Pages

19/9/12

NTMMBTH [24]


Đệ Nhị Thập Tứ Chương


"Tiểu quỷ, ngươi tỉnh rồi." Vừa mới tỉnh lại, bên tai đã truyền đến một thanh âm, đây không phải Hổ ca ca, là ai vậy?

Lập tức mở mắt thật to, nhìn một cái, thật là Hổ ca ca a! Hắn rất cẩn thận đem cháo hoa từng muỗng từng muỗng một đút ta ăn, bây giờ ta mới nghĩ đến vừa rồi là do đói bụng quá nên mới đi ngủ.

Meow ô ~~~~ cháo này ngon thật đó!

"NGAO ~~~~ NGAO ~~~~" Ô? Đúng rồi! Hình như ta vừa kết bạn với một bé heo a.

Nhìn sang trái, rồi nhìn sang phải, chứng kiến bé heo đang được chủ nhân ôm vào trong ngực, còn được Huyễn Phong đút cho ăn nữa. Huyễn Phong rõ ràng bất mãn bé heo được chủ nhân ôm ấp, cố ý đem đồ ăn từng ngụm từng ngụm "nhét vào" trong miệng bé.

"Tiểu Hổ, thiếu chút nữa làm Hổ ca ca ngươi sợ hãi muốn chết luôn." Huyễn Phong nhìn thấy ta tỉnh lại, lập tức đặt chén trong tay xuống, đi đến trước mặt ta cười hì hì nói. Mất người cho ăn, bé heo lại bất mãn mà "NGAO ~~~~ NGAO ~~~~" kêu to.

Huyễn Phong nói, Hổ ca ca gấp đến độ kêu gọi tất cả mọi người cùng tham gia đội ngũ "Tìm người", tất nhiên Hổ ca ca đảm nhiệm chức đội trưởng rồi.

U-a..aaa. . . Nhìn thấy hắn quan tâm ta như vậy, con mèo nhỏ đại nhân đại lượng như ta đương nhiên phải tha thứ cho hắn rồi!

Meow ô ~~~~ Tiểu Hổ là một con mèo tốt a!

"Tiểu Hổ, không nghĩ tới ngươi lại tìm được Tiểu Ngốc này!" Huyễn Phong nhìn bé heo, lại nói, "Thật đúng là mèo mù đụng phải chuột chết mà."

[ý là hai tên ngốc đi chung với nhau]

Mèo mù? Tiểu Hổ không có mù!

"Ai là Tiểu Ngốc?" Nhất định không phải nói ta.

Chủ nhân chỉ chỉ bé heo nằm trong lòng ngực người, "Bé heo này tên là Thông Minh, nhưng chúng ta hay gọi hắn là Tố Tiểu Ngốc hơn."

Gì chứ! Tên của người ta rõ ràng là Thông Minh, tại sao lại gọi là Tiểu Ngốc? Tiểu Hổ khó hiểu hỏi chủ nhân.

"Tại sao?"

Chủ nhân phất phất tay, bé heo trong ngực lập tức biến thành một tiểu nam hài ước chừng chỉ mới sáu tuổi đầu, chủ nhân cười với ta, "Ngươi tự hỏi hắn đi!"

Meow ô ~~~~ ta nhìn muốn choáng váng, nguyên lai bé heo kia cũng có thể biến thành người a!

Ta còn chưa kịp mở miệng ra hỏi, Huyễn Phong đã làm một phen giải thích: "Bởi vì hắn họ “Ngô”, lại còn gọi là Thông Minh, cho nên tất cả mọi người đều gọi hắn là “Tiểu Ngốc."

[ Ở đây sử dụng lối chơi chữ
Từ 吴 Ngô khi đọc là [wú] nghe giống với từ 无 [wú] nghĩa là Vô, Bất, Không
Vậy Ngô Thông Minh khi đọc sẽ thành Vô Thông Minh ~ đồng nghĩa với từ Ngu Ngốc
Thế nên mới gọi bé heo là Tiểu Ngốc :3 ]

A! Nguyên lai là như vậy nha! Trách không được người ta lại gọi như vậy. Nhưng mà, biến thành như vậy, là không phải do cha mẹ hắn cố ý chọc ghẹo hắn sao?

"Ta không phải Tiểu Ngốc!" Bé heo. . . À không, Tiểu Ngốc bĩu môi, cặp mắt nhỏ nhắn trừng Huyễn Phong lên tiếng kháng nghị.

Meow ô ~~~~ Tiểu Ngốc có thể nói được!

Huyễn Phong bị hắn trừng như vậy dễ gì bị doạ cho sợ, ngược lại cười hì hì mà nói: "Nếu ngươi không ngốc, tại sao đến bây giờ vẫn không học được thuật biến thân? Nếu ngươi không ngốc, tại sao một năm trước ăn nhiều đến mức bụng đau oai oái? Nếu ngươi không ngốc, tại sao khi tới Địa phủ lại lạc đường?"

Nghe hắn nói xong, Tiểu Hổ cũng đồng tình với hắn bé heo thật ngốc nga. . .

Tiểu Ngốc liền đỏ mặt, cúi thấp đầu, bộ dáng thật đáng thương.

Chủ nhân nhìn bé heo trong ngực, đau lòng ngẩng đầu lên dùng ánh mắt hình viên đạn "Bắn" tới Huyễn Phong."Tiểu Ngốc ngoan, Tiểu Ngốc không có ngốc, Tiểu Ngốc có tương lai lắm đó!"

Meow ô ~~~~ không biết chủ nhân có lưu ý những lời người nói làm cho hốc mắt Tiểu Ngốc càng lúc càng đỏ không. . .

"Bởi vì. . . Bởi vì gia gia đi tìm Hằng Nga tiên tử. . . Cho nên ném ta tới đây. . ." Tiểu Ngốc nhỏ giọng giải thích.

Meow ô ~~~~ hắn thật đáng yêu a. . .

Kéo kéo Hổ ca ca nãy giờ đều một mực không nói lời nào, hắn chỉ lo nghe chủ nhân bọn hắn nói chuyện, quên mất phải đút ta ăn cháo này.

Ta kéo một phát, Hổ ca ca lập tức phục hồi tinh thần, lại tiếp tục đút một muỗng cháo cho ta.

"Gia gia ngươi là ai?" Ta muốn nhìn vị đại tiên kia một chút, ai mà lại có gan đi tìm Hằng Nga.

Tiểu Ngốc nhìn ta, lộ ra một mạt mỉm cười ngọt ngào, "Gia gia ta là Thiên Bồng Nguyên Soái a."

Thiên Bồng Nguyên Soái? Chưa từng nghe qua. . .

"Rõ ràng hắn đã bị đày xuống trần mà vẫn còn theo đuổi nữ nhân kia sao? !" Huyễn Phong hô to, sau mới trấn định nói: "Đây rất giống tác phong của hắn a. . ."

"Đừng làm loạn nữa, hai người Lương Lương vừa rồi trở về là tìm ngươi đó." Chủ nhân mắng Huyễn Phong một câu, lại chuyển hướng sang Tiểu Ngốc nhẹ nhàng nói: "Ngươi không cần sợ, vừa rồi Phán quan đã cho người truyền tin báo cho bọn họ rồi, rất nhanh sẽ có người tới đón ngươi về nhà."

Meow ô ~~~~ Tiểu Hổ biết rõ tại sao hai người Lương Lương lại lo lắng phải tìm bằng được Tiểu Ngốc nha. Bởi vì nếu hắn không cẩn thận bị rớt xuống dân gian lạc đường, nguy cơ lớn là bị bỏ vô nồi nấu ăn a. . .

Dân gian có một câu, cũng không nhớ rõ nữa, nhưng nội dung hình như là nói chỉ cần là động vật từ trên trời rơi xuống tất cả đều có thể ăn vào bụng .

Cho nên ! Loại động vật giống chúng ta nên ít đi một chút thì tốt hơn, lỡ như một con không cẩn thận bị rớt xuống dưới, bị người ta bắt đi làm thịt ăn, vậy là quá oan uổng rồi!

Chúng ta quyết định trước ở Địa phủ một chút, đợi hai người Lương Lương tới đây đón Tiểu Ngốc trở về, sau đó sẽ đi về nhà.

Mặc dù không cần làm như vậy! Nhưng Tiểu Hổ thật vui vẻ vì có thể lấy cớ ở lại Địa phủ chơi thêm một chút nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét