Pages

19/9/12

NTMMBTH [15]


Đệ Thập Ngũ Chương

Tiểu Hổ cảm thấy Huyễn Phong thật sự rất đáng thương, từ khi Vương Phủ Lương Lương đến đây, cho tới giờ loại cảm giác này càng ngày càng cường liệt a.

Bởi vì Lương Lương muốn ngủ chung phòng với chủ nhân, bởi vậy chủ nhân đem Huyễn Phong hất ra ngoài, Hổ ca ca lại không cho hắn vào phòng nhỏ của bọn ta ngủ.

Kỳ thật Hổ ca ca cũng không có mở miệng ngăn cản, hắn chỉ oán hận trừng mắt nhìn Huyễn Phong mà thôi.

Cho nên Huyễn Phong chỉ có thể ngồi xổm trên mặt tuyết vẽ vòng tròn a vòng tròn.

Meow ô ~~~~ sáng sớm Tiểu Hổ vừa mới dậy, liền chứng kiến trên mặt tuyết được vẽ thật nhiều thật nhiều vòng tròn đây này.

Huyễn Phong càng ngày càng có nghệ thuật vẽ vòng tròn nga.

"Hổ ca ca, hôm nay Lương Lương vẫn chưa có ý định trở về a!" Hôn mặt Hổ ca ca một cái, hình như hắn rất thích ta hôn hắn! Mỗi lần hôn hắn, hắn đều cao hứng cười thật tươi.

"Không sao, cũng chỉ thêm một người ở mà thôi." Hổ ca ca ôm lấy ta đang nằm cuộn người trong chăn, tuy bây giờ là mùa xuân, nhưng mà Tuyết Sơn dù sao cũng là Tuyết Sơn, đặc biệt là trên đỉnh núi, mùa hè cũng giống như mùa đông vẫn sẽ có tuyết, đương nhiên vẫn sẽ lạnh như bình thường.

Meow ô ~~~~ cho nên Tiểu Hổ thích nhất là nằm rúc người vào trong ngực Hổ ca ca.

Nhưng mà đã lâu rồi hắn chưa biến thành hổ, hại Tiểu Hổ chỉ có thể nhìn hắn trụi lông mà ôm ấp hoài bão, rất nhớ lông xù trên bụng hắn a.

"Nhưng Huyễn Phong cũng thật đáng thương ! Chỉ có thể ngủ ở ngoài phòng kia kìa." Ta rất đồng tình với hắn!

Không biết Huyễn Phong khi là hồ ly bộ dạng như thế nào nhỉ? Hẳn là lông cũng xù xù ra phải không?

Meow ô ~~~~ thật muốn nhìn một chút nha! Đặc biệt là cái đuôi vừa to vừa xù kia. . .

"Tiểu quỷ, ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Nhìn ngươi kìa, nước miếng đều muốn chảy ra cả rồi." Hổ ca ca cười xem ta.

Quệt quệt hai bên khoé miệng, làm gì có nha! Đâu có nước miếng nào đâu! Hổ ca ca rõ ràng là lừa Tiểu Hổ con mèo nhỏ đáng yêu này nga!

Cố ý tại trong ngực Hổ ca ca cọ cọ. Hừ hừ! Hắn nói Tiểu Hổ chảy nước miếng, vậy Tiểu Hổ sẽ đem tất cả nước miếng đều chà sát bôi lên trên người hắn!

"Ngôn Ngôn! Bây giờ ngươi có hạnh phúc không?" Chủ nhân cùng Lương Lương ngồi ở bên ngoài phòng nhỏ, Tiểu Hổ cùng Hổ ca ca ở một bên cùng nhau chơi trò xây người tuyết, còn Huyễn Phong cuối cùng cũng có thể trở về phòng nhỏ đi ngủ rồi.

"Đương nhiên là hạnh phúc rồi!" Chủ nhân nhìn vào bên trong phòng nhỏ, cười thật ôn nhu .

Nhưng mà hình như Lương Lương không tin hỏi lại lần nữa, "Vậy sao? Năm đó cái tên Ngọc Đế đần kia cho ngươi năng lực có thể làm cho người ta tìm được hạnh phúc, nhưng lại làm ngươi đơn độc không thể tự trao cho mình được một cái hạnh phúc. Như vậy, ngươi sẽ hạnh phúc được sao?"

Meow ô ~~~~ gì vậy gì vậy? Ngọc Đế không phải là một thần tiên tốt à?

Thật ghê quá, lại đối chủ nhân làm như vậy !

Meow ô ~~~~ thực quá mức!

Tiểu Hổ dừng lại tay đang chồng chất tuyết cầu, vãnh tai nghe bọn họ nói chuyện.

"Ừm! Nhớ rõ khi đó ngươi cũng bởi vì chuyện này mà cùng Ngọc Đế đại nháo loạn một hồi." Chủ nhân cười nhìn về phía Lương Lương.

Lương Lương hừ lạnh một tiếng, "Ai kêu hắn lại đối với ngươi như vậy? ! Biết rõ ngươi là bạn tốt của ta, hắn còn làm như vậy, đương nhiên ta muốn cho hắn một chút giáo huấn rồi!"

Chủ nhân lắc đầu, "Kỳ thật Ngọc Đế không có ý xấu như vậy! Mặc dù ta không thể trực tiếp cho mình một hạnh phúc, nhưng ta có thể gián tiếp làm cho chính mình được hạnh phúc a!"

Meow ô ~~~~ chủ nhân thật thông minh. . .

Nhưng. . . Trực tiếp là gì, gián tiếp là gì? Tiểu Hổ nghe không hiểu!

"Gián tiếp?" Lương Lương cũng không hiểu đây này!

"Ta làm cho Huyễn Phong tìm được hạnh phúc, không phải là được sao?" Chủ nhân lại nhìn một chút bên trong phòng nhỏ, vẻ mặt cười thật hạnh phúc.

Meow ô ~~~~thật kỳ quái, tại sao Huyễn Phong tìm được hạnh phúc thì chủ nhân lại cao hứng đến như vậy ? Không hiểu không hiểu vẫn là không hiểu. . .

Từ phía sau Hổ ca ca ôm lấy ta, "Tiểu quỷ, đừng lắc nữa, đầu của ngươi sắp rớt ra luôn rồi kìa."

Hổ ca ca thật ấm!

Tiểu Hổ không biết chủ nhân làm sao mà có được hạnh phúc, nhưng Tiểu Hổ biết rõ hiện tại Tiểu Hổ thật sự rất hạnh phúc. . .

"Đến bây giờ ta vẫn không hiểu sao ngươi lại yêu mến cái con hồ ly đần kia! Hắn tốt chỗ nào chứ? Chỉ biết bám dính lấy ngươi, cái gì cũng không biết! Ngu ngu ngơ ngơ!" Hình như Lương Lương rất bất mãn với Huyễn Phong a!

Chủ nhân phồng má, thật đáng yêu nói: "Ta yêu hắn!"

Meow ô ~~~~ nếu Huyễn Phong nghe được những lời này, nhất định sẽ cười vang tận trời cao a.

Đáng tiếc hắn đi ngủ mất rồi.

Bất quá, nhất định vì hắn đã đi ngủ rồi, nên chủ nhân mới nói như vậy! Nếu có Huyễn Phong ở đây, đương nhiên chủ nhân mắc cỡ không nói nên lời rồi.

Meow ô ~~~~ nếu Huyễn Phong nghe được lời chủ nhân nói, nhất định sẽ càng bám dính lấy chủ nhân, cho nên, vẫn là không nên cho hắn biết thì tốt hơn.

"Hổ ca ca, Lương Lương ở đây đã bốn ngày rồi, tại sao Ngọc Đế còn không tới lôi y về?" Không phải Ngọc Đế không gì làm không được đấy sao?

"Có lẽ Ngọc Đế so với Huyễn Phong còn ngốc hơn." Đây là đáp án của Hổ ca ca.

"Đúng vậy đúng vậy!" Lương Lương hùa theo tán thành, nguyên lai hắn nghe thấy ta cùng Hổ ca ca nói chuyện a!

Tại sao Huyễn Phong cùng Ngọc Đế đều rất ngốc a?

Meow ô ~~~~ Tiểu Hổ minh bạch rồi, vội hô to một tiếng: "Hóa ra Ngọc Đế là đồng loại với Huyễn Phong!"

Nguyên lai hồ ly đứa nào cũng ngốc hết! Tuyệt không thông minh đâu!

"Ngọc Đế so với Huyễn Phong còn ngốc hơn bởi vì hắn là lão hồ ly lớn tuổi hơn so với Huyễn Phong!" Tiểu Hổ thông minh lắm đúng không?

Meow ô ~~~~ tại sao tất cả mọi người đều cười? Ngay cả Hổ ca ca cũng cười nè!

"Đúng đúng đúng! Ngọc Đế là một con cáo già! Một con cáo già tinh bị ngốc!" Lương Lương ôm bụng cười đáp. . .
Nhưng mà. . . thấy bọn họ cười như thế, Tiểu Hổ có chút hoài nghi Ngọc Đế là cáo già thật sao?

"Tiểu Hổ đừng nghĩ loạn như vậy nữa, Ngọc Đế là một vị thần, là vị thần tối cao nhất trên vạn vật, từ lúc khai thiên lập địa đến nay đã tồn tại rồi." Chủ nhân cười cười sờ đầu ta.

Meow ô ~~~~ nguyên lai hắn không phải cáo già a!

Từ lúc khai thiên lập địa đến nay đã tồn tại rồi sao? Vậy không phải hắn là. . . Lão bất tử sao? !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét