Pages

19/9/12

Thích Thượng Đệ Đệ [2]


Đệ Nhị Chương

Thu thập hảo tâm tình, ta cũng xách cặp bước ra ngoài, đến trường học. Trường đệ đệ ta học là một trường tư thục dành cho nam sinh, thiết kế như một trường đại học thuộc hạng trung, hội tụ và lôi kéo biết bao nhiêu thiên tài và các minh tinh đến trường học. Mà nơi ta học lại là quân khu trung học phía tây, một khu nhà tồi tàn tụ tập những kẻ bất lương, khó dạy. Bình thường học sinh nào mà đường về nhà phải đi ngang qua quân khu này, đều phải đi đường vòng, bởi vì nơi đó thường có mấy tiểu hỗn đản ngăn đón trấn lột dã man. Bất quá ta không sợ hãi bọn chúng, bởi vì ta là Lão Đại của quân khu này.

Đại khái ta là anh hùng cứu mỹ nhân, ba quyền bốn cước liền cứu được con gái của tiền nhiệm giáo bá quân khu thoát khỏi tay bọn lưu manh. Nhưng thật ra cũng chẳng vinh quang gì, là mỹ nhân kia tự mình chạy thoát được a, lại một người khác bị đả bại bởi ta là một trong “Tứ đại thiên vương” của trường mà cừu hận đến tìm ta. Mà ngươi nói xem người này như thế nào lại chết bất đắc kỳ tử a? Cho nên, từ đó, ta đã bất tri bất giác trở thành Lão Đại của quân khu này, dưới tay còn tuôn ra một đám lâu la tiểu đệ.

 Giáo sư trong trường thỉnh thoảng còn truyền lưu "Vu Thuấn Ương lưng hùm vai gấu, thân cao 2m50".Có trời mới biết ta mới 1m67 a. “Vu Lão Đại giết 7 đầu hùng”. Nghe này, giết nhiều như vậy đã sớm đi ăn cơm tù rồi. Rồi nào là “Vu Thuấn Ương một mình đấu 108 người mà vẫn không bị thương”. Haiz…thực nhiều người như vậy, cho dù trên tay ta có AK–47 đi chăng nữa cũng sẽ lập tức đầu hàng a. 

Từ đó, cứ mỗi đêm là sẽ có một em bé nào đó ngồi nghe chuyện của ta trước khi đi ngủ a. Lúc trước nghĩ là sẽ đi theo lão sư học hợp khí đạo là vì trừ bạo an dân, khuông phù chính nghĩa, không nghĩ tới hiện giờ lại trở thành đứng đầu phe phản diện, hại các nữ sinh mỗi lần nhìn thấy ta liền xách dép chạy  trốn thật xa thật xa, lớp 11 không có một con bạn gái. Thực con mẹ nó thiên đố anh tài mà~~~

[thiên đố anh tài: trời đố kỵ với người hùng]

Ở phòng học ngủ cả một buổi sáng, rốt cục cũng có tâm tình thoải mái để đi học. Đặc quyền của Lão Đại quân khu chính là lão sư nói gì thì nói nhưng không được lớn tiếng nói chuyện với ngươi, cho nên ta ngủ tới giờ ngọ cũng không ai dám quấy rầy ta. Giờ ngọ, mang theo tiểu đệ lâu la hiếu kính của ta lên nóc nhà ngồi ăn cơm trưa, nơi đó vĩnh viễn lúc nào cũng có một người ngồi sẵn ở đó đợi ta.

Mạch Tử Viễn, là người duy nhất biết được buổi tối ta ngủ thường mộng du vài lần. Cũng là một trong số những người biết ta tắm vẫn còn ngoạn "như da áp", bởi vì mọi chuyện của hắn ta đều biết hết thảy. Chúng ta có cái ước định bất thành văn như thế này, mỗi ngày giữa trưa ở trên nóc nhà gặp mặt nhau. Kỳ quái chính là, mặc kệ ta đi nhanh chậm như thế nào, hắn đều đến trước ta.

Quả nhiên, tên kia lại đến sớm hơn ta, còn mang theo nụ cười mỉm ngàn năm không  đổi, khí không suyễn nhìn ta: “Thuấn Ương, ngươi đến muộn a."

Ta không tức giận, một bên đưa hộp cơm cho hắn, một bên hỏi: "Ta liền nhanh chóng chạy lên đây, như thế nào lại là ngươi đến trước?"

Hắn híp mắt cười, đem một hộp sữa cho ta, cũng không nói chuyện, nhìn giống như đây là chuyện bí mật gì của hắn vậy.

Ta cũng không hỏi nhiều, đã quen rồi. Ta biết hắn sẽ không nói, còn không thì nhịn không được lắm mới hỏi, nhưng ngay lúc đó hắn lại cười mị lên, bộ dáng thật muốn đấm một quyền vào mặt hắn mà.

Trong trí nhớ của ta, Tử Viễn tươi cười cũng không có gì thay đổi, vĩnh viễn vẫn là một bộ ngượng ngùng, sạch sẽ. Chúng ta từ lúc cấp một là đã biết nhau rồi. Lúc ấy cha mẹ bị điều động công tác, nên ta phải chuyển nhà cùng phố với hắn, thân là hàng xóm nên hắn cũng dần dần tiếp cận chơi với ta, từ đó về sau, chúng ta tựa như bạn bè thân thiết cái gì cũng cùng một chỗ, không chia lìa. Là vị Trạng Nguyên đứng đầu toàn thành phố, lại là thiếu gia của một công ti lớn, căn bản hẳn là nên học ở phong hoa trung học hay ở nhà vật chất đắt tiền mới phù hợp với thân phận của hắn, nhưng hắn lại ngang ngạnh cùng ta trở thành một thành viên tà đạo bất lương trong quân khu trường học, thật là đáng tiếc.

Ăn cơm trưa, chúng ta bắt đầu một nói một không ngồi tán gẫu. Ta nhắc tới chuyện tối hôm qua cùng buổi sáng hôm nay, bắt đầu hướng hắn ôm oán đứng lên. Tử Viễn nhìn ra được ta đang tức giận, cũng ngồi nghe ta phát tiết, hắn tấm tắc nâng đầu nghe, trên mặt thủy chung vẫn mang theo một nét tươi cười. Chờ đến khi ta oán khí phát tiết xong, khoá học buổi chiều cũng tan rồi. Tử Viễn bởi vì ta mà không biết đã chậm trễ biết bao nhiêu khóa, nhưng ta biết người này không đọc sách học bài khi thi cũng đứng nhất, cho nên không cần vì hắn mà lo lắng.

Nhìn thấy trời chuẩn bị đổ mưa, ta không mang dù, càng không thể trông cậy thằng đệ đệ không có một chút lương tâm kia mượn dù, ta liền nhanh trí nghĩ một quyết định thật sáng suốt—trốn về. Vì thế đối Tử Viễn nói: “Giúp ta xin phép nga, ta phải chạy nhanh về nhà ngay." Tử Viễn cười cười: “Ngươi còn cần xin phép sao??" Ta nghĩ nghĩ một chút, liền cười: “À không cần." Sau đó chạy xuống lầu thật nhanh, dắt chiếc xe yêu quý của ta ra khỏi bãi, rồi lên xe, go home.

Về đến nhà vừa thấy, giày của Thuấn Miêu cũng đặt ở đó. Hảo tiểu tử, cư nhiên dám trốn học!! Phòng khách, phòng bếp, WC cũng không thấy, như vậy chính là ở phòng ngủ! Quả nhiên, cửa phòng của hắn đóng kín, áp tai định bụng nghe lén liền nghe được, trong phòng lại truyền ra tiếng nam nhân rên rỉ. Mẹ nó, lại rút ở trong phòng ngồi xem thứ này thứ nọ! 

Ta cực kỳ tức giận một cước đá văng cửa phòng hắn ra, trên mặt một bộ biểu tình “Hừ! Lại bị ta bắt quả tang nga!". Nhưng khi cửa mở, cảnh tượng trong phòng thiếu chút nữa làm ta tổn thọ đến 20 năm: 

Trên mặt đất là một đống quần áo tán loạn khắp nơi, một đường nhìn lên liền thấy, một nam hài nhỏ nhắn trần truồng, trên chân còn mang tất, đang mở rộng chân ngồi trên nơi đáng lý ra phải mặc khố của Thuấn Miêu, cao thấp luật động. Hạ thể bọn hắn trong đó rõ ràng còn có một đoản côn nga [chơi toy lun, Tiểu Ương quan sát thật kỹ nha], nam hài kia ánh mắt nhắm chặt, yết hầu phát ra từng đợt âm thanh đau khổ lại hoà quyện thêm một chút âm thanh của hạnh phúc, toàn thân tinh tế trên dưới đều phiếm hồng, từng giọt từng giọt mồ hôi như trân châu mà rơi xuống, thật đúng là một bảo bối a! 

Không đúng, hiện tại không phải là lúc đi bội phục người khác. Hắn ôm chầm lấy Thuấn Miêu, ngay cả ta tiến vào cũng chưa phát giác, đệ đệ nhưng thật ra đã thấy khuôn mặt xám như tro tàn của ta, lại cực kỳ hưng phấn có chút chế giễu nhìn ta: “Ca ngươi lại không gõ cửa đã tiến vào nga." Động tác của hắn vẫn như vậy không dừng lại nhìn ta.

Ta cảm giác được lý trí của ta hỏng mất rồi. 

***

Súng AK - 47 [trong QT ghi là đemak]


Soo : Trời ơi...chương thì ngắn đó...nhưng bản qt đọc đúng khó hiểu lun..phải ngồi mày mò biết bao nhiêu cái từ điển

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét