Pages

20/9/12

Cấm Luyến [6]


Chương 6


Thấy Ôn Tuấn Hiên khôi phục vẻ sáng sủa, Ôn Tuấn Chí cảm thấy chính mình thật may mắn.

Lúc Ôn Tuấn Hiên nói muốn mua đồ ăn, Ôn Tuấn Chí tưởng là mình nghe lầm.

Thẳng đến khi hai người bọn họ ở siêu thị mua một đống đồ ăn nào cá, thịt, rau,… Ôn Tuấn Chí mới phát giác mình không có nghe sai, Ôn Tuấn Hiên thật sự muốn làm cơm…

“Hôm nay ăn món gì?” Ôn Tuấn Chí hỏi Ôn Tuấn Hiên đang ở trong nhà bếp.

“Ân… Có thịt bò phi lê xào kiểu Trung Quốc, cá rán, gà xào cải….” Quay đầu trả lời câu hỏi của ca ca, Ôn Tuấn Hiên lại quay về nhìn trứng chiên trước mặt.

Tháo cà vạt ra nhưng vẫn để nó trên cổ, Ôn Tuấn Chí còn đang mặc áo sơ mi trắng bước vào nhà bếp.

“Rất thơm đi.” Ôn Tuấn Chí hít sâu một cái.

“A!” Ôn Tuấn Hiên không nghĩ tới ca ca lại đi tới, “Làm em sợ muốn chết” mặt trắng bệch liếc người phía sau một cái, lại lần nữa quay đầu lại chuẩn bị trứng chiên của cậu. “Đi ra ngoài a!” Cảm giác được ánh mắt ở phía sau, Ôn Tuấn Hiên cảm thấy có chút quẫn bách.

“Không ngờ em mang tạp dề lại đẹp như vậy.” Còn phụ thêm một tiếng khẩu tiếu.

“Anh đi ra ngoài a!” Quát lên một tiếng đuổi ra ngoài, “A! Trứng chiên của em…”

Đầu sỏ gây ra lại vẻ mặt vô tội đứng yên xem diễn.

Thật sự có điểm giống cuộc sống của một cặp vợ chồng mới cưới a…. Ách! Anh vừa mới nghĩ cái gì…. Ôn Tuấn Chí vẫy vẫy đầu, xem ra mình thực sự có chút mệt mỏi.


“Anh đi tắm…” Ôn Tuấn Chí một tay kéo cà vạt vừa mới tháo ra xuống, còn tiện tay giải khai hai nút áo lộ ra làn da màu cổ đồng.

“Đi đi, chỉ cần anh không làm phiền đến em là tốt rồi…” Ôn Tuấn Hiên cứ tưởng ca ca đã rời đi, nhưng lại ngoài ý muốn đụng phải làn da lộ ra ngoài kia.

Lúc Ôn Tuấn Hiên nhận ra chính mình đụng phải cái gì, khuôn mặt khả ái thoáng chốc đỏ ửng, còn cúi đầu, làm cho ca ca không nhìn thấy khuôn mặt cậu đang đỏ bừng bừng, “… Ách… Anh đi ra ngoài đi.”

“Nếu anh không ra ngoài thì sao?” Vừa nói vừa lộ ra mạt cười tà đạo, Ôn Tuấn Chí thật muốn xem Ôn Tuấn Hiên thẹn thùng sẽ phản ứng ra sao đi.

Lúc này Ôn Tuấn Hiên có điểm không rõ, “Anh không phải là muốn đi tắm rửa sao?” Ôn Tuấn Hiên ngẩng đầu hỏi.

“Không sai, anh là muốn đi tắm…” Ôn Tuấn Chí cúi người, ghé sát bên tai Ôn Tuấn Hiên nói, “Nhưng là muốn cùng tắm với em a!”

Dứt lời, Ôn Tuấn Chí thẳng đứng dậy, hướng phòng tắm đi tới.

Nghe nói như thế Ôn Tuấn Hiên ngốc lăng đứng tại chỗ…. Anh ấy, anh ấy vừa mới nói cái gì….

“Ha hả.” Tiếng cười của Ôn Tuấn Chí từ trong phòng tắm truyền ra.

…Cậu bị ca ca lừa sao?.... Tựa như lần trước ở công ty bách hóa….

“Ca ca thối… Ca ca xấu… Bảo mình không được đùa giỡn như thế nữa… Hừ! Vậy mà hết lần này tới lần khác chọc mình…” Nói lầm bầm, sau với tay lấy lọ tiêu rắc lên trứng chiên trên chảo.

“Có thể ăn chưa?” Từ trong phòng tắm đi ra, Ôn Tuấn Chí vừa hướng bàn ăn ngồi xuống vừa hướng phòng bếp kêu to.

Làm gì lớn tiếng như vậy…Ôn Tuấn Hiên khẽ cau mi… Hẳn là nên lắp thêm một cánh cửa vào ngăn giữa phòng bếp với bàn ăn….

“Được rồi….” Ôn Tuấn Hiên bưng những món ăn yêu quý của cậu đi ra, để trứng chiên đặc biệt làm cho ca ca “thân yêu” trước mặt anh, “Không thể ăn vụng a!”, tiếp theo xoay người cầm mấy món khác đi ra.

Dự tính sẽ nghe tiếng kinh hô của ca ca… Thế nhưng….

“Em vì sao biết anh thích cay thế…” Ôn Tuấn Chí ăn vụng trứng chiên cười nhìn Ôn Tuấn Hiên bởi vì âm mưu thất bại mà hai má hồng hồng, “Anh giúp em cầm…” Đem đồ ăn trên tay Ôn Tuấn Hiên đang đứng ngây như phỗng hết thảy đặt lên bàn ăn.

“Hiên, xảy ra chuyện gì?” Ôn Tuấn Chí vẫn treo trên trên mặt một nụ cười to.

“Không có gì….” Ôn Tuấn Hiên nói xong rầu rĩ ngồi xuống, cậu muốn ca ca biết cậu không phải loại người dễ bị lừa gạt a….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét