Pages

3/11/12

Thích Thượng Đệ Đệ [11]


Chương 11


Cảm giác được ta đột nhiên toàn thân cứng ngắc, Hình Y có chút nghi hoặc nhìn ta đầu đổ đầy mồ hôi, sau lại phiêu mắt nhìn Tử Viễn đang đứng phía sau ta. Con mắt lại chuyển chuyển. Xem ra là phát hiện chuyện ta đi gạt người đi, liền hướng ta giảo hoạt  cười cười, hệt như miêu nhỏ trộm được cá tươi.

Vốn tưởng rằng nàng sẽ giúp ta che đậy quá khứ-- vì có loại ý nghĩ chờ mong này mà hai giờ sau ta liền hối hận: Nào có loại nữ nhân nào tốt đến vậy!

6/10/12

Cấm Luyến [9]

Chương 9


Ngày hôm sau.

"Reng...reng..." Tiếng điện thoại đáng ghét cứ tiếp tục reng làm đánh thức hai người vẫn đang ngủ.

"Ngô..." Cơ thể Ôn Tuấn Hiên khẽ động. Ồn quá, đừng làm ồn nữa. Cậu hảo buồn ngủ.

"Ngủ thêm một chút nữa đi." Ôn Tuấn Chí nhìn thiếu niên ngủ say trong lòng, hé miệng nở nụ cười.

Tháo gỡ mọi đề phòng, Ôn Tuấn Hiên ngủ giống như một tiểu hài tử... Cậu là đệ đệ của anh a.

Ôn Tuấn Chí nhẹ nhàng xuống giường, tránh động mạnh làm thức giấc đệ đệ khó có được một giấc ngủ ngon.

"Reng..." Tiếng điện thoại chết tiệt, biết vậy buổi tối tắt đi cho rồi.

3/10/12

Dựng Phụ [6]


Chương 6


“Kính thưa các vị tiên sinh, quí ông quí bà!......”

Trong lúc Tổng đốc đứng ở trên lầu, tay vịn lan can nhìn xuống mấy đầu người đang tụ tập phía dưới phát biểu, một thân ảnh cao gầy chậm rãi xuất hiện ở sau lưng Tổng đốc.

Đó là một nam nhân trên mặt mang một bộ diện cụ tinh xảo bằng đồng màu bạc, thân mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen cực kỳ có phong cách quý phái.

“Nga......Ta giới thiệu một chút, đây là trưởng tử của ta, Hưu Tư, mới từ nước ngoài trở về, là người thừa kế đương nhiệm chức vị Tổng đốc-- mặt hắn bởi vì trong cơn hoả hoạn mà bị thương, cho nên mới mang mặt nạ như thế này.”

“Ba ba ba ba!”

Đối mặt với vô số nhiệt liệt vỗ tay cùng ánh nhìn chăm chú của bao nhiêu người, vị Tổng đốc tương lai Hưu Tư này cũng thản nhiên lộ ra một mạt mỉm cười.

Kia màu da tái nhợt loã lồ bên ngoài mặt nạ, khoé miệng hơi hơi cong lên, còn có kia ánh mắt xinh đẹp mà sâu sắc đang chăm chú nhìn mọi người, làm cho trái tim Khả Lạc đập liên hồi, phảng phất giống nhau bị sét đánh làm tim đập lệch nhịp.

“Phi Đặc! Phi Đặc!......”

Khả Lạc liều lĩnh từ trong đám người chen chúc đi đến phía trước, lệ nóng quanh tròng nhìn lên nam nhân thanh tú giờ phút này tên là Hưu Tư kia, cơ hồ sẽ điên cuồng lớn tiếng gọi, y chính là Phi Đặc! Hắn dám khẳng định đó là Phi Đặc, chắc chắn đó là Phi Đặc!

Hưu Tư ánh mắt cũng liếc sang thiếu niên nước mắt đầy mặt đang đứng chung với đám người phía dưới kia, lấy một loại thái độ không một chút ngạc nhiên nhìn hắn, nhẹ nhàng cho hắn một cái mỉm cười rất nhỏ, khẽ đến mức thậm chí những người xung quanh căn bản cũng không có chú ý tới.

Khả Lạc ngơ ngác nhìn nam nhân gọi là Hưu Tư kia, tâm tình mờ mịt.

Thẳng đến khi Tổng đốc lớn tiếng tuyên bố: “Vũ hội phía dưới bắt đầu!”

Khả Lạc nghe thấy tiếng vỗ tay cùng hoan hô nhiệt liệt, lách qua đám người đang chuẩn bị khiêu vũ đi đến đại sảnh bên cạnh.

Vũ khúc dịu dàng vang vọng cả đại sảnh, từng đôi thân sĩ cùng thục nữ y phục toả hương nắm tay nhau xoay vòng khiêu vũ.

“Không, cám ơn.”

“Thực xin lỗi, ta tạm thời không muốn khiêu.” [khiêu vũ]

“......”

Nghe bên người Lợi Na không ngừng mà cự tuyệt yêu vũ của mấy vị công tử quý tộc, Khả Lạc thần trí như trước vẫn mơ mơ màng màng.

Phi Đặc.

Phi Đặc.

Chỗ trống trong lòng hắn chỉ có thể hàm chứa duy nhất một ý nghĩ này, một cái tên này.

“......!”

“Khả Lạc!”

“A?” Đột nhiên bừng tỉnh lại, Khả Lạc mới phát hiện Lợi Na không biết khi nào đã muốn mặt đối mặt đứng ở bên người mình.

Nhìn Lợi Na tối nay giống như một đoá hoa bách hợp tinh khiết mà thanh lịch cao sang hướng chính mình lộ ra ánh mắt u oán, Khả Lạc nghi hoặc mà nhìn chăm chú vào nàng.

“Khả Lạc, ta cự tuyệt nhiều người muốn cùng ta khiêu vũ như vậy...... Ngươi vì cái gì......”

“Cái gì?”

“Ngươi liền như vậy không muốn cùng ta khiêu vũ sao?!”

Lợi Na rốt cuộc cũng lã chã chực khóc kêu, lại chú ý tới Khả Lạc trước mặt cả người đang run lên, ánh mắt nhìn thẳng phía sau chính mình. Đối lời nói của mình, hắn dường như hoàn toàn không có nghe thấy.

Lợi Na kinh ngạc quay đầu, phát hiện không biết khi nào thì người thừa kế Tổng đốc kia đã đứng ở sau lưng mình cách đó không xa.

Chính giữa mặt nạ thanh đồng thần bí mà cao quý kia là cặp ánh mắt tú lệ nam tính, làm cho Lợi Na đột nhiên không tự chủ được tim đập đứng lên.

“Lợi Na tiểu thư, ta có thể tạm thời mượn một chút bạn của người không?”

“Nga...... Đương nhiên! Chỉ cần ngài nguyện ý nói như vậy, Hưu Tư thiếu gia! Ta phi thường vinh hạnh!”

Mỉm cười nhìn Lợi Na đột nhiên đỏ mặt, Hưu Tư chậm rãi bước tới.

“Khả Lạc...... Tiên sinh, ngươi nguyện ý theo ta đi ra ngoài một chút không? Ta có chuyện muốn mượn sự giúp đỡ cùng thông minh tài trí của ngươi.”

Cùng Phi Đặc thanh âm giống nhau như đúc ôn nhu nhẹ nhàng, làm cho Khả Lạc nói không ra lời.

Khả Lạc mơ hồ theo thân ảnh thon dài mảnh khảnh kia đi tới hoa viên đằng sau phủ Tổng đốc, chậm rãi rời xa đám người tiệc tùng ồn ào náo nhiệt.

Đúng là mùa xuân, từng mảng từng mảng hoa sắc vi rực rở nở rộ dưới ánh trăng vẫn như trước kiều diễm bất đồng với phong tình lẳng lơ vào ban ngày.

“Nơi này không có người đến.”

Hưu Tư ở cuối hoa viên, bước tới một cái đình nghỉ mát bị đoá sắc vi che chắn thì  dừng cước bộ. Xoay người đối mặt với Khả Lạc.

“Ngươi...... Ngươi rốt cuộc có phải hay không là Phi Đặc?!”

Đối mặt Khả Lạc kích động chất vấn, Hưu Tư mỉm cười, nhấc tay đến sau đầu, tháo Thanh Đồng mặt nạ xuống.

Mái tóc đen bóng phất phơ rủ xuống trán, ánh mắt xinh đẹp để lộ ra thâm tình -- hết thảy đều quen thuộc như thế.

Nước mắt đột nhiên lại tràn ngập khoé mắt Khả Lạc. Hắn tắc nghẽn nói không ra lời, chỉ có thể giơ tay chạm vào mặt Phi Đặc, tinh tế sờ soạng, ánh mắt tuấn tú kia, cái mũi cao thẳng kia, cánh môi duyên dáng kia.

“Phi Đặc, Phi Đặc của ta.”

Gắt gao ôm lấy thân hình mảnh khảnh của Phi Đặc, hận không thể đem y tiến sâu vào trong cơ thể mình.

Điên cuồng mà hôn môi Phi Đặc, cả hai má lẫn cái cổ duyên dáng kia cũng không buông tha, Khả Lạc cơ hồ là dùng lực cắt đứt vòng eo Phi Đặc, ôm y đến lan can đình nghỉ mát ngồi xuống.

“Đứa ngốc......”

Bị Khả Lạc điên cuồng hôn với hôn, cả người đã muốn xụi lơ, Phi Đặc ở bên tai Khả Lạc ôn nhu cười nói.

Mang theo ôn hương hô hấp nóng rực trêu chọc ở bên tai, Khả Lạc đũng quần lập tức liền phồng lên.

Tình dục cơ khát đã lâu làm cho Khả Lạc đang muốn hỏi vô số vấn đề khó hiểu đều tạm thời quẳng ra sau.

“Phi Đặc, ta muốn ngươi, ta rất nhớ ngươi!”

Bàn tay thô lỗ xé từng mảng lễ phục dạ hội chướng mắt trên người Phi Đặc, nhanh đến nỗi thậm chí ngay cả Phi Đặc muốn cuống quít ngăn trở cũng không kịp, kết quả đã bị đứa con lột trần như nhộng.

“Ngươi nha......” Thở dài nhíu lại mày Phi Đặc muốn nói cái gì nhưng chưa kịp nói ra đã bị Khả Lạc hung hăng hôn lên môi.

Khả Lạc dùng sức mút lấy môi Phi Đặc, đồng thời lấy tay vuốt ve khuôn ngực của y.

Cảm giác được đầu nhũ nho nhỏ bởi vì mình thô lỗ xoa bóp mà chậm rãi cứng lên.

Lợi dụng ánh trăng Khả Lạc nhìn thấy rõ thân hình bên dưới, đầu nhũ đỏ tươi thản nhiên đứng thẳng như một đoá thù du phủ đầy tơ máu.

Khẽ xoa làn da non mịn của y, thân thể y cứng ngắc từ chối mọi sự đụng chạm của hắn, sắc hồng ám muội như có như không ẩn hiện dưới làn da y.

Tổng cảm thấy hiện tại Phi Đặc đang ở bên cạnh mình, Khả Lạc cao hứng tách hai chân y ra, nhìn đoá hoa mềm mại bị bao vây bởi khí quan nam tính, xác nhận đây đúng là thân thể trước kia mình ôm ấp, hắn mới yên lòng.

Bàn tay nắm lấy khí quan nam tính nằm trên hai cánh hoa kiều diễm, trước lấy tay  đùa bỡn y, khiến cho y nhỏ giọng thở dốc. Khí quan nho nhỏ cũng dần dần chậm rãi cứng rắn lên. Dùng nước bọt làm ướt ngón tay, Khả Lạc bất ngờ vói tay vào u huyệt nữ tính nho nhỏ thần bí mà mẫn cảm của y.

Nhẹ nhàng ra vào vài lần, Khả Lạc chú ý tới Phi Đặc không giống như trước kia lộ ra thần sắc thống khổ, cánh tay y bám lấy lưng chính mình, phát ra từng đợt thở dốc giống như khổ sở khó nhịn nhưng cũng giống như ngọt ngào mời gọi. Mà chính mình ngón tay vẫn còn trong u huyệt chuyển động, cũng cảm giác được kia nguyên bản vách tường khô khốc, đã bắt đầu chậm rãi trở nên ướt át mà nhanh chóng bao lấy ngón tay chính mình.

“Phi Đặc, ngươi có khoái cảm sao?” Khả lạc kinh hỉ hỏi.

Phi Đặc không có trả lời, chính là đem khuôn mặt đỏ bừng của y vùi vào trong ngực Khả Lạc.

Phát hiện này quả thực làm cho Khả Lạc mừng rỡ như điên, lập tức thêm vào một ngón tay tăng cường khai thác mật huyệt của y.

Ngón tay cùng mật huyệt trừu sáp phát ra tiếng vang ướt át cực kỳ ám muội, mà Phi Đặc tựa vào trên người Khả Lạc thở dốc cũng càng ngày càng mềm yếu.

Khả Lạc rút ngón tay từ trong mật huyệt ra, ngón tay rút ra kéo theo nội bích mật huyệt đỏ au, chất dịch trong suốt dinh dính cũng theo đó mà tràn ra ngoài.

“Phi Đặc, ngươi quá tuyệt vời.”

Kìm lòng không đậu nói ra, Khả Lạc đem côn thịt nóng rực đã sớm vận sức chờ phát động để ở cửa vào Phi Đặc.

Địa phương kia tuy rằng đã có chút ướt át, nhưng là nghĩ đến trước kia thống khổ bị luân bạo cùng mạnh mẽ tiến vào, Phi Đặc thân thể vẫn là hơi hơi phát run. Cặp đùi tuyết trắng cũng không nhịn được mà hiển hiện từng đợt da gà.

“Không cần sợ. Ta sẽ thực ôn nhu, Phi Đặc.”

Cố gắng dùng nụ hôn nồng nhiệt đuổi đi cảm giác sợ hãi trong lòng Phi Đặc, Khả Lạc chậm rãi đem côn thịt chính mình đẩy vào trong cơ thể y.

Đoá hoa nữ tính mỏng manh lại bị côn thịt nam tính vừa cứng vủa nóng chậm rãi hướng hai bên đẩy ra, cảm giác được con đã muốn hoàn toàn tiến vào chính mình, lần đầu tiên cảm nhận được cái loại khoái cảm nóng rực mà dạt dào trong cơ thể Phi Đặc không khỏi cắn môi rên rỉ ra tiếng, vô lực vặn vẹo thân hình, mật nước từ nơi cùng con ái ân cũng thao thao không ngừng mà nhỏ giọt tràn ra ngoài.

Ôm lấy thắt lưng Phi Đặc dùng sức thẳng tiến ra vào lấp đầy u huyệt của y, Khả Lạc lấy tay còn lại xoa nắn cái mông trắng mịn của y, nhớ tới lần đầu tiên của mình là hái đi bí hoa ở giữa hai cánh mông y, không khỏi nghịch ngợm đùa dai đem ngón tay đến rãnh mông không ngừng run run của y, ngón tay dính ướt mật nước đoá hoa phía trước, nhiễu đến bí hoa giữa hai cánh mông, ý đồ đem đầu ngón tay sáp nhập bí hoa thứ hai vẫn đang đóng chặt cửa ra vào.

“Khả Lạc......”

Bị con trai mỗi một lần đều dùng sức thẳng tiến đến chỗ sâu nhất bên trong, Phi Đặc cả người đã muốn rã rời, chỉ có thể thở dốc dựa vào lồng ngực Khả Lạc, phát ra thanh âm kháng nghị nỉ non.

Nhưng là ngón tay Khả Lạc đã sớm “gõ cửa” bí hoa ở rãnh mông, chậm rãi cắm vào, Khả Lạc không nghĩ tới chính là, Phi Đặc chẳng những không khóc kêu cầu hắn rút ra, ngược lại giống như một tiểu miêu rên rỉ vặn vẹo cái mông, thong dong tiếp nhận ngón tay, nơi tiếp xúc với dương vật nóng rực của hắn càng ra sức tiết ra thật nhiều mật nước.

Khả Lạc càng lúc càng hứng thú, một bên lấy ngón tay tận lực xâm chiếm bí hoa phía sau của y, một bên ở mật huyệt phía trước đẩy nhanh tần suất trừu sáp, quả nhiên chỉ chốc lác sau, Phi Đặc liền say mê ở trong lòng mình rên rỉ đạt tới cao trào.

Bị đoá hoa Phi Đặc nháy mắt đóng mở đè ép bên trong, Khả Lạc cũng hăng hái tràn trề ở chỗ sâu trong cơ thể y bắn ra tinh hoa của chính mình.

Thừa dịp dục vọng tuổi trẻ chưa kịp ổn định, lần nữa tiếp tục ở trong cơ thể mê người đạt thêm một lần cao trào, Khả Lạc lúc này mới đem côn thịt từ trong Phi Đặc rút ra.

Côn thịt vừa rút lui, một lượng lớn mật hoa trọc bạch cũng theo đó mà chảy ra, từ cánh mông chảy tới bắp đùi rồi lại nhỏ giọt xuống khóm hoa sắc vi phấn hồng bên dưới lan can.

Bước tới khóm hoa sắc vi, nhặt lên lễ phục dạ hội của Phi Đặc, Khả Lạc mới phi thường hối hận phát hiện nó đã muốn bị chính mình mới vừa rồi thô lỗ phá hư không có cách nào khác mặc lại lần nữa.

“Ta vừa rồi chính là muốn nhắc nhở ngươi chuyện này...... Nhưng là ngươi cũng không chịu nghe, hết thảy đều cuồng nhiệt như thế.”

Nhìn Khả Lạc chán nản, Phi Đặc nở nụ cười.

Nhìn y cười cười biểu tình tựa hồ còn mang theo một chút vui sướng khi người gặp họa, Khả Lạc nghĩ nghĩ, bỏ lại quần áo, cũng cười: “Chúng ta mặc kệ nó!”

Ôm chặt lấy Phi Đặc, Khả Lạc trong thanh âm tràn ngập nhu tình: “Ngươi ngay tại trong lòng ta, ta mới không cần ngươi mặc quần áo!”

“Ngu ngốc!”

Nhìn Khả Lạc nháy mắt biểu tình lại tràn ngập dục vọng, Phi Đặc khẽ gõ đầu Khả Lạc, bắt lấy tay Khả Lạc, đặt nó ở trên bụng mình.

“Làm sao vậy?”

Nhìn Phi Đặc vẻ mặt như đang muốn nói gì lại nói không nên lời, Khả Lạc kinh ngạc hỏi.

Phi Đặc chính là cố chấp cầm tay hắn toàn bộ đều phủ lên chiếc bụng mềm mại của mình, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt hắn.

Khả Lạc nghi hoặc nhìn Phi Đặc ánh mắt lộ vẻ tựa tiếu phi tiếu kỳ quái nhìn mình, lại đột nhiên cảm giác được một mảnh yên tĩnh, ngẫu nhiên có cái gì rất nhỏ động động, xuyên thấu từ bụng Phi Đặc truyền đến tay mình.

“Đây là cái gì?” Khả Lạc khẩn trương hô to lên.

“Ngươi nói xem?”

Phi Đặc nét mặt kỳ quái tới cực điểm cùng với thanh âm cũng kỳ quái tới cực điểm làm cho Khả Lạc trợn mắt há hốc mồm.

Đột nhiên nghĩ đến tính năng kia của y, vẻ mặt hắn dần dần đông cứng lại: “Phi Đặc, không có khả năng là đứa nhỏ trong bụng ngươi đi?”

Không, không, không có khả năng -- đây là nói giỡn a. Tuy rằng Phi Đặc là song tính nhân, nhưng là -- như thế nào sẽ......

“Chính nó.”

Phi Đặc trầm thấp khẳng định làm cho Khả Lạc lại trợn mắt há hốc mồm.

Nhưng lập tức hắn liền thay đổi tinh thần hưng phấn nở nụ cười, ở trên mặt không chút thay đổi của Phi Đặc hôn một cái: “Phi Đặc, ngươi cư nhiên có thể mang thai, đây là chuyện tốt nha! Đây là đứa nhỏ của ta và ngươi đúng không? Đúng hay không?”

Phi Đặc trên mặt nhan sắc nhu hòa, trầm mặc sau một lúc lâu mới khẽ nở nụ cười, rất nhanh liền cúi đầu.

“Không nghĩ tới ngươi cư nhiên có thể hoài thượng đứa nhỏ cho ta...... Phi Đặc, Phi Đặc, quả nhiên...... Đây là do trời đã an bài, kiếp này ngươi nên là nữ nhân của ta, đúng hay không? Phi Đặc?”

Hưng phấn khó có thể ức chế Khả Lạc hôn một cái thật kêu lên hai má Phi Đặc, lại nghe đến lời nói lạnh lùng lúc sau của y.

“Ta muốn bỏ đứa nhỏ.”

“Ngươi đang nói cái gì, Phi Đặc!”

Phẫn nộ bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của Phi Đặc, Khả Lạc bắt buộc y dùng ánh mắt xinh đẹp kia nhìn thẳng chính mình: “Vì cái gì?”

“Ngươi bây giờ chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, ngươi có tài cán gì có thể nuôi đứa nhỏ này cùng ta? Nói sau, ngươi như thế nào biết đây là hài tử của ngươi?”

Phi Đặc thống khổ trầm mặc một chút, Khả Lạc giống như bị một xô nước lạnh tát vào mặt, nhớ tới sự thật trước kia, trước khi Phi Đặc phát sinh quan hệ với mình, y đã từng bị bảy tám thiếu niên lưu manh thay nhau cường bạo.

“Phi Đặc.”

“Nếu đây là đứa nhỏ của một trong đám người đó, ta càng tình nguyện mổ bụng đem loại tạp chủng này băm thành thịt vụn.”

“Phi Đặc.” Nhìn Phi Đặc bây giờ cùng trước kia giống như hai người hoàn toàn xa lạ, Khả Lạc khổ sở ôm lấy y, lại thân thiết cảm nhận được bởi vì chính mình nhỏ bé yếu ớt mà không thể bảo hộ y, làm cho y bớt đi một ít thống khổ.

“Phi Đặc, ta sẽ vì ngươi mà cố gắng !”

“Ân?”

Phi Đặc ánh mắt trong suốt không kém phần trưởng thành nhìn Khả Lạc.

“Phi Đặc, ngươi chờ, ta nhất định sẽ trở thành một nam nhân kiêu ngạo cho ngươi thấy! Ta nhất định có thể bảo hộ ngươi cùng mấy đứa nhỏ của ta!”

Khả Lạc đem mặt Phi Đặc áp vào lồng ngực đơn bạc của mình: “Vì cuộc sống sau này, ta sẽ kiên nhẫn chờ đợi, đợi cho đến khi Phi Đặc nguyện ý vì ta sinh hạ đứa nhỏ mới thôi!”

Ngữ điệu nguyện thề âm vang hữu lực, trong đó có bao hàm thâm tình cùng ý chí, làm cho Phi Đặc trong mắt lập tức chảy xuống nước mắt.

Khả Lạc, ngươi chỉ là đứa nhỏ mười bốn tuổi nha......

Khó có thể miêu tả tâm tình, làm cho Phi Đặc không khỏi ở trong lòng Khả Lạc run run đứng lên.

“Mời các ngươi tới tham gia dự tiệc là ta. Ngươi đoán được sao?”

Lẳng lặng ôm Phi Đặc ánh mắt đều đỏ hồng vì khóc, đột nhiên nghe được Phi Ddặc mỉm cười toát ra một câu như vậy, Khả Lạc không khỏi ngẩn ra.

“Ngày đó, ngươi đúng là ở trong xe ngựa của Tổng đốc, đúng hay không?”

Khả Lạc thanh âm đều run run lên.--“Cảm giác của ta quả thật không sai a...... Ngày đó ngươi vì cái gì không chịu nhận thức ta? Tổng đốc vì cái gì lại phủ nhận ngươi ở trong xe ngựa? Ngươi cùng Tổng đốc rốt cuộc là quan hệ gì?”

Phi Đặc buồn cười nhìn ánh mắt đỏ thẫm vì ghen tuông của Khả Lạc: “Vừa rồi ở trong yến hội Tổng đốc cũng giới thiệu rồi đấy thôi! Ta là trưởng tử của hắn nha.”

“Ngươi gạt ta! Ta không tin! Ta không tin!”

Khả Lạc phẫn nộ kêu lên.

Tổng đốc Tiệp Khắc tấm mắt luôn nhìn chăm chú Phi Đặc, nếu là phụ thân chân chính không tà niệm chắc chắn sẽ không nhìn đứa con của mình bằng ánh mắt đó.

“Ngươi cùng hắn rốt cuộc là quan hệ gì?!

Nắm chặt lấy cánh tay tuyết trắng của Phi Đặc, Khả Lạc tới gần gương mặt thanh tú kia ép hỏi.

Từ lúc Phi Đặc ly kỳ mất tích đến nay, biết bao nhiêu chuyện hư hư ảo ảo liên tiếp xảy ra làm cho Khả Lạc có loại tâm tình rớt xuống năm dặm mây mù cùng nôn nóng không thể xác định.

Phi Đặc nở nụ cười, từ lan can vươn tay hái xuống một đóa sắc vi, cẩn thận không để gai sắc vi xước vào tay mình, đoạn lại giơ nó lên trước mặt Khả Lạc.

“Khả Lạc......Sắc vi cũng có gai nga.”

____________

Soo: Có ai nhận ra được điều gì khác thường ko ??

29/9/12

Cấm Luyến [8]

Chương 8


Ôn Tuấn Chí xâm lược khiêu khai hàm răng Ôn Tuấn Hiên ra, bá đạo quấn mút đầu lưỡi cậu.

Cơ thể như là đang bay lơ lửng, Ôn Tuấn Hiên thỏa mãn chìm sâu trong nụ hôn của ca ca, đầu lưỡi ranh mãnh cố ý bắt chước theo động tác của ca ca, như có như không câu dẫn anh.

Thẳng đến khi hai người hít thở không thông, mới lưu luyến rời đi đối phương.

Hai má ửng hồng, hơi thở dồn dập, hai mắt vốn dĩ thanh lệ trở nên ướt át, giống như nước mắt chỉ trực chờ trào ra....Cậu có biết bộ dáng cậu hiện tại ra sao không?.... Ôn Tuấn Chí nghĩ, cậu nhất định là không biết mình có bao nhiêu phần hấp dẫn, giống như một con bướm bay thấp thoáng dưới ánh sáng mị hoặc, để được nhìn Ôn Tuấn Hiên như thế này, anh sẵn sàng chấp nhận rời bỏ linh hồn của mình.

Giờ đây, trong đầu hai người cũng không có ý nghĩ quan hệ huyết thống là gì, mà trong mắt chỉ còn lại hình bóng của đối phương.

Có cố dứt ra cũng không được, Ôn Tuấn Chí lần thứ hai cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ như hoa hồng của Ôn Tuấn Hiên.

25/9/12

Thích Thượng Đệ Đệ [10]


Chương 10

Mày khẽ nhíu, một phen nắm lấy cổ áo Tư Điều, đem hắn kéo tới trước mặt ta: “Mẹ nó ta không phải đã nói giữa trưa cho dù phải một mình đấu cũng không chuẩn cho lên đây mà, tiểu tử ngươi muốn ta giúp, cho dù là đi hay không đi lão tử cũng sẽ đem ngươi đánh thành quốc bảo ngươi tin không....." [quốc bảo ~ loá sáng=]]

Tử Viễn ở một bên mắt vẫn làm như không thấy, đối với việc chỉnh tiểu lâu la như thế này hắn thật sự không kém. Kỳ thật, ta cũng thường nghĩ mình phải làm một hảo đại ca đối với mấy tiểu đệ phải thật ôn nhu, nhưng thật đáng tiếc trời sinh tính tình đã vậy, không cho người để đánh sẽ không thoải mái.

Vừa thấy ta xiết chặt nắm tay, Tư Điều lập tức thay đổi sắc mặt. Mặc dù hắn đã kiềm chế khóc hu hu lên, nhưng cuối cùng vẫn là giống nhau lắp ba lắp bắp nói:" Lão.. Lão.. Lão Đại.. Không phải.. Ta đi lên là.. Là để thông báo.. Trước..Trước cửa có... có một nữ nhân..."

Ta không khỏi có chút buồn cười: “Nữ nhân như thế nào? Quân khu lại không phải không có nữ. Ngươi tiểu tử nghĩ muốn nữ nhân nghĩ muốn điên luôn rồi ư? Mới dậy thì sao, chưa thượng qua nữ nhân bao giờ ư?"

“A.. Chính là.. Kia chính là một mỹ nữ a!" Tư Điều nói xong ánh mắt tròn xoe, hai mắt kịch liệt phát sáng. Bộ dáng cực kỳ giống con lang bị bỏ đói cả tháng trời.

“Nga?" Mỹ nữ?! Này chắc chắn không phải “sinh vật” của quân khu, ta một bên tò mò, tùy tiện buông lỏng tay ra: “Có mỹ nữ đến đây sao? Không muốn sống hay sao mà đến đây? Ta xem Khả Nhạc cùng Phi Lư đã xuống tay rồi đi?" Khả Nhạc cùng Phi Lư là hai tên tặc hái hoa có tiếng ở nội thành, xuống tay cũng mau, có khi nữ hài tử kia hiện tại đã bị một trong hai bắt cóc bỏ vào bao mang đi rồi cũng nên.

Tư Điều trầm mặt một chút, sau đó vỗ đùi, mẹ nó đùi hắn không vỗ lại vỗ đùi lão tử: “Dù có nghĩ muốn.. Cũng không ai dám đâu!" Sau đó lấy tay chỉa chỉa hướng cổng trường: “Nữ nhân kia nói nàng là bạn gái của lão đại ngươi a! Chúng ta cho dù là mỗi lần tinh trùng gặp trứng đều hung hăng trướng căng lên cũng không dám chạm vào a!" [ghê qớ= =”]

“Ân?!" Ta cùng Tử Viễn đồng thời phát ra thanh âm kinh dị, không thể phủ nhận, thanh âm của ta nhiều ít cũng có một chút hưng phấn.

“Thật sự!" Tư Điều thấy chúng ta không tin, vội vàng giải thích: “Trước cổng trường đã muốn có một đám người vây quanh, những người khác cũng đều không tin, lão Đại ngươi đi nhìn thử đi!"

Cùng Tử Viễn liếc nhau, lập tức ăn ý cùng nhau đứng dậy, xuống lầu.

Đi xuống lầu nhìn về phía cổng trường, hảo gia hỏa-- đông nghìn nghịt một đám người thế kia, nếu không phải biết trước tình huống, còn tưởng rằng có người đánh nhau. Đồng phục quân khu phủ đen toàn bộ, xoay ngang xoay dọc như thế nào vẫn thấy khó coi. Chúng ta loại đệ tử này đương nhiên không có khả năng ngoan ngoãn mặc đúng đồng phục, ba ngày hết hai ngày là đánh nhau còn lại là đàn đúm gái gú, vì thế mà quân khu cho phép bọn ta có thể mặc đồ tùy ý để tránh bị ngộ thương oan ức, nhưng phải mặc hảo hảo một chút.

Giống như hôm nay, liếc mắt một cái là có thể thấy được ẩn sau mái tóc bồng bềnh kia, là nhan sắc cực cao. Ta tuy không đủ thông minh, nhưng cũng đoán được mỹ nữ kia là ai. Trừ nàng ta ra, còn có ai có đủ can đảm mà bước đến đây, còn tự nhiên làm bộ e thẹn thục nữ như vậy, chỉ có thể là Hình Y. Chính là, nếu cái gì ta cũng thông minh như vậy thì thật là tốt.

Khả Nhạc cùng Phi Lư đứng ở hai bên Hình Y, không ngừng gãi cằm, có lúc còn quay qua bốn ánh mắt giao nhau nhìn một chút. Mong chờ muốn thử lại do dự không dám xuống tay. Hình Y trong lúc này thế nhưng lại nhàn nhã tự tại, hai tay nắm lấy túi xách, ánh mắt cao thấp không ngừng đánh giá người chung quanh, miệng còn thổi kẹo cao su nhai chóp chép.

Nhìn thấy ta đến, người chung quanh lập tức tự động tách ra tạo một đường trống. Khả Nhạc cùng Phi Lư cũng rời khỏi đó. Dù sao nếu Hình Y thật sự là người của ta, bọn hắn cũng không dám biểu diễn một màn cướp người trước mặt ta. Người vây xem tản ra, Hình Y cũng thấy được ta.

“Vu Thuấn Ương!!" Nhận ra ta, Hình Y lập tức hướng ta chạy tới, sau đó một phen ôm lấy ta, cái ôm thật choáng váng a. Nàng ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt chớp chớp nửa oán nửa dỗi nén giận nói: “Ngươi ngày hôm qua sao lại đột nhiên rời đi như vậy a! Để một mình người ta ở nơi đó, nguy hiểm lắm ngươi có biết không a!"

Mỹ nữ chính là mỹ nữ, dù là giận dữ oán hận vẫn hảo nhìn như thường. Hưởng thụ ánh mắt khó có thể tin của mọi người, tâm tình ta cực kỳ thỏa mãn, thậm chí còn muốn bay bay thật cao lên trời a. Thẳng đến khi phía sau truyền đến thanh âm lạnh lùng mà quen thuộc, ta mới giật mình tỉnh mộng.

“Ngươi không phải nói ngày hôm qua một mực bị đau bụng sao?"

Vô vọng tai ương.

23/9/12

Thích Thượng Đệ Đệ [9]


Ngoài lề một chút, Soo mới đọc được một bài thơ đạt giải hay nhất năm 2005 [rất lâu rồi=="] do 1 em bé Châu Phi viết:

Khi tôi sinh ra, tôi màu đen

Khi tôi lớn lên, tôi màu đen

Khi tôi đi dưới nắng, tôi màu đen

Khi tôi sợ, tôi màu đen

Khi tôi bệnh, tôi màu đen

Và khi tôi chết, tôi màu đen

Còn bạn hỡi người da trắng

Khi bạn sinh ra, bạn màu hồng

Khi bạn lớn lên, bạn màu trắng

Khi bạn đi dưới nắng, bạn màu đỏ

Khi bạn lạnh, bạn màu xanh

Khi bạn sợ, bạn màu vàng

Khi bạn bệnh, bạn màu xanh (lá)

Và khi bạn chết, bạn màu xám

Thế mà bạn gọi tôi là da màu ư ??
.
.
Rất hay đúng ko ? :)

_____________

Chương 9

Sự thật chứng minh, ngủ một giấc bốn tiếng đồng hồ đối với một thanh thiếu niên đang thời kỳ phát dục thân tâm mỏi mệt, cả đêm mất ngủ mà nói, thật sự quá ít. Cho nên cho dù ta ngày hôm qua đem đồng hồ báo thức vặn lên bốn tiếng, cũng bất quá là làm cho nhà cửa lúc 8 giờ sáng được vui vẻ nghe nhạc reng reng một chút mà thôi.

Tiếp tục ngủ trên giường đại khái thêm 3 giờ, hơn 11 giờ ta mới ngoi đầu dậy. Vốn nghĩ muốn xuống lầu dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo, nhưng là thật không cẩn thận một cước bước xuống liền “Vô địch phong hỏa luân" phi xuống lầu. Nói trắng ra chính là lăn xuống dưới a. Lăn a lăn, trong đầu liền hiện lên một tiểu hòa thượng nho nhã mặt mũi vô cùng xấu nhéo lấy mặt ta nói: “Thí chủ, không cát lợi nha!” sau đó liền tiêu sái bước ra ngoài.

Chẳng lẽ hôm nay là vận thế của cung bạch dương—thật sự??!!

Chờ ta nghênh ngang đạp xe đi đến trường, đã 12 giờ rồi. Lão nhân ngồi trông cửa kia ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, đang cầm báo xem đến bất diệc nhạc hồ. Lão nhân gia hắn đã muốn luyện đến cảnh giới “hai tai đều không nghe thấy chuyện bên ngoài cửa sổ”, cho dù có côn đồ đến đây tìm cừu nhân của bọn họ, hắn đại khái đều mặc kệ một mực không hỏi không nói gì để họ tiến vào.Một chút cũng không lo lắng cho sự an toàn của chúng ta. Cho nên, mỗi lần nhìn thấy hắn hiên ngang ngồi đó, ta đều có một loại dục vọng muốn dùng con dao hung hăng chém “xẹt xẹt” mấy nhát vào người hắn.

Đứng đằng sau hắn làm mặt quỷ, đối cái ót của hắn làm như đang thật sự cầm một con dao giơ tay lên làm động tác chém chém, xả được giận mới xoay người bước vào trường.

[ui ui…ta cũng đang cầm dao chém đây…Ky------------a]

Từ lúc Quân khu thành lập tới nay, dẫn đầu các trường đều không vượt quá 40%. Hiển nhiên tổ chức tụ tập đánh nhau là đứng đầu. Cho nên ta vừa mới bước vào phòng học, vài giây sau lại cất bước đi ra ngoài, lập tức hướng sân thượng chạy như bay, trên tay còn cầm một chút thức ăn mua ở siêu thị bên đường.

“Uy”,nhìn thấy người trước mắt liền ném cho một gói bánh, ta biết Tử Viễn hắn sẽ tiếp được.

Tử Viễn ngồi dựa vào lan can, lại là bộ mặt tươi cười: “Hôm nay chờ không được lâu a.” nói xong cũng mở bánh.

“Vô nghĩa”, “Ba” một cái chính mình cũng mở gói bánh ra, sau đó tiến đến ngồi ở bên cạnh Tử Viễn, vừa nhai vừa nhìn Tử Viễn, nghĩ đến một thời huy hoàng của hắn, cũng đã lâu rồi nhưng dư uy vẫn không giảm. Hắn lúc còn ở quân khu tuyệt đối là uy trấn bát phương, đáng tiếc hắn ít quản chuyện này nọ nên nếu có chuyện gì bất bình hắn cũng ngồi im rung đùi, mặc kệ ai muốn làm gì thì làm. Nếu không phải bản đại gia nhập học tiếp thủ quân khu, chỉnh nghiêm đến nỗi bây giờ còn không biết hội hùng thành bộ dáng gì nữa, căn bản không có khả năng sẽ có địa vị cao như ngày hôm nay cùng ngồi ăn với nhau.

[anh Viễn hồi đó cũng thuộc dạng một lão đại nhưng anh ko qan tâm bọn thuộc hạ làm gì hết, còn anh thụ khi vào học liền ra tay chỉnh đốn lại bọn đầu gấu, anh Viễn cũng mặc kệ=> tóm lại, anh Viễn nhường anh thụ làm Lão đại]

Nhắc đến mấy lão đại đã nhớ tới Hình Y, ta không khỏi lại nhíu mày: Một mỹ nhân như hoa như ngọc như vậy, mỗi một cái nhấc tay nhấc chân bình thường thôi cũng làm cho các nam nhân trên đường điêu đứng, oán niệm không thôi.

Giống như tiết phẫn mà nhét một miếng bánh thật to vào miệng nhai ngồm ngoàm, sau chợt nghe thấy Tử Viễn bên cạnh trách móc: “Bụng ngươi không phải không thoải mái sao, còn ăn mấy cái thứ này nọ không tốt cho tiêu hóa nữa…”

Nói xong liền mạnh mẽ đem cái bánh trong tay ta vứt đi. Ta hai mắt nhìn chằm chằm hắn, hít một hơi rống to lên: “Tiểu tử chết tiệt, không ăn làm sao sống.”

Ngày hôm qua Tử Viễn kiên trì đến hỏi ta nguyên nhân, ấp úng một chút cuối cùng ta cũng thuận miệng nói: “Ăn đồ vật linh tinh này nọ, kết quả bụng đau đến mức phải đến bệnh viện khám rồi mua thuốc…”

Không có biện pháp, như vậy tổng so với nói nửa đường gặp một bà bầu đang tới thời kỳ sinh sản sau đó giúp đỡ nâng nàng đến bệnh viện gì gì đó có thể tin một chút đi.

Tử Viễn biết ta thích phẩm khách[chắc một loại bánh gì đó], nhưng nhất định phải là vị ô mai, biết ta thích mạt trà, biết ta ăn một lần trứng chim đã muốn mửa, biết ta giả bộ như một người con trai đã từng quen rất nhiều bạn gái. Mà ta, ta cũng biết lão ba hắn điều hành một công ti giao dịch chứng khoán, lão mẹ là một thị ủy, còn biết lão mẹ hắn là không phải do khả năng mà là do quan hệ này nọ mới được thăng chức, ngay cả công ty ba hắn làm ăn có bao nhiêu gian trá cũng đi guốc trong bụng, mỗi lần nghĩ như vậy liền oán hận sinh ra một loại dục vọng: Có bao nhiêu nhược điểm đủ đi uy hiếp người này, huynh đệ ta ít nhất cũng thoải mái sống nhàn nhã được hai mươi năm ni! Nhưng cuối cùng vẫn không ra tay, bởi vì đó là ba mẹ của Tử Viễn hắn.

Đang muốn đối Tử Viễn nói hôm nay bánh ngọt không tồi, cửa bất khả xâm phạm liền mở ra xuất hiện một người. Nhìn kỹ, nguyên lai là lâu la Tư Điều bình thường vẫn luôn đi theo ta. Tư Điều hít thở không thông chạy ào lên sau đó thấy được ta, liền nghiêng ngả lảo đảo hướng ta đi đến. Chính xác mà nói là bò lê bò lết đến bên cạnh ta.

“Lão…Lão đại…có…có người…” Xem ra là từ tầng dưới leo lên đây, cũng đủ mệt chết người. Bất quá ta làm gì quản hắn nhiều như vậy, phá hư quy củ, đánh trước nói sau.

21/9/12

120921 The Love Of Siam

The Love Of Siam


Phim BL Thái Lan, Vietsub [Full]

Rating : 15+ [chỉ có một cảnh hot duy nhất *chỉ chỉ cái Vid*]

Spoil : Nội dung xoay quanh về đôi bạn hàng xóm chơi với nhau từ bé, Tong [Mario Maurer] và Mew [Pchy]...

Mỗi người đều vì gia đình của mình mà buồn tủi, cô đơn, cùng thất vọng mà dần dần đến với nhau...từ những bày tỏ tâm sự nhỏ bé, những trò chơi tinh nghịch vui đùa, những tấm ảnh với những nụ cười trên môi, cho đến một ngày......bọn họ chung giường.....

P/s : Đừng tin những gì Soo nói a, mý bạn trẻ chỉ lên giường theo nghĩa đen thoy nha, đây là 15+ nga :P

Anh công trong đây đẹp trai dữ - là Tong ó xD


Lão Bà [11-17] - Hoàn


011.

Nửa giờ sau, Mạc Phong tới.

Tấn Phàm sắc mặt tái nhợt tâm loạn như ma chờ đợi, Mạc Phong rất nhanh làm kiểm tra cho hắn.

“A Phong, rốt cuộc Phàm là bị bệnh gì?” Tấn Minh xa hỏi. Mạc Phong cấp Tấn Phàm kiểm tra xong, vẻ mặt hắn như là bị sét đánh.

“Hắn, hắn là, là có bầu, nhưng là……. Điều này sao có thể?”

Tất cả mọi người ở đây đều hoảng sợ.

Tấn Phàm vươn tay cầm điện thoại trên đầu giường, nhanh tay ấn dãy số quen thuộc.

,”Duật, ngươi ở đâu? Ta muốn cùng ngươi nói chuyện.”

“Ngươi không phải cùng người nhà đoàn tụ sao? Bảo bối, ta buổi tối tới đón ngươi, nhanh như vậy nhớ ta sao?”

“Ngươi chạy nhanh đến đây, bằng không…. Bằng không ta sẽ đi bệnh viện phá bỏ đứa nhỏ này.”

“Ngươi dám!” Duật ngữ khí lập tức đại biến,”Đừng nóng giận, bảo bối, ta lập tức đến.” Nói xong y liền treo điện thoại.

Lời nói của Duật đánh mất một chút hoài nghi cuối cùng trong lòng Tấn Phàm, hắn trong bụng thật sự có đứa nhỏ của Duật? Hắn nên làm cái gì bây giờ, trong lòng hảo loạn.

Không đến nửa giờ, Duật đã đến Tấn gia.

“Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Tấn Phàm vừa thấy Duật đến liền lớn giọng chất vấn, chính là vẻ mặt hắn dường như muốn khóc.

Hắn cho tới bây giờ không nghĩ sẽ có một ngày. Hắn cư nhiên hoài thai đứa nhỏ của Duật, hắn là nam nhân a, hắn làm gì có bộ phận sinh dục nữ?

“Là ta kêu Địch Sâm làm giải phẫu cho ngươi,” Xem ra Phàm vẫn là không thể chấp nhận, nhưng y sẽ không làm cho hắn xóa bỏ đứa nhỏ.”Chúng ta trở về nói, bảo bối.”

Duật ôm lấy hắn, đối với Tấn Minh xa nói,”Ba, Phàm ta trước mang về, về sau ta sẽ thường dẫn hắn về.”
Tấn Minh từ xa gật đầu.


012.


Tấn Phàm lần này về nhà phải quay về sớm vì có nguyên nhân ngoài ý muốn.

Trên đường trở về, vẻ mặt hắn vẫn là hoảng loạn vô thố, Duật vẫn là gắt gao ôm chặt lấy hắn. Tấn Phàm nghĩ muốn đẩy hắn ra, nhưng chỉ có ở trong lòng ngực y, tâm trạng hắn mới có thể thoáng bình tĩnh.

“Vì cái gì phải làm như vậy?”

Khi Duật đem hắn đặt trên giường, hắn mới nói câu đầu tiền kể từ khi rời nhà trở về.

“Ta nghĩ muốn một đứa nhỏ, một đứa nhỏ do chính ngươi sinh ra cho ta.” Y hôn nhẹ lên trán hắn, “Ta yêu ngươi, bảo bối, ta chỉ muốn người ta yêu vì ta sinh một đứa nhỏ.”

“Chính là….. Chính làngươi vì sao không cùng ta thương lượng qua?” Đột nhiên biết mình có thai, này phải nói làm hắn chấn động cỡ nào, y có biết hay không?

“Cùng ngươi thương lượng ngươi nhất định sẽ không đồng ý.” Duật cới áo khác của cả hai, thay áo ngủ, trên giường ôm hắn, kéo chăn đắp lại,”Ta cần một người thừa kế, nếu ngươi không nguyện ý sinh cho ta đứa nhỏ, ta cũng chỉ có thể đi nhận nuôi một đứa, nhưng dù sao ta vẫn là muốn một đứa nhỏ hai chúng ta thân sinh ra.”

“Ta không nghĩ sinh đứa nhỏ, ta là nam nhân a.” Không biết bây giờ còn kịp hay không, hắn nghĩ muốn xóa bỏ đứa nhỏ.

“Không được bỏ đứa nhỏ!” Nhìn ra ý tưởng của hắn, Duật lập tức quát lên,”Ta chỉ muốn ngươi sinh cho ta đứa nhỏ thôi, chúng ta này sinh một đứa thôi, về sau nếu chưa thông qua ngươi ta sẽ không làm như vậy nữa, được không?”

“Nhưng ngươi làm ta như thế nào đi ra ngoài gặp người khác? Nếu là sản kỳ tới rồi thì làm so bây giờ? Bị người khác biết nhất định sẽ là tin động trời bị đăng lên báo a.”

“Đừng lo lắng, ta sẽ an bài tốt.” Y trấn an hôn nhẹ hắn, “Ta sẽ kêu Địch Sâm đến nhà đỡ đẻ cho ngươi, sẽ không ai biết đứa nhỏ này là do ngươi sinh cho ta, đối bên ngoài chúng ta sẽ nói là nhận nuôi nó, chờ đứa nhỏ lớn lên chúng ta nói chân tướng sự thật cho nó nghe.”

Nghe cũng không tồi, nhưng hắn vẫn là mất hứng. Hắn là nam nhân, cư nhiên phải sinh đứa nhỏ.

Chính là, ngẫm lại, quên đi, dù sao hắn cũng là người, đứa nhỏ cũng đã có, liền vì y đi. Nhưng là,”Vì cái gì là ta sinh? Ngươi như thế nào không sinh?” Hắn giận dỗi nói.

Duật lộ ra nụ cười ta khí, móng vuốt sói không an phận sờ sờ mông hắn,”Bởi vì ngươi là lão bà của ta.”

“Ngô…. Chán ghét, lấy ra.” Tấn Phàm khuôn mặt ửng đỏ. Hắn vẫn là không thể thích ứng Duật luôn đùa giỡn hắn, chiến tiện nghi hắn, trước kia cũng không có người nào đối hắn như vậy.

“Không.” Duật thấy ngượng ngùng, dục hỏa liền sôi trào, tâm lang đại chấn động,”Bảo bối, ta đã muốn vài ngày không bính ngươi.”

Tấn Phàm bị ngữ khí ai oán của y nở nụ cười,”Không được, vạn nhất làm bị thương đứa nhỏ làm sao bậy giờ?”

“Không có việc gì, ta hỏi qua Địch Sâm. Tình huống hiện tại đã ổn định, chỉ cần ta tiết chế một chút, sẽ không làm bị thương đứa nhỏ.” Nói chuyện, y đã muốn lột sạch quần áo trên người Tấn Phàm.

Tấn Phàm không có tái chống đẩy, nâng tay ôm cổ Duật.

Vài ngày không có bính hắn, y trở nên hảo nhanh. Mấy ngày nay tới giờ, hắn sợ làm bị thương đến hắn cùng đứa nhỏ, lại sợ mệt hắn, bọn họ lúc đó đã lâu rồi chưa làm.

“Ân…. Duật….. Điểm nhẹ”

Tấn Phàm bởi vì không khỏe mà ánh mắt phiếm đó làm cho Duật cơ hồ không khống chế được, nhưng hắn bận đứa nhỏ trong bụng nên không dám làm càn.

“Thả lỏng, bảo bối, bằng không ngươi sẽ đau.”

Từ sau khi hắn mang thai, Duật phát hiện thân thể hắn gần đây trở nên càng mẫn cảm so với trước kia.

Tấn Phàm cảm giác được nơi riêng tư có ngón tay Duật đang ra vào, lỗ nhỏ mở rộng, có khi hắn thật sự chán ghét cơ thể mình, chỉ cần Duật hai ba ngày không bính hắn, lỗ nhỏ liền khép chặt như đêm đầu tiên quan hệ, làm cho hắn mỗi lần Duật đi vào liền phát đau.

“Đau…… Ngô……”

Tấn Phàm cố sức bám vào ngực y, dồn dập thở hào hển, đôi mắt bịt kín một tầng sương.

“Trầm tĩnh, bảo bối, không cần dùng sức.” Duật thương tiếc hôn môi hắn,”Ta không nghĩ muốn ngươi đau”

Duật nhẹ nhàng mở rộng hoa cúc nhỏ của hắn, làm cho hắn dưới thân nhẹ nhàng thả lỏng thích ứng.

Sau một lúc lâu, Tấn Phàm rốt cục vì hắn hoàn toàn mở rộng, Duật động tác càng lớn, Tấn Phàm theo không kịp, chỉ có thể bị động tiếp nhận mọi luật động của y….


013.


Tấn Phàm thề hắn không bao giờ…. nữa phải sinh đứa nhỏ, thật là khó chịu.

Không biết có phải hay không bởi vì mình là nam nhân, hắn nôn ọe bệnh trạng thực nghiêm trọng, từng đợt từng đợt ghê tởm làm cho hắn phải liên tiếp chạy vào toilet.

Đầu cả ngày choáng váng, nặng nề, trên người miễn cưỡng không muốn chuyển động, chỉ muốn ngủ, lại ăn không vô bất cứ thứ gì.

“Hảo điểm không có?” Duật nhìn hắn nôn xong rồi, cầm ly nước đưa qua để hắn súc miệng, dìu hắn quay về giường nằm xuống

“Ta không bao giờ muốn sinh em bé nữa, ngươi có nghe hay không?!”

Tấn Phàm hướng hắn rống to, chỉ tiếc bởi vì thân thể không khỏe, hắn tiếng hô nghe phảng phát như làm nũng.

“Hảo hảo hảo, không sinh nữa, không sinh nữa” Duật cười đem một viên mơ nhét vào miệng hắn.

Tấn Phàm nhắm mắt lại khí tức bất ổn mà nhai quả mơ.

“Uống chút canh gà có được hay không? Ngươi hôm nay vẫn chưa ăn gì.”

“Ta không muốn uống.” Tấn Phàm lắc đầu, vừa nghĩ đến mùi canh gà hắn liền cảm thấy buồn nôn, hắn cảm thấy dược Duật muốn đem hắn uy thành trư, suốt ngày nghĩ làm cho hắn ăn cái gì.

“Vậy ngươi ăn cái gì? Ta cho người đi làm.” Từ sau khi mang thai, hắn gầy đi không ít.

Vốn mang thai chính là đối cơ thể khảo nghiệm rất lớn, sau khi bảo bối có hài tử của y chứng buồn nôn vẫn rất nghiêm trọng, lại không muốn ăn gì, mấy ngày nay, hắn thật gầy.

“Ta thật sự không muốn ăn, theo giúp ta ngủ một chút có được hay không?”

“Đương nhiên.” Duật nở nụ cười, nằm trên giường ôm lấy hắn,”Trước ngủ một chút, chờ ngươi tỉnh, vô luận thế nào cũng phải ăn một chút, ta rất lo cho ngươi.”

“Hảo.”

Tấn Phàm trong ánh mắt tràn ngập yêu thương của Duật rất nhanh thiếp đi. Vất vả cho hắn, vì hắn sinh cho y một đứa nhỏ, hắn đã chịu khổ rất nhiều.


 014.


Khi Tấn Phàm tỉnh lại, đã là hoàng hôn.

Trong phòng âm trầm, không có bật đèn.

Bên người đã không còn thân ảnh của Duật, đệm chăn vẫn còn hơi ấm nói cho hắn biết Duật chỉ vừa mới ly khai.

Hắn hình như đã thật sự yêu Duật rồi, chuyện thứ nhất khi tỉnh chính là muốn biết hắn có bên cạnh mình hay không. Không có Duật, ngủ cũng không ngon. Hắn đối Duật ỷ lại càng lúc càng lớn.

Tay xoa nhẹ phần bụng, tiểu tử này, cư nhiên bắt hắn chịu giày vò thảm thiết.

Cánh cửa được đẩy ra rất nhẹ, hắn quay đầu nhịn lại.

“Đem đèn mở lên đi. Hắn đã tỉnh rồi.”

Đèn sáng, Tấn Phàm bị ánh sáng hắt vào phải nhắm hai mắt lại.

“Có nghĩ muốn ăn gì không?” Duật đi tới bên người hắn.

“Ta muốn ăn chút gì đó nhẹ.” Tấn Phàm nói.

“Hảo.” Duật vui mừng nở nụ cười. Hắn rốt cuộc cũng muốn ăn gì đó.”Ta lập tức gọi người đi làm.”

Tấn Phàm dưới sự trợ giúp của y ngồi dậy.

“Có choáng váng đầu không?” Duật hỏi.

“Hoàn hảo.” Vừa rồi ngủ cảm thấy có điểm tốt hơn một chút. “Cả ngày ngoại trù ăn chính là ngủ, ta rất sẽ biến thành heo a.”

Duật nhíu mày không tán thành nói,”Heo đâu không thấy, ngươi nhìn bộ dáng ngươi hiện tại xem, gầy đến tệ hại. Cho ngươi ăn nhiều một chút lại không chịu.”

“Không ăn được.” Tấn Phàm vô lực cười cười, hắn cũng biết vì đứa nhỏ cũng như thân thể chính mình, hắn hẳn là nên ăn nhiều một chút, nhưng hắn chính là không ăn nổi.

Thức ăn rất nhanh được đưa tới, nhưng nhìn một bàn đầy ắp đồ ăn, nhìn thôi cũng muốn no rồi.

“Ách… Duật, ta không đói nữa.”

“Không được, không đói cũng phải ăn” Duật một phen ôm lấy hắn hướng bàn ăn đi tới. Y lần này sẽ không nghe theo hắn, càng ngày càng trở nên gầy đi, giờ chỉ là còn da bọc xương.

Bắt buộc hắn ăn vài thứ, nhìn hắn thật sự ăn không vô mới ôm hắn quay về giường.



015.


Càng gần đến ngày sinh, bụng Tấn Phàm càng lúc càng lớn, tháng cuối cùng, hắn ngay cả nằm còn nằm không được, chỉ có thể bán tựa vào đầu giường, hoàn hảo có Duật ôm hắn, làm cho hắn thoải mái một chút.

Ngày sinh đến gần, tâm tình của hắn bắt đầu lo âu.

“Nghĩ cái gì? Mấy ngày nay ngươi không nghỉ ngơi tốt.” Duật thật sự nhịn không được, vốn y hỏi qua, Tấn Phàm không chịu nói, y cũng không tái tuy vấn, nhưng vài ngày này hắn lo âu thập phần nghiêm trọng.

“Ta có điểm sợ hãi.”

“Sợ cái gì?”

“Sẽ rất đau đi?” Hắn nghe nói nữ nhân sinh con đều là đau đến chết đi sống lại, kêu đến làm cho người ta sợ hãi.

“Chỉ đau một chút, đừng sợ, ta sẽ cùng ngươi.”

Tấn Phàm cau mi,”Ngươi bồi có ích lợi gì, người đau cũng không phải ngươi.” Bất quá, nghe hắn nói như vây hắn cảm thấy trong lòng hảo ấm, có chút an tâm.

“Ta biết ngươi vất vả, chúng ta chỉ một lần này, về sau sẽ không sinh nữa.” Duật ôn nhu trấn an hắn.

“Ngô………” Tấn Phàm đột nhiên nhăn lại mi.

“Làm sao vậy?”

“Đau quá…………” Đau bụng thật sự lợi hại, Tấn Phàm khổ sở nhíu mày rên rỉ,”Duật, ta…… ta là không phải…….. Phải sinh………”

“Cái gì?!” Duật sợ hãi,”Ta đi kêu Địch Sâm đến.”


016.


“A ----”

Tấn Phàm gắt gao bắt lấy tay Duật, người đau nhức càng không ngừng kêu to.

“Ta hận ngươi chết đi được……….A……………Ô……….”

Duật gắt gao ôm lấy hắn, hôn lên nước mắt thống khổ của hắn,”Bảo bối, dùng sức, rất nhanh sẽ không đau, dùng sức.”

“A……… Đau quá……..”

Nước mắt cùng mồ hôi thấm ướt đệm giường, đời này hắn chưa bao giờ chịu đau đớn như lần này.

Nhìn thấy hắn đau đến chết đi sống lại, Duật đau lòng vô cùng. Nhưng y lại không giúp được gì, chỉ có không ngừng an ủi cố vũ hắn.

“Dùng sức điểm, bảo bối, sinh xong sẽ không đau nữa.”

“Oa ------”

Thanh âm trẻ con khóc vang lên, Tấn Phàm rốt cục thở nhẹ một cái.

Toàn thân vô lực thở phì phò, Tấn Phàm cảm thấy toàn thân xương cốt rụng rời.

“Còn một đứa!”

Tấn Phàm kinh ngạc,sao lại như thế này?!

Bởi vì đứa thứ nhất sinh xong, đứa thứ hai rất liền dễ dàng đi ra rất nhiều.

Nghe được tiếng khóc của đứa thứ hai, Tấn Phàm rốt cục suy trì không được, ngay cả hai đứa nhỏ còn chưa kịp xem liền mê man bất tỉnh.

“Đều là nam hài.” Địch Sâm nói.

Duật chính là vội vàng nhìn bọn nhỏ, rồi kêu người đem bọn họ qua phòng trẻ em. Bây giờ người y tối quan tâm là Tấn Phàm của y.


017.


Không biết ngủ bao lâu, Tấn Phàm mở mắt ra.

Thân thể vẫn là đau, hắn bị một người ôm chặt vào trong ngực, hượng vị quen thuộc xông vào mũi, Duật một mực ôm lấy hắn.

Trong lòng lướt qua một dòng nước ấm, một loại hạnh phúc nói không nên lời nổi lên, thật ngọt ngào, hắn giật giật.

Phát hiện người trong lòng tỉnh, Duật khẩn trương hỏi,”Thế nào? Còn rất đau không?”

Tấn Phàm lắc lắc đầu,”Ta tốt hơn nhiều rồi, đứa nhỏn đâu? Ta muốn xem bọn hắn.”

“Bọn nó ở cách vách, ta gọi người đem bọn nó ôm đến”

Hai đứa nhỏ rất được ôm đến, hai nam hài, cơ hồ bộ dạng giống nhau như đúc, xem bộ dạng bọn hắn hiện tại, khẳng định sau khi chúng nó lớn lên sẽ được rất nhiều người yêu thích.

“Cám ơn ngươi, bảo bối.” Duật ôm chặt âu yếm hắn.

Tấn Phàm cười cười,”Không nghĩ tới sinh đứa nhỏ lại đau như vậy, nhưng bây giờ nhịn bọn họ liền cảm thấy thật đáng giá.”

“Vất vả ngươi, ta không bao giờ …. Nữa bắt ngươi phải sinh đứa nhỏ.” Nhìn đến Tấn Phàm là phi thường đau đớn, hắn trong lòng đau đớn so vs ai khác càng mãnh liệt,”Chờ ngươi thân thể hảo, chúng ta đi Hà Lan kết hôn?” [ ăn cơm trước kẽn o_O”]

“Hảo.” Tấn Phàm gật gật đầu, hắn nhận ta hắn đã yêu Duật mất rồi, cũng không phải vì nguy cơ tiền bạc của công ty, mà là chân chính thật lòng yêu y.

Duật cúi đầu, thâm tình hôn lên môi hắn,”Ta yêu ngươi, bảo bối.”

“Ta………. Ta cũng vậy.” Hắn thấp giọng nói, bên tai lặng lẽ phiếm hồng.

Duật trong lòng xẹt qua một tia vui mừng, không dám tin vào lỗ tai của mình,”Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa.”

“Ta nói……….. Ta yêu ngươi……….” Tấn Phàm bởi vì ngượng ngùng cơ hồ nói không nên lời, trên mặt đỏ ửng càng cho hắn thêm vẻ mê người.

“Trời ạ, ta rốt cục đợi được ngày này.” Trái tim của Phàm rốt cục cũng thuộc về y, y thật sự là cao hứng,”Ngươi rốt cục hoàn toàn thuộc về ta.”

“Kỳ thật, ngươi sớm đã có được ta, chính là……… Ta ngượng ngùng không dám nói……..” Tấn Phàm vươn người hôn lên môi Duật, trên mặt tuấn mỹ đỏ bừng.

Duật trong mắt tràn đầy ý cười cùng trìu mến, ai có thể dự đoán được Tấn Phàm dễ dàng thẹn thùng, chỉ có y mới có thể thấy được vẻ mặt đỏ ửng này của hắn.

Có thể đến được trái tim hắn, cuộc đời này đã mãn nguyện lắm rồi.

-------- Hoàn --------