Pages

19/9/12

NTMMBTH [22]


Đệ Nhị Thập Nhị Chương

"Là sổ sách gì vậy?" Ta rất ngạc nhiên a!

Phán quan giơ cuốn sổ ghi chép trong tay lên, cười nói: "Ngươi nói cái này phải không?"

Gật gật đầu, Tiểu Hổ nói cái này nè.

"Đây là sổ ghi chép tính toán thu chi ở Địa phủ." Phán quan giải thích nói.

Thu chi? Danh từ thật thâm sâu a, Tiểu Hổ nghe không hiểu gì hết!

Gãi gãi đầu, không hiểu, không hiểu vẫn là không hiểu. . .

"Đừng nói mấy cái chuyện nghiêm túc này nữa!" Lương Lương khoát khoát tay nói: “Hiếm khi bọn Tiểu Hổ đến chơi, chúng ta bỏ ra một ngày nghỉ, cùng bọn hắn đi dạo chơi bốn phía đi!"

Meow ô ~~~~ ta thích ý kiến này của Lương Lương!

"Theo ta biết, trên trời Lương Lương người không có lấy một ngày nghỉ, vậy xin hỏi hôm nay ngươi đào đâu ra một ngày nghỉ để phóng túng cùng bọn hắn đi chơi?" Thái  Bạch bắt “đuôi” cười hỏi.

Lương Lương chân thành lâm vào trầm tư, suy nghĩ thật lâu thật lâu, lâu đến mức chúng ta đi ra Tiền Đa Đa Quán, hắn mới chậm rãi trả lời: "Hôm nay là “Ngày nghỉ tự do” của ta!"

Meow ô ~~~~ lần đầu tiên Tiểu Hổ biết được có “ngày nghỉ tự do” nha!

Sao trên đầu mọi người ai cũng đổ mồ hôi hột hết vậy?

Có phải Lương Lương nói sai cái gì rồi không?

Mặc kệ, hiện tại quan trọng nhất là phải hảo hảo hưởng thụ cái "Ngày nghỉ tự do" này!

"Thái Bạch, vậy còn ngươi thì sao? Ngươi không cần đi làm sao?" Huyễn Phong quay đầu sang hỏi Thái Bạch.

". . ." Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, đầu Thái Bạch cúi xuống thật thấp thật thấp a. . .

"Ngươi đừng trêu hắn nữa." Chủ nhân lạnh lùng trừng mắt liếc Huyễn Phong, phi thường hữu hiệu làm cho Huyễn Phong lập tức câm miệng.

Meow ô ~~~~ chủ nhân thật uy phong !

Hắc hắc! Một đám người chúng ta giống như đoàn người đi tham quan Địa phủ a!

Diêm vương cùng Phán quan là đạo du, chúng ta là du khách.

"Nên xây thêm một khu du lịch nữa, sinh ý thu vào chắc chắn không tệ, được không nhỉ?" Phán quan thầm nghĩ.

Meow ô ~~~~ Phán quan thật sự rất khôn khéo a!

Ngay trong lúc đi du ngoạn mà trong đầu vẫn toàn nghĩ tiền với tiền. . .

"Tiểu quỷ, ánh mắt ngươi làm sao vậy? Ngơ ngơ ngác ngác, chưa tỉnh ngủ hã?" Hổ ca ca lo lắng sờ sờ trán của ta.

Tiểu Hổ vừa mới tỉnh ngủ, như thế nào lại muốn ngủ nữa? Hổ ca ca cho rằng ta là con mèo lười sao?

Meow ô ~~~~ Tiểu Hổ không phải con mèo lười đâu!

"Tiểu Hổ không muốn ngủ a! Ta đang nghĩ Phán quan phải đi làm Thần tài mới đúng."

Một Phán quan khôn khéo như vậy, nhất định sẽ làm cho dân chúng thiên hạ sinh hoạt giàu có.

"Tiểu Hổ, hắn chính là Thần tài a!" Thái Bạch nghe được ta nói, liền đi tới nói: "Chỉ là một ngày nào đó, có tên ngốc nào đó vì sợ độ cao mà rẽ vào, cho nên bây giờ hắn mới làm Thần tài ở đây."

Thái Bạch một phen nói làm Huyễn Phong một trận cười to, cùng với Diêm Vương lão đại trừng mắt nhìn.

Thái Bạch nói "tên ngốc sợ độ cao"  khi đang đi phía trước Diêm vương làm hắn nghe được a.

Meow ô ~~~~ nguyên lai là như vậy nha!

Vậy. . . Từ thần tài đến phán quan, đây rốt cuộc là thăng chức hay là xuống chức vậy?

Lắc đầu, cái đầu nho nhỏ của Tiểu Hổ nghĩ không ra mấy vấn đề thâm sâu này!

Không phải Tiểu Hổ ngốc đâu! Mà là vốn dĩ đầu mèo rất nhỏ, cho dù hiện tại đã biến thành người, đầu cũng không có lớn hơn bao nhiêu. Cho nên a! Tiểu Hổ không cần nghĩ nhiều mấy chuyện thâm sâu này, có đúng không?

Ninh Ninh: Nói nhiều như thế làm gì nha? Căn bản chính là ngươi không muốn dùng đầu óc để suy nghĩ, đồ mèo ngốc!

"Đại Hổ Tiểu Hổ, nàng là Mạnh Bà nổi danh ở Địa phủ! Mau tới chào hỏi đi." Chủ nhân nói.

Tiểu Hổ thấy một lão bà bà rất già, trên mặt nàng có rất nhiều nếp nhăn, nhưng nhìn kỹ thì rất hiền lành.

Meow ô ~~~~ Tiểu Hổ thật biết điều mà cùng nàng chào hỏi.

Con mèo nhỏ chào hỏi đều là liếm liếm, cho nên Tiểu Hổ cũng lè lưỡi ra. . .

Meow ô ~~~~ ta bị Hổ ca ca một phát một ôm trở về trong ngực hắn!

Tại sao a?

"Tiểu quỷ, ngươi muốn làm gì vậy?" Hổ ca ca hảo hung đây này!

"Chào hỏi thôi mà!" Hổ ca ca giận cái gì nha, Tiểu Hổ chỉ muốn chào hỏi bình thường thôi mà.

"Ha ha, Tiểu Hổ rất ngoan!" Mạnh Bà giơ tay gãi gãi đầu của ta.

Meow ô ~~~~ thật thoải mái!

"Khụ, khụ, đã lâu không gặp, thân thể của ngươi cũng không tệ lắm!" Chủ nhân đối Mạnh Bà cười hỏi.

"Không tệ không tệ, dạo gần đây lão thái bà ta đều rất khỏe, thân thể cũng không có vấn đề gì." Mạnh Bà mang bọn ta đến một túp lều đặt trên nền cỏ nghỉ ngơi, lại hào hứng rót cho mỗi người một chén canh.

Nhìn nhìn chén canh, đây là canh Mạnh Bà trong truyền thuyết đấy sao?

Nghe nói uống vào đầu óc sẽ trống trơn, sẽ quên hết toàn bộ mọi chuyện trên đời!

Tiểu Hổ không muốn quên chuyện gì đâu!

Meow ô ~~~~đầu óc Tiểu Hổ vốn đã không lớn, bây giờ còn phải “tẩy não” nữa. . .

Không nên không nên, Tiểu Hổ không muốn uống canh này đâu!

Uống canh này vào, Tiểu Hổ sẽ quên Hổ ca ca, quên mất chủ nhân và cả Huyễn Phong nữa. . .

"Tiểu Hổ, sao ngươi không uống đi?" Thái Bạch hỏi ta.

U-a..aaa. . . Có nên nói ra nguyên nhân không?

Vẫn là không nên nói a.

Đem đầu vùi vào trong ngực Hổ ca ca cọ cọ, như vậy có thể không cần trả lời câu hỏi của Thái Bạch rồi.

A. . . Ta thật thông minh!

"A. . ." Meow ô ~~~~ sao tất cả mọi người ai cũng cười hết vậy? Lồng ngực Hổ ca ca cũng đang phập phồng chấn động đây này!

Hừ hừ hừ! Tiểu Hổ biết rồi, nhất định là đang cười Tiểu Hổ có đúng không?

***



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét