Pages

19/9/12

Nhân Ngư [Hạ]


Hạ

Soo : Keke...kỉ niệm một tháng Song Long Môn ra mắt Chư vị...hăng hái post một lần nhiều chương luôn...sau đó sẽ nghỉ xả hơi một tuần nga=]] 

Hà Nhuận Sinh vẫn giống như ngày xưa, nâng ly rượu đứng tại cửa sổ sát đất nhìn ra xa, mưa to mưa to, lộp bộp xuống hồ làm mặt nước nổi lên hàng tá bọt nước bong bóng, mặt hồ dao động, tiếc là không còn thân ảnh tuyết trắng, đong đưa cái đuôi thon dài ở đấy nữa, chỉ còn có một mảnh trời không quang đãng, không khí trầm lặng bao quanh. Nghĩ là sẽ đi mua một cái khác thay thế nhưng vẫn không tài nào thực hiện được, mỗi ngày Trương mama đều quét dọn bể bơi, trên mặt đều hiển hiện không thể che hết tiếc hận.

Than nhẹ một tiếng, đặt ly rượu xuống, quay người đi vào phòng tắm, đang muốn  mở vòi, lại nghe được chuông cửa "Leng keng" một tiếng, bất chợt liền nhíu mày, hôm nay cũng không cùng người nào ước hẹn, ai lại đến vào giờ này ?

Chuông cửa leng keng không ngừng, Hà Nhuận Sinh một bên lắng nghe một bên hồ nghi, sao hôm nay Trương mama lại phản ứng trễ như vậy, chuông reng lâu rồi mà còn  không đi mở cửa, sau lại nhớ tới hôm nay là cuối tuần, Trương mama nghỉ, không khỏi cười thầm trên đời này nào có chủ nhân nào xấu số như mình, người hầu làm sao thì làm mỗi tuần luôn được nghỉ hai ngày, so với hắn là chủ nhà còn muốn đúng giờ hơn.

Lau lau tay, bước ra khỏi phòng tắm, vội vàng cất bước vượt qua phòng khách, thò tay ra mở cửa  —— A!
Hà đại nhà thiết kế vừa mở cửa liền bị cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ, giật cả mình, trước mặt là một cái đầu tóc đen dài, bị mưa làm cho toàn bộ đều ẩm ướt, róc rách nhỏ từng giọt xuống dưới. Đây là cái gì a? Nửa đêm canh ba, Trinh Tử xuất hành? Người nào rảnh đi bày mấy cái trò này ra đùa với lão tử a! Nổi giận đùng đùng đang muốn đóng sập cửa lại, tùy ý con quỷ kia tự sanh tự diệt, kia đột nhiên mái tóc dài ươn ướt lại hé ra một gương mặt thon gầy tái nhợt nhìn hắn, xem xét thật kĩ, Hà Nhuận Sinh lại ngây dại, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, tình trạng hoá đá bắt đầu thành lập.

[Trinh Tử là gì ta không biết a @@”…ai biết chỉ ta với]

Người trước mặt trên ngực lên xuống phập phồng, thở hồng hộc, môi nhạt tóc mảnh, bị mưa làm ướt mà tụ thành từng túm từng túm tóc dán sát trên trán và hai gò má, theo đó từng giọt nước không ngừng chảy xuôi về phía cằm cùng cái cổ trắng ngần, hai má có chút mất tự nhiên mà ửng hồng, tóc mái dài phía trước cũng tách ra, lộ ra đôi con ngươi đen kịt như màn đêm, mặt ngoài sáng loáng ẩm nước như có một tầng sương mù bốc hơi bên trong [con mắt đó nga], lông mi đen dài thấp thoáng lên xuống, toả ra một chút mê ly sáng bóng.

"Ngươi là. . . Nhân Ngư?" Hơn nửa ngày Hà Nhuận Sinh tài năng mới tìm được thanh âm của chính mình, vừa mở miệng mới phát giác ra cổ họng của mình tối nghĩa vô cùng.

Người trước mặt chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chăm chú hắn, một lát sau, khẽ gật đầu, lập tức thân thể mềm nhũn, nghiêng nghiêng ngã ngã thân mình muốn tiếp xuống đất, hắn hoảng sợ liền bước lên phía trước một bước, vững vàng tiếp được, lại cảm thấy xúc cảm khác thường, cúi đầu nhìn kỹ, lại càng hoảng sợ hơn. Nguyên lai bộ dáng trong tay mình toàn thân cao thấp không lấy mảnh vải che thân, làn da rét lạnh như băng, trơn ướt dính dính, trắng nõn nhưng bên trong lại ẩn ẩn hiện ra một màu xanh tím, đôi chân thon dài trên đùi tung tóe đầy bùn, vết thương trải đều toàn thân, máu cùng bùn trộn vào nhau thành một đống hỗn độn. [tới giờ mới biết ngta không mặc đồ=3=]

Cuống quít đưa hắn ôm ngang lên, không kịp tinh tế suy nghĩ, vội vàng lao tới phòng tắm, nhẹ nhàng đem người trong tay vào trong bồn tắm nước ấm bốc hơi. Được nước ấm bao bọc, kích thích miệng vết thương, không tự chủ được rên rỉ thành tiếng, người trong bồn thật lâu thật lâu mới dần dần tỉnh lại. Hà Nhuận Sinh có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, thở dài một hơi, vén tay áo lên, thò tay lấy cái bông tắm mang tới, bắt đầu giúp hắn chà xát tắm rửa.

Chà xát qua lại, trong lúc lơ đãng đụng đến đôi nhũ hoa phủ trước ngực mỹ nhân, lập tức một tiếng rên rĩ rất nhỏ tiến sâu vào lỗ tai của Hà đại nhà thiết kế, ngẩng đầu nhìn lại, người nọ không nói gì trong đôi mắt nổi lên một tầng dịu dàng lệ quang, đáy mắt lại chứa một chút khao khát lặng lẽ lưu động. Lần nữa nặng nề thở dài, Hà Nhuận Sinh nhận mệnh bắt đầu cởi quần áo. Lột sạch tất cả quần áo bao bên ngoài, cẩn thận từng li từng tí bước vào bồn tắm lớn, ôm lấy bộ dáng trần truồng kia, đặt ở giữa hai đầu gối, cũng may bồn tắm khá lớn, chứa được hai người, Hà Nhuận Sinh không khỏi tự giễu nghĩ.

Bộ dáng trong ngực đột nhiên không kiên nhẫn nằm im bỗng nhúc nhích, Hà Nhuận Sinh lập tức hít sâu một hơi, hắn tinh tường cảm thấy cái vật dưới bụng mình đang từ từ phồng lên, một vật đang từ trong lúc ngủ say dần dần tỉnh lại, khẽ rục rịch. Mình cũng xem như rong ruổi tình trường lão luyện rồi, hôm nay rõ ràng chỉ là một tiểu tử xoay xoay trong ngực vài cái liền giống như kìm nén không được, trong lúc bận rộn đem chính mình từ đầu tới đuôi cười nhạo 100 lần, bộ dáng trong ngực lại càng nóng nảy động động thêm vài cái. Tâm thần vững vàng, mắt ngó ngó đầu tóc đen trơn bóng trước mặt, nhịn không được duỗi ra hai tay, ôn nhu vuốt ve, sau một lát, rón ra rón rén đem nó tách ra, cái lưng bóng loáng một mảnh tuyết trắng cũng theo đó hiển hiện ra.

Dùng môi nhẹ nhàng hôn, như chuồn chuồn lướt nước hai ba cái trên lưng, chủ nhân tấm lưng phát ra một tiếng ưm hư nhuyễn. Đôi môi cong lên có chút tà khí, mỉm cười, cái lưỡi duỗi ra dọc theo vai cùng đường cong cột sống hơi lồi ôn nhu liếm láp, đồng thời phát động mười ngón tay, dọc theo xương sườn da thịt trơn trượt nhu nhu hai khoả nho nhỏ nổi lên phía trước, nhẹ nhàng trêu chọc lấy.

Đôi môi dần dần dao động, theo hõm vai, tới bên gáy, một đường phía Bắc hướng lên trên, nghênh ngang dừng lại, khẽ liếm thoáng một cái vành tai phía sau, thoả mãn cảm giác được người trong ngực một hồi rung rung. Nhẹ nhàng đem cái cằm đặt ở hõm vai, tay lại hướng phía dưới trượt xuống, bắt lấy tiểu gia hoả đang khe khẽ ngẩng đầu kia cao thấp trấn an, thuận tay lấy một ít sữa tắm bôi lên cùng ma xát, tạo ra nhũ bọt tinh tế, theo giữa kẽ tay chậm rãi chảy xuống gốc âm nang.

Bên tai khí tức dần dần ngắn ngủi, da thịt hồng nhuận phơn phớt nổi lên trước mắt, người trong ngực âm thanh ưm ưm dần dần mị, chính hắn cũng hiểu được làm chuyện này trong phòng tắm bốc hơi sương mù cũng dần dần làm cho người ta cảm thấy oi bức vô cùng, khó có thể hô hấp. Ma sát được một chút, người nọ ngửa đầu giơ cao chiếc cằm thon thon lên, thần sắc mềm mại đáng yêu đến tận xương tuỷ, diễm lệ không gì sánh được, Hà Nhuận Sinh liền thẳng người ngồi dậy, dùng môi phong bế đôi môi đỏ au đang hé ra, đồng thời cũng nuốt vào tiếng than nhẹ chưa kịp phát ra của người nọ.

Chất lỏng trắng sữa như nước tràn bờ đê tuôn ra, từ đỉnh nhỏ xuống, bồng bềnh trên mặt nước. Người trong ngực thân thể trầm xuống, mềm nhẹ ngồi phịch trong đôi tay của hắn, buông ra đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, Hà Nhuận Sinh lẳng lặng nhìn chăm chú đôi con ngươi ngăm đen như đá, sáng như sao của người nọ, nhẹ nhàng xùy~ một cái, cười ra tiếng, một bên nhẹ nhàng vân vê đôi tai tinh xảo một bên nói nhỏ:"Ngươi thỏa mãn, ta còn không có đây này." Sau đó có chút hăng hái nhìn chăm chú lên hai gò má trước mắt đương trắng nhạt chậm rãi hiện lên một mảnh đỏ tươi.

"A. . . Đau. . ."

Mặc dù có sữa tắm bôi trơn, cúc huyệt bên dưới vẫn buộc chặt không thừa nhận hắn tiến vào, ấm áp mà lại ẩm ướt, đường kính hẹp từng trận co rút bao lấy hắn. Đem hết toàn lực muốn cho khuôn mặt người nọ toàn bộ thả lỏng, ôn nhu mút hôn, nóng bỏng vuốt ve, thân thể trong ngực vẫn như cũ căng cứng không tự nhiên, lưu loát như trước.

"Thực xin lỗi. . ." Thật sự không muốn thương tổn cái người mềm mại này, nhưng hắn cũng rất gian nan khống chế dục vọng của mình.

"Ah. . . Không. . . Đi ra ngoài. . . Đau. . ."

"Thực xin lỗi. . ." Ngoại trừ xin lỗi dĩ nhiên không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể ôm chặt người này, hận không thể một lần tiến nhanh vào bên trong thân thể người này.

". . . U-a..aaa. . . Ừm. . ." Lần đầu tiên không thể khống chế mà không ngừng ra vào, người trong ngực đột nhiên phát ra một tiếng ưm hoàn toàn khác so với ban đầu. Trong lòng của hắn lập tức một mảnh mừng rỡ, tìm được rồi! [điểm G của ẻm a=]] ]

". . . Ách. . . Nhuận. . . Sinh. . ." Rơi vào cảnh đẹp rồi.

"Là ta. . . Ta là Nhuận Sinh. . ."

"Nhanh. . . Nhanh một chút. . ." Lúc này mà còn có thể nhịn được, cũng không phải là nam nhân.

". . . Ngư. . ."

". . . Ah. . ."

----

Hai mảnh vũ tiệp mở ra, lộ ra đôi con ngươi sáng ngời như cặp đá hắc huyền láng bóng, một gương mặt ôn hòa phóng đại trong mắt.

"Chào buổi sáng."

". . . Sớm. . ." Hai má lập tức ửng hồng lên.

Sau một khắc, khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời lập tức trở nên u ám, hung thần như địa ngục ác quỷ, làm cho tiểu Nhân Ngư e lệ lần đầu tiên hiểu rõ nguyên lai nam nhân cũng có thể trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn.

"Ngươi là ai?" Ồ, chẳng lẽ đây là loại nam nhân ăn xong lau sạch, chuẩn bị trở mặt?

". . . Nhân Ngư. . ."

"Ah? Ngươi là Nhân Ngư?"

Cái đầu nhỏ cuống quít gật, mang một đầu tóc dài gợn sóng như múa.

"Ah, như vậy ah." Thoáng chốc nam nhân xông lên trước, hai tay bóp lấy cái cổ mảnh khảnh đáng thương của mỹ nhân trước mặt, "Vậy ngươi tốt nhất cho ta một cái giải thích rõ ràng, tóc của ngươi, mắt, còn có, cái đuôi của ngươi là con mẹ nó chuyện gì xảy ra!"

[Hỗn đản !! &%$*@!#@.. Ăn sạch sành sanh bây giờ trở mặt bạo lực gia đình]

Nhân Ngư trong cổ phát ra mấy âm tiết mơ hồ, hai má đỏ bừng, trong mắt bắt đầu nổi lên hơi nước nồng đậm. Nhìn nhìn tiểu động vật kia ánh mắt như bị kinh hách quá độ, nam nhân nặng nề thở dài, buông tay ra, ủng hắn vào lòng, vỗ nhè nhẹ vuốt phía sau lưng của hắn.

"Khục. . . Khục. . ."

"Nói đi, chuyện gì xảy ra."

Người trong ngực bộ dáng uỷ khuất, nghẹn ngào nuốt nuốt nước bọt, nói năng bừa bãi, không đầu không đuôi, ngôn ngữ đảo lộn, Hà Nhuận Sinh tài năng cuối cùng cũng có thể tóm tắt hiểu được nội dung chính, nguyên lai tiểu gia hỏa này từ ngày thấy mình cùng người khác lăn qua lộn lại trên giường : về sau đầu óc quay cuồng, ghen tuông đại phát, hận thiên hận địa hận người tạo ra hắn không cho hắn một đôi chân, vì vậy quyết định vượt qua muôn vàn khó khăn từ trong bể bơi trèo lên mặt đất, bay qua hoa viên tường thấp, lê lết cái đuôi bò đến đường lớn, trốn ở trong khắp ngõ ngách, dựa vào cảm ứng tìm tòi, một mực đến lúc : đợi được một cái xem như đồng loại —— quét sạch người máy vừa xuất hiện (về điểm ấy tiểu gia hỏa dương dương đắc ý lật qua lật lại lập lại bốn năm lần cho đến khi Hà Nhuận Sinh không thể nhịn được nữa cái trán gân xanh bạo lồi giơ lên nắm đấm đe dọa muốn cho hắn bạo hạt dẻ hắn mới dừng lại), sau đó mạnh một cái "Nhảy" ra, quét sạch người máy trước mắt đang nơm nớp lo sợ thiếu chút nữa ném máy hút bụi bỏ chạy. Tiểu gia hỏa than thở khóc lóc khẩn cầu người máy dẫn hắn đi tìm cái Bác Sĩ chỉnh hình cho hắn, người ta nhìn hắn điềm đạm đáng yêu thật sự tâm không đành lòng ôm lấy hắn khuya khoắt đi gõ cửa phòng khám bệnh, Bác Sĩ thụy nhãn mông lung nghe xong yêu cầu đại khái của hắn, không nói hai lời lập tức bắt đầu động đao, tiểu gia hỏa lúc tỉnh lại cái đuôi cũng đã biến thành hai cái đùi thon dài đẹp, cuồng hỉ chi tế xoay người xuống giường đã nghĩ muốn chạy về nhà liền bị Bác Sĩ giữ chặt nói giải phẫu cũng phải cần lấy phí, lúc này tiểu gia hỏa mắt liền choáng váng, lúng túng cả buổi không dám nói trên người mình nửa xu cũng không có mang, cuối cùng Bác Sĩ nói ta hành nghề là để nuôi sống gia đình chính ngươi tự xử lý, tiểu gia hỏa ý nghĩ hão huyền cầm đầu của mình đặt câu hỏi người ta có đáng giá hay không, Bác Sĩ tinh tế xem xét phát giác đó đúng là kim loại hiếm, vì vậy không nói hai lời liền gật đầu cái rụp bắt đầu động đao, tỉnh lại Bác Sĩ lại nói cộng thêm cặp mắt của ngươi vừa vặn là đủ rồi, chính ngươi soi gương xem thử xem có chỗ nào bất mãn hay không ta sẽ tu sửa lại cho, tiểu gia hỏa thô thô xem xét đại khái thoả mãn, liền vén chăn, chân muốn chạy ra bên ngoài, không ngờ liền bị Bác Sĩ ngăn lại nói vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, đợi 3 – 5 ngày đã, hai ngày sau đó, tiểu gia hỏa nhịn không được thừa dịp nguyệt hắc phong cao [đêm khuya gió lớn] mưa to liên tục, y phục đều quên mặc một đường chạy như điên về đến nhà, tới cửa liền điên cuồng nhấn chuông cửa, nghĩ sẽ cho chủ nhân một cái kinh hỉ lại không ngờ thiếu chút nữa bị người ta coi thành quỷ ngăn cản ở ngoài cửa.

"Sau đó. . . Liền có bộ dáng như vậy. . ." Vừa nói một bên vừa hé mắt liếc trộm sắc  mặt nam nhân trên đỉnh đầu, như thế nào vẫn còn thối thối giống như khối rỉ sắt tiền đồng a.

". . . Ngươi. . ." Ồ, như thế nào khí liền lời nói cũng nói không nên lời rồi.

"Ngươi có biết hay không. . ." Hà Nhuận Sinh chợt cảm thấy vô lực, "Ta vì rốt cuộc không muốn đem ngươi đổi thành hình dáng một con người bình thường, mà do dự bao lâu, đã từng hung ác nghĩ quyết tâm đưa ngươi đi chỉnh hình, nhưng khi nhìn thấy ngươi thích nước như vậy, cái đuôi xinh đẹp như vậy, mỹ tựa như một giấc mộng, thật sự không đành lòng, mỗi lần vọng động nghĩ muốn ủng ngươi vào lòng, cũng chỉ phải tùy tiện tìm một người nào đó phát tiết, ngươi thì tốt nhỉ, Grắc... một cái, liền đem nó chặt đi, nếu không như thế, thì cả một đầu tóc bạc, một đôi mắt như ngân cũng không cần phải cầm lấy đi chống đỡ giải phẫu tư, tuy nhiên hiện tại cũng thật sự không tệ a..., nhưng là. . ."

Ồ, ồ ồ ồ?

Nhân Ngư trong ngực hiện lên một đôi mắt to tròn đen kịt ngơ ngác nhìn hắn.

Hà Nhuận Sinh thở dài thật sâu, đem người trong ngực đã lâm vào hóa đá ủng càng chặt hơn, đem cằm đặt trên mái tóc dài đen bóng, nhuận như tơ, sáng óng ánh kia, căm giận mắng một câu: "Lang băm chết tiệt, thoáng một cái nuốt nhiều hảo vật như vậy, không sợ nghẹn chết!"

--------- Hoàn ---------

Soo: Troy oy ta edit khúc H mà cười bể bụng...trong bản QT để như vầy nà:

"Nhanh. . . Nhanh một chút. . ." Cái lúc này còn có thể nhịn được, cũng không phải là nam nhân.

". . . . . ."

". . . Ah. . ."

=]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]...troy oy có ai biết ta đang cười cái gì koooooooooooo??...Ta vẫn ước ao có cái cảnh này nga!!

2 nhận xét: