Chương
9
Ngày hôm sau.
"Reng...reng..." Tiếng điện
thoại đáng ghét cứ tiếp tục reng làm đánh thức hai người vẫn đang ngủ.
"Ngô..." Cơ thể Ôn Tuấn Hiên khẽ
động. Ồn quá, đừng làm ồn nữa. Cậu hảo buồn ngủ.
"Ngủ thêm một chút nữa đi." Ôn
Tuấn Chí nhìn thiếu niên ngủ say trong lòng, hé miệng nở nụ cười.
Tháo gỡ mọi đề phòng, Ôn Tuấn Hiên ngủ
giống như một tiểu hài tử... Cậu là đệ đệ của anh a.
Ôn Tuấn Chí nhẹ nhàng xuống giường, tránh
động mạnh làm thức giấc đệ đệ khó có được một giấc ngủ ngon.
"Reng..." Tiếng điện thoại chết
tiệt, biết vậy buổi tối tắt đi cho rồi.