươi sớm đã có được ta,
chính là……… Ta ngượng ngùng không dám nói……..” Tấn Phàm vươn người hôn lên môi
Duật, trên mặt tuấn mỹ đỏ bừng.
Duật trong mắt tràn đầy ý cười cùng
trìu mến, ai có thể dự đoán được Tấn Phàm dễ dàng thẹn thùng, chỉ có y mới có
thể thấy được vẻ mặt đỏ ửng này của hắn.
Có thể đến được trái tim hắn, cuộc đời
này đã mãn nguyện lắm rồi.
-------- Hoàn --------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét