Pages

29/9/12

Cấm Luyến [8]

Chương 8


Ôn Tuấn Chí xâm lược khiêu khai hàm răng Ôn Tuấn Hiên ra, bá đạo quấn mút đầu lưỡi cậu.

Cơ thể như là đang bay lơ lửng, Ôn Tuấn Hiên thỏa mãn chìm sâu trong nụ hôn của ca ca, đầu lưỡi ranh mãnh cố ý bắt chước theo động tác của ca ca, như có như không câu dẫn anh.

Thẳng đến khi hai người hít thở không thông, mới lưu luyến rời đi đối phương.

Hai má ửng hồng, hơi thở dồn dập, hai mắt vốn dĩ thanh lệ trở nên ướt át, giống như nước mắt chỉ trực chờ trào ra....Cậu có biết bộ dáng cậu hiện tại ra sao không?.... Ôn Tuấn Chí nghĩ, cậu nhất định là không biết mình có bao nhiêu phần hấp dẫn, giống như một con bướm bay thấp thoáng dưới ánh sáng mị hoặc, để được nhìn Ôn Tuấn Hiên như thế này, anh sẵn sàng chấp nhận rời bỏ linh hồn của mình.

Giờ đây, trong đầu hai người cũng không có ý nghĩ quan hệ huyết thống là gì, mà trong mắt chỉ còn lại hình bóng của đối phương.

Có cố dứt ra cũng không được, Ôn Tuấn Chí lần thứ hai cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ như hoa hồng của Ôn Tuấn Hiên.

25/9/12

Thích Thượng Đệ Đệ [10]


Chương 10

Mày khẽ nhíu, một phen nắm lấy cổ áo Tư Điều, đem hắn kéo tới trước mặt ta: “Mẹ nó ta không phải đã nói giữa trưa cho dù phải một mình đấu cũng không chuẩn cho lên đây mà, tiểu tử ngươi muốn ta giúp, cho dù là đi hay không đi lão tử cũng sẽ đem ngươi đánh thành quốc bảo ngươi tin không....." [quốc bảo ~ loá sáng=]]

Tử Viễn ở một bên mắt vẫn làm như không thấy, đối với việc chỉnh tiểu lâu la như thế này hắn thật sự không kém. Kỳ thật, ta cũng thường nghĩ mình phải làm một hảo đại ca đối với mấy tiểu đệ phải thật ôn nhu, nhưng thật đáng tiếc trời sinh tính tình đã vậy, không cho người để đánh sẽ không thoải mái.

Vừa thấy ta xiết chặt nắm tay, Tư Điều lập tức thay đổi sắc mặt. Mặc dù hắn đã kiềm chế khóc hu hu lên, nhưng cuối cùng vẫn là giống nhau lắp ba lắp bắp nói:" Lão.. Lão.. Lão Đại.. Không phải.. Ta đi lên là.. Là để thông báo.. Trước..Trước cửa có... có một nữ nhân..."

Ta không khỏi có chút buồn cười: “Nữ nhân như thế nào? Quân khu lại không phải không có nữ. Ngươi tiểu tử nghĩ muốn nữ nhân nghĩ muốn điên luôn rồi ư? Mới dậy thì sao, chưa thượng qua nữ nhân bao giờ ư?"

“A.. Chính là.. Kia chính là một mỹ nữ a!" Tư Điều nói xong ánh mắt tròn xoe, hai mắt kịch liệt phát sáng. Bộ dáng cực kỳ giống con lang bị bỏ đói cả tháng trời.

“Nga?" Mỹ nữ?! Này chắc chắn không phải “sinh vật” của quân khu, ta một bên tò mò, tùy tiện buông lỏng tay ra: “Có mỹ nữ đến đây sao? Không muốn sống hay sao mà đến đây? Ta xem Khả Nhạc cùng Phi Lư đã xuống tay rồi đi?" Khả Nhạc cùng Phi Lư là hai tên tặc hái hoa có tiếng ở nội thành, xuống tay cũng mau, có khi nữ hài tử kia hiện tại đã bị một trong hai bắt cóc bỏ vào bao mang đi rồi cũng nên.

Tư Điều trầm mặt một chút, sau đó vỗ đùi, mẹ nó đùi hắn không vỗ lại vỗ đùi lão tử: “Dù có nghĩ muốn.. Cũng không ai dám đâu!" Sau đó lấy tay chỉa chỉa hướng cổng trường: “Nữ nhân kia nói nàng là bạn gái của lão đại ngươi a! Chúng ta cho dù là mỗi lần tinh trùng gặp trứng đều hung hăng trướng căng lên cũng không dám chạm vào a!" [ghê qớ= =”]

“Ân?!" Ta cùng Tử Viễn đồng thời phát ra thanh âm kinh dị, không thể phủ nhận, thanh âm của ta nhiều ít cũng có một chút hưng phấn.

“Thật sự!" Tư Điều thấy chúng ta không tin, vội vàng giải thích: “Trước cổng trường đã muốn có một đám người vây quanh, những người khác cũng đều không tin, lão Đại ngươi đi nhìn thử đi!"

Cùng Tử Viễn liếc nhau, lập tức ăn ý cùng nhau đứng dậy, xuống lầu.

Đi xuống lầu nhìn về phía cổng trường, hảo gia hỏa-- đông nghìn nghịt một đám người thế kia, nếu không phải biết trước tình huống, còn tưởng rằng có người đánh nhau. Đồng phục quân khu phủ đen toàn bộ, xoay ngang xoay dọc như thế nào vẫn thấy khó coi. Chúng ta loại đệ tử này đương nhiên không có khả năng ngoan ngoãn mặc đúng đồng phục, ba ngày hết hai ngày là đánh nhau còn lại là đàn đúm gái gú, vì thế mà quân khu cho phép bọn ta có thể mặc đồ tùy ý để tránh bị ngộ thương oan ức, nhưng phải mặc hảo hảo một chút.

Giống như hôm nay, liếc mắt một cái là có thể thấy được ẩn sau mái tóc bồng bềnh kia, là nhan sắc cực cao. Ta tuy không đủ thông minh, nhưng cũng đoán được mỹ nữ kia là ai. Trừ nàng ta ra, còn có ai có đủ can đảm mà bước đến đây, còn tự nhiên làm bộ e thẹn thục nữ như vậy, chỉ có thể là Hình Y. Chính là, nếu cái gì ta cũng thông minh như vậy thì thật là tốt.

Khả Nhạc cùng Phi Lư đứng ở hai bên Hình Y, không ngừng gãi cằm, có lúc còn quay qua bốn ánh mắt giao nhau nhìn một chút. Mong chờ muốn thử lại do dự không dám xuống tay. Hình Y trong lúc này thế nhưng lại nhàn nhã tự tại, hai tay nắm lấy túi xách, ánh mắt cao thấp không ngừng đánh giá người chung quanh, miệng còn thổi kẹo cao su nhai chóp chép.

Nhìn thấy ta đến, người chung quanh lập tức tự động tách ra tạo một đường trống. Khả Nhạc cùng Phi Lư cũng rời khỏi đó. Dù sao nếu Hình Y thật sự là người của ta, bọn hắn cũng không dám biểu diễn một màn cướp người trước mặt ta. Người vây xem tản ra, Hình Y cũng thấy được ta.

“Vu Thuấn Ương!!" Nhận ra ta, Hình Y lập tức hướng ta chạy tới, sau đó một phen ôm lấy ta, cái ôm thật choáng váng a. Nàng ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt chớp chớp nửa oán nửa dỗi nén giận nói: “Ngươi ngày hôm qua sao lại đột nhiên rời đi như vậy a! Để một mình người ta ở nơi đó, nguy hiểm lắm ngươi có biết không a!"

Mỹ nữ chính là mỹ nữ, dù là giận dữ oán hận vẫn hảo nhìn như thường. Hưởng thụ ánh mắt khó có thể tin của mọi người, tâm tình ta cực kỳ thỏa mãn, thậm chí còn muốn bay bay thật cao lên trời a. Thẳng đến khi phía sau truyền đến thanh âm lạnh lùng mà quen thuộc, ta mới giật mình tỉnh mộng.

“Ngươi không phải nói ngày hôm qua một mực bị đau bụng sao?"

Vô vọng tai ương.

23/9/12

Thích Thượng Đệ Đệ [9]


Ngoài lề một chút, Soo mới đọc được một bài thơ đạt giải hay nhất năm 2005 [rất lâu rồi=="] do 1 em bé Châu Phi viết:

Khi tôi sinh ra, tôi màu đen

Khi tôi lớn lên, tôi màu đen

Khi tôi đi dưới nắng, tôi màu đen

Khi tôi sợ, tôi màu đen

Khi tôi bệnh, tôi màu đen

Và khi tôi chết, tôi màu đen

Còn bạn hỡi người da trắng

Khi bạn sinh ra, bạn màu hồng

Khi bạn lớn lên, bạn màu trắng

Khi bạn đi dưới nắng, bạn màu đỏ

Khi bạn lạnh, bạn màu xanh

Khi bạn sợ, bạn màu vàng

Khi bạn bệnh, bạn màu xanh (lá)

Và khi bạn chết, bạn màu xám

Thế mà bạn gọi tôi là da màu ư ??
.
.
Rất hay đúng ko ? :)

_____________

Chương 9

Sự thật chứng minh, ngủ một giấc bốn tiếng đồng hồ đối với một thanh thiếu niên đang thời kỳ phát dục thân tâm mỏi mệt, cả đêm mất ngủ mà nói, thật sự quá ít. Cho nên cho dù ta ngày hôm qua đem đồng hồ báo thức vặn lên bốn tiếng, cũng bất quá là làm cho nhà cửa lúc 8 giờ sáng được vui vẻ nghe nhạc reng reng một chút mà thôi.

Tiếp tục ngủ trên giường đại khái thêm 3 giờ, hơn 11 giờ ta mới ngoi đầu dậy. Vốn nghĩ muốn xuống lầu dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo, nhưng là thật không cẩn thận một cước bước xuống liền “Vô địch phong hỏa luân" phi xuống lầu. Nói trắng ra chính là lăn xuống dưới a. Lăn a lăn, trong đầu liền hiện lên một tiểu hòa thượng nho nhã mặt mũi vô cùng xấu nhéo lấy mặt ta nói: “Thí chủ, không cát lợi nha!” sau đó liền tiêu sái bước ra ngoài.

Chẳng lẽ hôm nay là vận thế của cung bạch dương—thật sự??!!

Chờ ta nghênh ngang đạp xe đi đến trường, đã 12 giờ rồi. Lão nhân ngồi trông cửa kia ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, đang cầm báo xem đến bất diệc nhạc hồ. Lão nhân gia hắn đã muốn luyện đến cảnh giới “hai tai đều không nghe thấy chuyện bên ngoài cửa sổ”, cho dù có côn đồ đến đây tìm cừu nhân của bọn họ, hắn đại khái đều mặc kệ một mực không hỏi không nói gì để họ tiến vào.Một chút cũng không lo lắng cho sự an toàn của chúng ta. Cho nên, mỗi lần nhìn thấy hắn hiên ngang ngồi đó, ta đều có một loại dục vọng muốn dùng con dao hung hăng chém “xẹt xẹt” mấy nhát vào người hắn.

Đứng đằng sau hắn làm mặt quỷ, đối cái ót của hắn làm như đang thật sự cầm một con dao giơ tay lên làm động tác chém chém, xả được giận mới xoay người bước vào trường.

[ui ui…ta cũng đang cầm dao chém đây…Ky------------a]

Từ lúc Quân khu thành lập tới nay, dẫn đầu các trường đều không vượt quá 40%. Hiển nhiên tổ chức tụ tập đánh nhau là đứng đầu. Cho nên ta vừa mới bước vào phòng học, vài giây sau lại cất bước đi ra ngoài, lập tức hướng sân thượng chạy như bay, trên tay còn cầm một chút thức ăn mua ở siêu thị bên đường.

“Uy”,nhìn thấy người trước mắt liền ném cho một gói bánh, ta biết Tử Viễn hắn sẽ tiếp được.

Tử Viễn ngồi dựa vào lan can, lại là bộ mặt tươi cười: “Hôm nay chờ không được lâu a.” nói xong cũng mở bánh.

“Vô nghĩa”, “Ba” một cái chính mình cũng mở gói bánh ra, sau đó tiến đến ngồi ở bên cạnh Tử Viễn, vừa nhai vừa nhìn Tử Viễn, nghĩ đến một thời huy hoàng của hắn, cũng đã lâu rồi nhưng dư uy vẫn không giảm. Hắn lúc còn ở quân khu tuyệt đối là uy trấn bát phương, đáng tiếc hắn ít quản chuyện này nọ nên nếu có chuyện gì bất bình hắn cũng ngồi im rung đùi, mặc kệ ai muốn làm gì thì làm. Nếu không phải bản đại gia nhập học tiếp thủ quân khu, chỉnh nghiêm đến nỗi bây giờ còn không biết hội hùng thành bộ dáng gì nữa, căn bản không có khả năng sẽ có địa vị cao như ngày hôm nay cùng ngồi ăn với nhau.

[anh Viễn hồi đó cũng thuộc dạng một lão đại nhưng anh ko qan tâm bọn thuộc hạ làm gì hết, còn anh thụ khi vào học liền ra tay chỉnh đốn lại bọn đầu gấu, anh Viễn cũng mặc kệ=> tóm lại, anh Viễn nhường anh thụ làm Lão đại]

Nhắc đến mấy lão đại đã nhớ tới Hình Y, ta không khỏi lại nhíu mày: Một mỹ nhân như hoa như ngọc như vậy, mỗi một cái nhấc tay nhấc chân bình thường thôi cũng làm cho các nam nhân trên đường điêu đứng, oán niệm không thôi.

Giống như tiết phẫn mà nhét một miếng bánh thật to vào miệng nhai ngồm ngoàm, sau chợt nghe thấy Tử Viễn bên cạnh trách móc: “Bụng ngươi không phải không thoải mái sao, còn ăn mấy cái thứ này nọ không tốt cho tiêu hóa nữa…”

Nói xong liền mạnh mẽ đem cái bánh trong tay ta vứt đi. Ta hai mắt nhìn chằm chằm hắn, hít một hơi rống to lên: “Tiểu tử chết tiệt, không ăn làm sao sống.”

Ngày hôm qua Tử Viễn kiên trì đến hỏi ta nguyên nhân, ấp úng một chút cuối cùng ta cũng thuận miệng nói: “Ăn đồ vật linh tinh này nọ, kết quả bụng đau đến mức phải đến bệnh viện khám rồi mua thuốc…”

Không có biện pháp, như vậy tổng so với nói nửa đường gặp một bà bầu đang tới thời kỳ sinh sản sau đó giúp đỡ nâng nàng đến bệnh viện gì gì đó có thể tin một chút đi.

Tử Viễn biết ta thích phẩm khách[chắc một loại bánh gì đó], nhưng nhất định phải là vị ô mai, biết ta thích mạt trà, biết ta ăn một lần trứng chim đã muốn mửa, biết ta giả bộ như một người con trai đã từng quen rất nhiều bạn gái. Mà ta, ta cũng biết lão ba hắn điều hành một công ti giao dịch chứng khoán, lão mẹ là một thị ủy, còn biết lão mẹ hắn là không phải do khả năng mà là do quan hệ này nọ mới được thăng chức, ngay cả công ty ba hắn làm ăn có bao nhiêu gian trá cũng đi guốc trong bụng, mỗi lần nghĩ như vậy liền oán hận sinh ra một loại dục vọng: Có bao nhiêu nhược điểm đủ đi uy hiếp người này, huynh đệ ta ít nhất cũng thoải mái sống nhàn nhã được hai mươi năm ni! Nhưng cuối cùng vẫn không ra tay, bởi vì đó là ba mẹ của Tử Viễn hắn.

Đang muốn đối Tử Viễn nói hôm nay bánh ngọt không tồi, cửa bất khả xâm phạm liền mở ra xuất hiện một người. Nhìn kỹ, nguyên lai là lâu la Tư Điều bình thường vẫn luôn đi theo ta. Tư Điều hít thở không thông chạy ào lên sau đó thấy được ta, liền nghiêng ngả lảo đảo hướng ta đi đến. Chính xác mà nói là bò lê bò lết đến bên cạnh ta.

“Lão…Lão đại…có…có người…” Xem ra là từ tầng dưới leo lên đây, cũng đủ mệt chết người. Bất quá ta làm gì quản hắn nhiều như vậy, phá hư quy củ, đánh trước nói sau.

21/9/12

120921 The Love Of Siam

The Love Of Siam


Phim BL Thái Lan, Vietsub [Full]

Rating : 15+ [chỉ có một cảnh hot duy nhất *chỉ chỉ cái Vid*]

Spoil : Nội dung xoay quanh về đôi bạn hàng xóm chơi với nhau từ bé, Tong [Mario Maurer] và Mew [Pchy]...

Mỗi người đều vì gia đình của mình mà buồn tủi, cô đơn, cùng thất vọng mà dần dần đến với nhau...từ những bày tỏ tâm sự nhỏ bé, những trò chơi tinh nghịch vui đùa, những tấm ảnh với những nụ cười trên môi, cho đến một ngày......bọn họ chung giường.....

P/s : Đừng tin những gì Soo nói a, mý bạn trẻ chỉ lên giường theo nghĩa đen thoy nha, đây là 15+ nga :P

Anh công trong đây đẹp trai dữ - là Tong ó xD


Lão Bà [11-17] - Hoàn


011.

Nửa giờ sau, Mạc Phong tới.

Tấn Phàm sắc mặt tái nhợt tâm loạn như ma chờ đợi, Mạc Phong rất nhanh làm kiểm tra cho hắn.

“A Phong, rốt cuộc Phàm là bị bệnh gì?” Tấn Minh xa hỏi. Mạc Phong cấp Tấn Phàm kiểm tra xong, vẻ mặt hắn như là bị sét đánh.

“Hắn, hắn là, là có bầu, nhưng là……. Điều này sao có thể?”

Tất cả mọi người ở đây đều hoảng sợ.

Tấn Phàm vươn tay cầm điện thoại trên đầu giường, nhanh tay ấn dãy số quen thuộc.

,”Duật, ngươi ở đâu? Ta muốn cùng ngươi nói chuyện.”

“Ngươi không phải cùng người nhà đoàn tụ sao? Bảo bối, ta buổi tối tới đón ngươi, nhanh như vậy nhớ ta sao?”

“Ngươi chạy nhanh đến đây, bằng không…. Bằng không ta sẽ đi bệnh viện phá bỏ đứa nhỏ này.”

“Ngươi dám!” Duật ngữ khí lập tức đại biến,”Đừng nóng giận, bảo bối, ta lập tức đến.” Nói xong y liền treo điện thoại.

Lời nói của Duật đánh mất một chút hoài nghi cuối cùng trong lòng Tấn Phàm, hắn trong bụng thật sự có đứa nhỏ của Duật? Hắn nên làm cái gì bây giờ, trong lòng hảo loạn.

Không đến nửa giờ, Duật đã đến Tấn gia.

“Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Tấn Phàm vừa thấy Duật đến liền lớn giọng chất vấn, chính là vẻ mặt hắn dường như muốn khóc.

Hắn cho tới bây giờ không nghĩ sẽ có một ngày. Hắn cư nhiên hoài thai đứa nhỏ của Duật, hắn là nam nhân a, hắn làm gì có bộ phận sinh dục nữ?

“Là ta kêu Địch Sâm làm giải phẫu cho ngươi,” Xem ra Phàm vẫn là không thể chấp nhận, nhưng y sẽ không làm cho hắn xóa bỏ đứa nhỏ.”Chúng ta trở về nói, bảo bối.”

Duật ôm lấy hắn, đối với Tấn Minh xa nói,”Ba, Phàm ta trước mang về, về sau ta sẽ thường dẫn hắn về.”
Tấn Minh từ xa gật đầu.


012.


Tấn Phàm lần này về nhà phải quay về sớm vì có nguyên nhân ngoài ý muốn.

Trên đường trở về, vẻ mặt hắn vẫn là hoảng loạn vô thố, Duật vẫn là gắt gao ôm chặt lấy hắn. Tấn Phàm nghĩ muốn đẩy hắn ra, nhưng chỉ có ở trong lòng ngực y, tâm trạng hắn mới có thể thoáng bình tĩnh.

“Vì cái gì phải làm như vậy?”

Khi Duật đem hắn đặt trên giường, hắn mới nói câu đầu tiền kể từ khi rời nhà trở về.

“Ta nghĩ muốn một đứa nhỏ, một đứa nhỏ do chính ngươi sinh ra cho ta.” Y hôn nhẹ lên trán hắn, “Ta yêu ngươi, bảo bối, ta chỉ muốn người ta yêu vì ta sinh một đứa nhỏ.”

“Chính là….. Chính làngươi vì sao không cùng ta thương lượng qua?” Đột nhiên biết mình có thai, này phải nói làm hắn chấn động cỡ nào, y có biết hay không?

“Cùng ngươi thương lượng ngươi nhất định sẽ không đồng ý.” Duật cới áo khác của cả hai, thay áo ngủ, trên giường ôm hắn, kéo chăn đắp lại,”Ta cần một người thừa kế, nếu ngươi không nguyện ý sinh cho ta đứa nhỏ, ta cũng chỉ có thể đi nhận nuôi một đứa, nhưng dù sao ta vẫn là muốn một đứa nhỏ hai chúng ta thân sinh ra.”

“Ta không nghĩ sinh đứa nhỏ, ta là nam nhân a.” Không biết bây giờ còn kịp hay không, hắn nghĩ muốn xóa bỏ đứa nhỏ.

“Không được bỏ đứa nhỏ!” Nhìn ra ý tưởng của hắn, Duật lập tức quát lên,”Ta chỉ muốn ngươi sinh cho ta đứa nhỏ thôi, chúng ta này sinh một đứa thôi, về sau nếu chưa thông qua ngươi ta sẽ không làm như vậy nữa, được không?”

“Nhưng ngươi làm ta như thế nào đi ra ngoài gặp người khác? Nếu là sản kỳ tới rồi thì làm so bây giờ? Bị người khác biết nhất định sẽ là tin động trời bị đăng lên báo a.”

“Đừng lo lắng, ta sẽ an bài tốt.” Y trấn an hôn nhẹ hắn, “Ta sẽ kêu Địch Sâm đến nhà đỡ đẻ cho ngươi, sẽ không ai biết đứa nhỏ này là do ngươi sinh cho ta, đối bên ngoài chúng ta sẽ nói là nhận nuôi nó, chờ đứa nhỏ lớn lên chúng ta nói chân tướng sự thật cho nó nghe.”

Nghe cũng không tồi, nhưng hắn vẫn là mất hứng. Hắn là nam nhân, cư nhiên phải sinh đứa nhỏ.

Chính là, ngẫm lại, quên đi, dù sao hắn cũng là người, đứa nhỏ cũng đã có, liền vì y đi. Nhưng là,”Vì cái gì là ta sinh? Ngươi như thế nào không sinh?” Hắn giận dỗi nói.

Duật lộ ra nụ cười ta khí, móng vuốt sói không an phận sờ sờ mông hắn,”Bởi vì ngươi là lão bà của ta.”

“Ngô…. Chán ghét, lấy ra.” Tấn Phàm khuôn mặt ửng đỏ. Hắn vẫn là không thể thích ứng Duật luôn đùa giỡn hắn, chiến tiện nghi hắn, trước kia cũng không có người nào đối hắn như vậy.

“Không.” Duật thấy ngượng ngùng, dục hỏa liền sôi trào, tâm lang đại chấn động,”Bảo bối, ta đã muốn vài ngày không bính ngươi.”

Tấn Phàm bị ngữ khí ai oán của y nở nụ cười,”Không được, vạn nhất làm bị thương đứa nhỏ làm sao bậy giờ?”

“Không có việc gì, ta hỏi qua Địch Sâm. Tình huống hiện tại đã ổn định, chỉ cần ta tiết chế một chút, sẽ không làm bị thương đứa nhỏ.” Nói chuyện, y đã muốn lột sạch quần áo trên người Tấn Phàm.

Tấn Phàm không có tái chống đẩy, nâng tay ôm cổ Duật.

Vài ngày không có bính hắn, y trở nên hảo nhanh. Mấy ngày nay tới giờ, hắn sợ làm bị thương đến hắn cùng đứa nhỏ, lại sợ mệt hắn, bọn họ lúc đó đã lâu rồi chưa làm.

“Ân…. Duật….. Điểm nhẹ”

Tấn Phàm bởi vì không khỏe mà ánh mắt phiếm đó làm cho Duật cơ hồ không khống chế được, nhưng hắn bận đứa nhỏ trong bụng nên không dám làm càn.

“Thả lỏng, bảo bối, bằng không ngươi sẽ đau.”

Từ sau khi hắn mang thai, Duật phát hiện thân thể hắn gần đây trở nên càng mẫn cảm so với trước kia.

Tấn Phàm cảm giác được nơi riêng tư có ngón tay Duật đang ra vào, lỗ nhỏ mở rộng, có khi hắn thật sự chán ghét cơ thể mình, chỉ cần Duật hai ba ngày không bính hắn, lỗ nhỏ liền khép chặt như đêm đầu tiên quan hệ, làm cho hắn mỗi lần Duật đi vào liền phát đau.

“Đau…… Ngô……”

Tấn Phàm cố sức bám vào ngực y, dồn dập thở hào hển, đôi mắt bịt kín một tầng sương.

“Trầm tĩnh, bảo bối, không cần dùng sức.” Duật thương tiếc hôn môi hắn,”Ta không nghĩ muốn ngươi đau”

Duật nhẹ nhàng mở rộng hoa cúc nhỏ của hắn, làm cho hắn dưới thân nhẹ nhàng thả lỏng thích ứng.

Sau một lúc lâu, Tấn Phàm rốt cục vì hắn hoàn toàn mở rộng, Duật động tác càng lớn, Tấn Phàm theo không kịp, chỉ có thể bị động tiếp nhận mọi luật động của y….


013.


Tấn Phàm thề hắn không bao giờ…. nữa phải sinh đứa nhỏ, thật là khó chịu.

Không biết có phải hay không bởi vì mình là nam nhân, hắn nôn ọe bệnh trạng thực nghiêm trọng, từng đợt từng đợt ghê tởm làm cho hắn phải liên tiếp chạy vào toilet.

Đầu cả ngày choáng váng, nặng nề, trên người miễn cưỡng không muốn chuyển động, chỉ muốn ngủ, lại ăn không vô bất cứ thứ gì.

“Hảo điểm không có?” Duật nhìn hắn nôn xong rồi, cầm ly nước đưa qua để hắn súc miệng, dìu hắn quay về giường nằm xuống

“Ta không bao giờ muốn sinh em bé nữa, ngươi có nghe hay không?!”

Tấn Phàm hướng hắn rống to, chỉ tiếc bởi vì thân thể không khỏe, hắn tiếng hô nghe phảng phát như làm nũng.

“Hảo hảo hảo, không sinh nữa, không sinh nữa” Duật cười đem một viên mơ nhét vào miệng hắn.

Tấn Phàm nhắm mắt lại khí tức bất ổn mà nhai quả mơ.

“Uống chút canh gà có được hay không? Ngươi hôm nay vẫn chưa ăn gì.”

“Ta không muốn uống.” Tấn Phàm lắc đầu, vừa nghĩ đến mùi canh gà hắn liền cảm thấy buồn nôn, hắn cảm thấy dược Duật muốn đem hắn uy thành trư, suốt ngày nghĩ làm cho hắn ăn cái gì.

“Vậy ngươi ăn cái gì? Ta cho người đi làm.” Từ sau khi mang thai, hắn gầy đi không ít.

Vốn mang thai chính là đối cơ thể khảo nghiệm rất lớn, sau khi bảo bối có hài tử của y chứng buồn nôn vẫn rất nghiêm trọng, lại không muốn ăn gì, mấy ngày nay, hắn thật gầy.

“Ta thật sự không muốn ăn, theo giúp ta ngủ một chút có được hay không?”

“Đương nhiên.” Duật nở nụ cười, nằm trên giường ôm lấy hắn,”Trước ngủ một chút, chờ ngươi tỉnh, vô luận thế nào cũng phải ăn một chút, ta rất lo cho ngươi.”

“Hảo.”

Tấn Phàm trong ánh mắt tràn ngập yêu thương của Duật rất nhanh thiếp đi. Vất vả cho hắn, vì hắn sinh cho y một đứa nhỏ, hắn đã chịu khổ rất nhiều.


 014.


Khi Tấn Phàm tỉnh lại, đã là hoàng hôn.

Trong phòng âm trầm, không có bật đèn.

Bên người đã không còn thân ảnh của Duật, đệm chăn vẫn còn hơi ấm nói cho hắn biết Duật chỉ vừa mới ly khai.

Hắn hình như đã thật sự yêu Duật rồi, chuyện thứ nhất khi tỉnh chính là muốn biết hắn có bên cạnh mình hay không. Không có Duật, ngủ cũng không ngon. Hắn đối Duật ỷ lại càng lúc càng lớn.

Tay xoa nhẹ phần bụng, tiểu tử này, cư nhiên bắt hắn chịu giày vò thảm thiết.

Cánh cửa được đẩy ra rất nhẹ, hắn quay đầu nhịn lại.

“Đem đèn mở lên đi. Hắn đã tỉnh rồi.”

Đèn sáng, Tấn Phàm bị ánh sáng hắt vào phải nhắm hai mắt lại.

“Có nghĩ muốn ăn gì không?” Duật đi tới bên người hắn.

“Ta muốn ăn chút gì đó nhẹ.” Tấn Phàm nói.

“Hảo.” Duật vui mừng nở nụ cười. Hắn rốt cuộc cũng muốn ăn gì đó.”Ta lập tức gọi người đi làm.”

Tấn Phàm dưới sự trợ giúp của y ngồi dậy.

“Có choáng váng đầu không?” Duật hỏi.

“Hoàn hảo.” Vừa rồi ngủ cảm thấy có điểm tốt hơn một chút. “Cả ngày ngoại trù ăn chính là ngủ, ta rất sẽ biến thành heo a.”

Duật nhíu mày không tán thành nói,”Heo đâu không thấy, ngươi nhìn bộ dáng ngươi hiện tại xem, gầy đến tệ hại. Cho ngươi ăn nhiều một chút lại không chịu.”

“Không ăn được.” Tấn Phàm vô lực cười cười, hắn cũng biết vì đứa nhỏ cũng như thân thể chính mình, hắn hẳn là nên ăn nhiều một chút, nhưng hắn chính là không ăn nổi.

Thức ăn rất nhanh được đưa tới, nhưng nhìn một bàn đầy ắp đồ ăn, nhìn thôi cũng muốn no rồi.

“Ách… Duật, ta không đói nữa.”

“Không được, không đói cũng phải ăn” Duật một phen ôm lấy hắn hướng bàn ăn đi tới. Y lần này sẽ không nghe theo hắn, càng ngày càng trở nên gầy đi, giờ chỉ là còn da bọc xương.

Bắt buộc hắn ăn vài thứ, nhìn hắn thật sự ăn không vô mới ôm hắn quay về giường.



015.


Càng gần đến ngày sinh, bụng Tấn Phàm càng lúc càng lớn, tháng cuối cùng, hắn ngay cả nằm còn nằm không được, chỉ có thể bán tựa vào đầu giường, hoàn hảo có Duật ôm hắn, làm cho hắn thoải mái một chút.

Ngày sinh đến gần, tâm tình của hắn bắt đầu lo âu.

“Nghĩ cái gì? Mấy ngày nay ngươi không nghỉ ngơi tốt.” Duật thật sự nhịn không được, vốn y hỏi qua, Tấn Phàm không chịu nói, y cũng không tái tuy vấn, nhưng vài ngày này hắn lo âu thập phần nghiêm trọng.

“Ta có điểm sợ hãi.”

“Sợ cái gì?”

“Sẽ rất đau đi?” Hắn nghe nói nữ nhân sinh con đều là đau đến chết đi sống lại, kêu đến làm cho người ta sợ hãi.

“Chỉ đau một chút, đừng sợ, ta sẽ cùng ngươi.”

Tấn Phàm cau mi,”Ngươi bồi có ích lợi gì, người đau cũng không phải ngươi.” Bất quá, nghe hắn nói như vây hắn cảm thấy trong lòng hảo ấm, có chút an tâm.

“Ta biết ngươi vất vả, chúng ta chỉ một lần này, về sau sẽ không sinh nữa.” Duật ôn nhu trấn an hắn.

“Ngô………” Tấn Phàm đột nhiên nhăn lại mi.

“Làm sao vậy?”

“Đau quá…………” Đau bụng thật sự lợi hại, Tấn Phàm khổ sở nhíu mày rên rỉ,”Duật, ta…… ta là không phải…….. Phải sinh………”

“Cái gì?!” Duật sợ hãi,”Ta đi kêu Địch Sâm đến.”


016.


“A ----”

Tấn Phàm gắt gao bắt lấy tay Duật, người đau nhức càng không ngừng kêu to.

“Ta hận ngươi chết đi được……….A……………Ô……….”

Duật gắt gao ôm lấy hắn, hôn lên nước mắt thống khổ của hắn,”Bảo bối, dùng sức, rất nhanh sẽ không đau, dùng sức.”

“A……… Đau quá……..”

Nước mắt cùng mồ hôi thấm ướt đệm giường, đời này hắn chưa bao giờ chịu đau đớn như lần này.

Nhìn thấy hắn đau đến chết đi sống lại, Duật đau lòng vô cùng. Nhưng y lại không giúp được gì, chỉ có không ngừng an ủi cố vũ hắn.

“Dùng sức điểm, bảo bối, sinh xong sẽ không đau nữa.”

“Oa ------”

Thanh âm trẻ con khóc vang lên, Tấn Phàm rốt cục thở nhẹ một cái.

Toàn thân vô lực thở phì phò, Tấn Phàm cảm thấy toàn thân xương cốt rụng rời.

“Còn một đứa!”

Tấn Phàm kinh ngạc,sao lại như thế này?!

Bởi vì đứa thứ nhất sinh xong, đứa thứ hai rất liền dễ dàng đi ra rất nhiều.

Nghe được tiếng khóc của đứa thứ hai, Tấn Phàm rốt cục suy trì không được, ngay cả hai đứa nhỏ còn chưa kịp xem liền mê man bất tỉnh.

“Đều là nam hài.” Địch Sâm nói.

Duật chính là vội vàng nhìn bọn nhỏ, rồi kêu người đem bọn họ qua phòng trẻ em. Bây giờ người y tối quan tâm là Tấn Phàm của y.


017.


Không biết ngủ bao lâu, Tấn Phàm mở mắt ra.

Thân thể vẫn là đau, hắn bị một người ôm chặt vào trong ngực, hượng vị quen thuộc xông vào mũi, Duật một mực ôm lấy hắn.

Trong lòng lướt qua một dòng nước ấm, một loại hạnh phúc nói không nên lời nổi lên, thật ngọt ngào, hắn giật giật.

Phát hiện người trong lòng tỉnh, Duật khẩn trương hỏi,”Thế nào? Còn rất đau không?”

Tấn Phàm lắc lắc đầu,”Ta tốt hơn nhiều rồi, đứa nhỏn đâu? Ta muốn xem bọn hắn.”

“Bọn nó ở cách vách, ta gọi người đem bọn nó ôm đến”

Hai đứa nhỏ rất được ôm đến, hai nam hài, cơ hồ bộ dạng giống nhau như đúc, xem bộ dạng bọn hắn hiện tại, khẳng định sau khi chúng nó lớn lên sẽ được rất nhiều người yêu thích.

“Cám ơn ngươi, bảo bối.” Duật ôm chặt âu yếm hắn.

Tấn Phàm cười cười,”Không nghĩ tới sinh đứa nhỏ lại đau như vậy, nhưng bây giờ nhịn bọn họ liền cảm thấy thật đáng giá.”

“Vất vả ngươi, ta không bao giờ …. Nữa bắt ngươi phải sinh đứa nhỏ.” Nhìn đến Tấn Phàm là phi thường đau đớn, hắn trong lòng đau đớn so vs ai khác càng mãnh liệt,”Chờ ngươi thân thể hảo, chúng ta đi Hà Lan kết hôn?” [ ăn cơm trước kẽn o_O”]

“Hảo.” Tấn Phàm gật gật đầu, hắn nhận ta hắn đã yêu Duật mất rồi, cũng không phải vì nguy cơ tiền bạc của công ty, mà là chân chính thật lòng yêu y.

Duật cúi đầu, thâm tình hôn lên môi hắn,”Ta yêu ngươi, bảo bối.”

“Ta………. Ta cũng vậy.” Hắn thấp giọng nói, bên tai lặng lẽ phiếm hồng.

Duật trong lòng xẹt qua một tia vui mừng, không dám tin vào lỗ tai của mình,”Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa.”

“Ta nói……….. Ta yêu ngươi……….” Tấn Phàm bởi vì ngượng ngùng cơ hồ nói không nên lời, trên mặt đỏ ửng càng cho hắn thêm vẻ mê người.

“Trời ạ, ta rốt cục đợi được ngày này.” Trái tim của Phàm rốt cục cũng thuộc về y, y thật sự là cao hứng,”Ngươi rốt cục hoàn toàn thuộc về ta.”

“Kỳ thật, ngươi sớm đã có được ta, chính là……… Ta ngượng ngùng không dám nói……..” Tấn Phàm vươn người hôn lên môi Duật, trên mặt tuấn mỹ đỏ bừng.

Duật trong mắt tràn đầy ý cười cùng trìu mến, ai có thể dự đoán được Tấn Phàm dễ dàng thẹn thùng, chỉ có y mới có thể thấy được vẻ mặt đỏ ửng này của hắn.

Có thể đến được trái tim hắn, cuộc đời này đã mãn nguyện lắm rồi.

-------- Hoàn --------

20/9/12

Lão Bà [1-10]


001.

“Ba, trong nhà xảy ra chuyện gì!?”

Tấn Phàm, Tấn Thiên hai anh em bị phụ thân cấp tốc triệu trở về.

“Công ty gần đây xảy ra vấn đê, tổn thất rất lớn, nếu không có ai vay tiền quay vòng một chút, có khả năng, công ty sẽ vỡ nợ.” Tấn Minh thanh âm nghe có vẻ trầm trọng, Tấn thị thành lập nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình hình nghiêm trọng như vậy.

Huynh đệ hai người liếc nhìn nhau, cảm thấy thật ngoài ý muốn.

“Ba cần bao nhiêu tiền?” Tấn Phàm hỏi, mặc kệ cần bao nhiêu tiền vốn, hắn trước phải nói một con số cụ thể.

“Một triệu năm nghìn vạn.” Tấn Minh nói.

“Mĩ Kim?”

“Ân.” Tấn Minh điểm đầu.

“Không thể nào.”

Hai người đều cảm thấy thập phần đau đầu, số tiền lớn như vậy, trong nhất thời, bọn họ phải đến nơi nào để tìm đây? Thế nhưng, mặc kệ khó khăn như thế nào, dù sao cũng là công ty của nhà, chung quy không thể đứng nhìn công ty cứ như thế đóng của.

“Chúng ta thay phiên suy nghĩ biện pháp đi.”

“Được rồi.”

“Cũng chỉ có thể như vậy.”


Mĩ kim: USD, đơn vị tiền Mỹ.


002.

Tấn thị trong thương giới cũng coi như có chút danh tiếng, Tấn Phàm Tấn Thiên huynh đệ hai người, ở phương diện nào cũng đều xuất sắc, khiến cho họ tuổi còn trẻ nhưng tài năng xuất chúng, trở thành đối tượng nhiều người hâm mộ.

Đêm.

U Lam, là PUB mà Tấn Phàm vẫn thường xuyên lui tới, ở chỗ này, hắn khả dĩ không hề lo lắng mà thả lỏng bản thân mình, hôm nay, hắn cùng hảo hữu Trần Kiến đến.

“A Phàm, hôm nay làm sao vậy, chỉ lo uống rượu?” Trần Kiến vỗ vai hắn hỏi.

“Công ty xảy ra vấn đề.”

Một triệu năm vạn Mĩ kim, hắn phải kiếm chỗ nào a.

“Tài chính quay vòng không linh nghiệm?” Trần Kiến hỏi, đây thường là vấn đề mọi công ty hay gặp,”Thiếu bao nhiêu, nhìn xem ta có thể hay không giúp ngươi.”

“Ngươi không giúp được ta đâu.” Tấn Phàm cười khổ một tiếng.

Hắn và Trần Kiến từ hồi trung học đã trở thành bằng hữu, đến nay đã hơn mười năm. Gần đây hắn mới mở công ty, đang bước vào giai đoạn ổn định, nào còn dư để giúp hắn, hơn nửa số tiền hắn cần cũng không hề nhỏ.

“Sao vậy? Ngại ít?”

“Công ty ngươi vừa mới mở, đang trong giai đoạn đầu, cần rất nhiều tiền, hơn nửa số tiền ta cần rất nhiều, về điểm này căn bản ngươi không đủ, vẫn là giữ lấy dùng đi.”

Trần Kiến đẩy nữ tử xinh đẹp đang quấn quít bên người, ngồi vào bên cạnh hắn,”Vậy ngươi có tính toán gì chưa?”

“Đang suy nghĩ biện pháp.”Hắn bất đắc dĩ cười,”Ngày mai ta phải đi các ngân hàng hỏi thăm một chút, nhìn xem họ có thể hay không cho chúng ta vay."



003.


Cho đến đêm khuya, Tấn Phàm mới từ PUB đi ra, Trần Kiến cùng một nữ tử bộ dáng xinh đẹp đi trước, lúc này không biết từ đâu, một người phong lưu khoái hoạt đi tới.

“Ngô…”

Ra khỏi cửa không xa lắm, hắn liền đụng phải một người, tránh không khỏi lui về sau hai bước, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, đúng lúc này, một đôi tay rắn chắc hữu lực vươn ra ôm ngang eo hắn, ngăn không cho hắn té ngã.

“Thế nào, có chỗ nào đau không?”

Tần Phàm ngẩn đầu liền thấy,”Là ngươi?”

Người nam nhân trước mắt đang ôm lấy hắn này, bộ dạng so với nữ nhân còn muốn mỹ hơn, vóc sáng so với hắn cao hơn hẳn một cái đầu. Tên của y là Duật, rất có năng lực, thế lực cũng không phải vừa, hắn đối ý hiểu biết không nhiều, phần lớn là trên cương vị công việc, mặc khác cái gì cũng không biết.

Nga, đúng rồi, còn có một chút. Duật là đồng tính luyến ái, y đã dây dưa hắn từ lâu, nhưng hắn vẫn là không đáp ứng. Cho tới bây giờ, hai người là quen nhau cũng gần một tháng. Duật nói qua, y cho hắn thời gian một tháng lo liệu, nếu là một tháng sau còn không đồng ý, cũng đừng trách hắn không từ thủ đoạn.

Khư, ai để ý đến y chứ.

“Hôm nay là ngày cuối cùng. Ý của ngươi như thế nào?” Duật hỏi.

“Ta đã nói với ngươi, ta không phải là gay, muốn tìm thì đi tìm người khác đi.”

Vốn đã phiền lòng chuyện trong nhà, lại gặp người đối chính mình dây dưa không ngớt, Tấn Phàm ngữ khí có chút bực bội,”Buông.”

“Được rồi.” Duật cười, hạ tay buông hắn ra.

“A….”

Một cỗ đau đớn từ gáy truyền lên đại não, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, hắn không thể tin quay đầu lại, người bảo tiêu đang đứng phía sau giơ một quyền đánh thẳng vào gáy hắn, hắn rốt cuộc duy trì không được, hôn mê bất tỉnh, thân thể yếu duối dựa vào trong lòng ngực Duật.

“Ngươi rốt cuộc cũng thuộc về ta.” Duật tại đôi môi Tấn Phầm ấn xuống một nụ hôn, thoải mái ôm lấy hắn hướng ngõ nhỏ đi tới chiếc xe nãy giờ vẫn đứng đợi.


004.


Đừng….Đừng cử động….Đau quá….

Nửa tỉnh nửa mê, hắn cảm giác được cơ hồ có một loại đau đớn khiến hắn tê tái. Hắn ra sức mở mắt, cùng lúc đó, bị cường lực mãnh liệt xỏ xuyên qua, đau đớn truyền đến, cơ thể như muốn nổ tung.

Hắn đau đớn mắt phiếm nước, tầm mắt mơ hồ.

Tình cảnh trước mắt làm cho hắn sợ ngây người.

“Bảo bối, nhĩ hảo nhanh.”

Nói xong lại là một trận mãnh liệt va chạm.

Trong căn phòng xa lạ, hắn nằm trên chiến giường Kingsize xa hoa, hai chân mở rộng, bị một  nam nhân không ngừng xâm nhập.

 Là Duật.

“Buông ra….. Ngô…..”

Lại một chút mãnh liệt va chạm làm cho hắn cả nói đều nói không được.

Hắn hảo đê tiện, cư nhiên thừa dịp hắn hôn mê mà chiếm đoạt.

Nhìn thấy ánh mắt hắn phẫn hận không cam lòng, Duật chỉ cảm thấy dục hỏa ngày càng tăng, hạ thân càng thêm dụng lực sát nhập lỗ nhỏ trong cơ thể người nọ, nhắc nhở hắn không được xin khoan dung.

“Không cần…. Đau quá…..”

Duật cuồng mãnh xâm chiếm hạ thân, Tấn Phàm cảm thấy chính mình giống như cánh hoa nhỏ dưới cơn bão to không chịu nổi gây sức ép, Duật mỗi lần vào trong cơ thể làm cho hắn sợ hãi chính mình sẽ bị y xé rách làm hai, Tấn Phàm hai tay gắt gao nắm trước ngực y, lại không thể ngăn cản hắn lần lượt giữ lấy.

Tấn Phàm hy vọng chính mình có thể tái hôn mê, sẽ không thừa nhận hết thảy sự việc, nhưng  việc này sao còn chưa xảy ra?

Duật bắt lấy tay hắn cố định ở đầu giường, cúi đầu ngăn chặn hắn há mồm, lưỡi thâm nhập vào vòm miệng hắn tùy ý lộng.

Tấn Phàm không chút nghĩ ngợi liền cắn xuống.

“A!” Duật đau la lên một tiếng.

Mùi máu tươi thản nhiên tỏa ra trong miệng, tất cả hoạt động đều đình chỉ xuống dưới. Chỉ còn phân thân của Duật còn cắm sâu trong cơ thể hắn, hai chân hắn vẫn là bị nâng lên, hắn thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Duật ánh mắt nguy hiểm nheo lại, hắn một tay nắm cầm Tấn Phàm, mãnh liệt hôn xuống, cắn nuốt đôi môi hắn khiến cho Tần Phầm không thở nổi.

Toàn thân hư nhuyễn, Tần Phàm căn bản vô lực chống cự.

“Hôm nay buổi tối ta sẽ không cho ngươi ngủ.” Lời nói còn chưa dứt, so với lúc trước càng thêm cuồng dã luật động..

Tấn Phàm cơ hồ không thở nổi, cơ thể tùy ý nhấm nháp, hạ thân bị mãnh lực xỏ xuyên qua, hắn thật là khó chịu,”Ngô…..Không….. A…….”

“Gọi tên ta.” Duật thanh âm khàn khàn lên tiếng.

“Duật….. Ngô ân….” Bị cường lực xỏ xuyên qua hắn cơ hồ nói không ra lời.

Lại bị gây sức ép nửa canh giờ, Tấn Phàm cảm thấy một cỗ nhiệt lực bắn sâu vào trong cơ thể hắn. Rốt cục đã xong……

Tấn Phàm nhắm mắt lại, mệt mỏi quá.

Duật gắt gao ôm hắn, chỉ hận một nỗi không thể ăn hắn vào trong cơ thể mình. Này rốt cuộc hắn đã thuộc về y. Y vô cùng thân thiết hôn hắn.

“Ngươi…… Nhanh lên….. Đi ra ngoài…….” Tấn Phàm suy yếu khinh ngữ.

Trong cơ thể hàm chứa phân thân của Duật, hắn cảm thấy được rất không thoải mái.

“Bảo bối, trong cơ thể ngươi rất thoải mái, hảo nóng a, ngươi làm cho ta như thế nào bỏ được lui ra ngoài.” Duật không đứng đắn trêu đùa.

“Ngươi…..”

Tấn Phàm hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, chỉ tiếc này liếc mắt một cái bởi vì hắn thân thể hư nhuyễn vộ lực nên không thể sắc bén như ngày thường, ngược lại trong mắt phiếm nước lộ ra loại mị nhãn câu dẫn nam nhân, lần thứ hai khơi dậy dục hỏa đã tắt của Duật.

“Không cần…..Buông…….”

Cảm thấy trong cơ thể biến hóa khác thường, Tấn Phàm không thể tin nhìn hắn. Không cần………Hắn hảo mệt, thật là khó chịu, hắn không cần lại bị………..

“Ta nói rồi, đêm nay ta sẽ không cho ngươi ngủ.”

Phân thân trong người một lần nữa cảm thấy trướng to khiến cho hắn chân tay luống cuống, tùy theo mà chịu đựng va chạm làm cho hắn khổ sở cực kỳ. Hắn suy yếu muốn giãy dụa nghĩ đẩy hắn ra, nhưng không có khí lực.

“A…… Không cần……. Ta sai lầm rồi………. Ô……… Cầu ngươi……….”

Này một đêm, Tấn Phàm bị Duật đặt dưới thân yêu thương suốt một đêm, thẳng đến bình minh. Hắn hảo hối hận cắn y, mặc kệ hắn như thế nào cầu xin tha thứ, Duật đều không có dừng lại.


005.


Trải qua này một phen gây sức ép, Tấn Phàm ở trên giường nằm suốt ba ngày mới có thể miễn cưỡng xuống giường, chính là mỗi một bước đi lại chạm đến vết thương nơi hạ thể, làm cho hắn nhịn không được hô nhỏ.

“Không phải nói ngươi nằm trên giường nghỉ ngơi, sao lại không nhe lời?”

Xử lý hoàn công sự, Duật vội gấp trở về bồi bảo bối của hắn, tiến cửa phòng như vậy nhìn đến Tấn Phàm không có ngoan ngoãn nghỉ ngơi. Duật tiến lên một phen ôm lấy hắn hướng bên trong phòng ngủ đi đến.

Tấn Phàm một mạt ửng hồng. tuy rằng hắn như vậy bị y bế nhiều lần, đối Duật khí lực mạnh mẽ kinh người sớm đã quen, nhưng bị một thiếu niên xinh đẹp ôm chặt như vậy, hắn là như thế nào đều cảm thấy có điểm ngượng ngùng.

Nhẹ nhàng đem Tấn Phàm đặt trên giường, Duật theo ngăn kéo đầu giường xuất ra lọ thuốc mỡ.

“Nên thượng dược, bảo bối.”

“Ta chính mình đến.” Tấn Phàm vội thân thủ đi lấy dược.

“Nghe lời, nằm úp sấp xuống. Mấy ngày nay không phải đều là ta giúp ngươi sao?”

Kia còn không phải ngươi bắt buộc ta! Tấn Phàm ở trong lòng lầu bầu, nhưng vẫn là ngoan ngoãn nằm xuống trên giường.

Duật xốc áo ngủ trên người hắn lên, đem quần lót hắn kéo xuống,”Đem chân mở ra.”

Cố nén cảm thấy thẹn thẹn hơi hơi mở hai chân ra, liền cảm giác Duật lấy tay tách hoa cúc nhỏ ra, đem thuốc mỡ ướt át luồn vào trong cơ thể hắn.

“Duật.” Mặc quần áo, Tấn Phàm nằm trên giường kêu lên.

“Chuyện gì?”

“Ta nghĩ về nhà nhìn xem.” Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn lại vài ngày không trở về

“Không được.” Vốn đang mang theo tươi cười trìu mến, Duật nghe vậy lập tức trầm hạ mặt,”Nơi này chính là nhà của ngươi, không có sự cho phép của ta, ngươi làm sao cũng không được đi.”

“Ta không thể bỏ người nhà mặc kệ, ta phải trở về.”

“Không phải là một triệu năm nghìn vạn sao, ta có thể cho ngươi.” Chuyện của hắn y sớm điều tra rành mạch,”Từ nay về sau, ngươi phải ngoan ngoan ở lại bên cạnh ta, không có ta cùng ngươi chỗ nào cũng không được đi, nghe rõ?”

Tấn Phàm sửng sốt,”Ngươi rốt cuộc là ai?”

Tấn thị nguy cơ tài vụ bây giờ vẫn còn là bí mật, người biết đến chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hắn làm sao mà biết được?

Duật cười,”Này về sau ta sẽ nói cho ngươi, ngươi rốt cuộc có đáp ứng hay không?”

Đáp ứng? Không đáp ứng? Tấn Phàm nhăn mi xinh đẹp.

Duật cầm tay hắn, nói,”Mặc kệ ngươi có đáp ứng hay không ta cũng sẽ không thả ngươi đi, ta chỉ là muốn ngươi chính miệng nói sẽ luôn ở bên cạnh ta.”

“Ta……”

“Nếu không đồng ý, ta cần phải thêm điều kiện.”

Tấn Phàm bạch liễu tha thất nhãn, người này ép người, còn có cái gì điều kiện?”Này tiền ngươi cho ta mượn, về sau ta hoàn trả đủ không được sao?” Hắn cũng không nghĩ muốn cả đời đều bị nam nhân này chế trụ.

Duật lắc đầu,”Ngươi không đáp ứng, một đồng ta cũng không cho ngươi mượn.”

“Ngươi……” Tấn Phàm thở phì phì nhìn hắn. Nghĩ lại tưởng tượng………..

Ai, quên đi, dù sao chính mình đều đã bị ăn sạch, Duật đối hắn cũng tốt, hắn muốn gì cũng cho hắn. Nói không chừng thời gian dài sống chung, y sẽ chán ghét hắn, phóng hắn rời đi,”Ta đáp ứng ngươi.”


006.


Lần đầu tiên cùng Duật gặp nhau chính là ở U Lam, nhớ rõ chính mình lúc ấy đối hắn tương đối kinh diễm, nếu không phải Duật biểu hiện tuyệt đối cường thế làm cho hắn theo bản năng muốn chạy trốn, kia hắn sẽ không bài xích y.

Hiện tại, vì giải quyết nguy cơ tài vụ của công ty, hắn cư nhiên làm “thê tử” của Duật, hơn nữa hôm qua ban đêm Duật còn nói muốn hắn sinh cho y đứa nhỏ.

Đáng giận a-----

Hắn nói như thế nào cũng là một nam nhân, phải như thế nào sinh đứa nhỏ? Cho dù hắn đi biến tính cũng là sinh không được a. Khả Duật đích biểu tình là như vậy lời thề son sắt, ai, hắn thật không biết nên nói cái gì hảo. Hắn ở trong này đợi vài ngày, Duật nói cho hắn biết đã chuyển tiền vào tài khỏan công ty Tấn thị, nói hắn không cần phải lo lắng. Hảo nhàm chán, mỗi ngày chính là đối TV còn có sách vở, Duật không cho phép hắn gọi điện thoại, lại càng không chuẩn hắn lên mạng. Chặt đứt mọi phương tiện liên lạc với bên ngoài.
Hắn thật một người bá đạo chuyên quyền a.

Hắn công tác bề bộn nhiều việc, có khi hội đã khuya mới trở về, hơn nữa luôn yếu chiếm hắn tiện nghi, hôn nhẹ ôn một cái, sau đó áp đảo hắn. Làm cho hắn không chịu nổi chính là, Duật tinh lực không giống người bình thường, y sung mãn tràn đầy sức mạnh, bị y làm cái loại sự này, hắn tổng yếu phải trên giường nằm một hai ngày. Ai.

“Bảo bối, thật nhàm chán sao? Ca thán tức giận gì a?”

Thanh âm quen thuộc, hắn không quay đầu lại cũng biết là ai.

“Duật, làm cho ta đi ra ngoài một chút được không? Hảo buồn. Nếu không ngươi theo giúp ta đi được không?”

Xem ra hắn thật sự là buồn phá hủy. Duật cười nhìn hắn,”Có thể, chúng ta hiện tại liền đi. Ta mang ngươi đi một cái hảo địa phương.”

Tấn Phàm có chút kinh ngạc, dễ dàng như vậy sao? Không biết vì sao, Tấn Phàm cảm thấy kia hắn tươi cười có thâm ý khác, hắn thấy cả người sợ hãi.

“Đi chỗ nào?”

“Đi ngươi sẽ biết.”


007.


Bệnh viện? Đây là nới hắn nói?”Duật, ngươi dẫn ta tới nơi này làm chi?”

“Đại sự” Duật kêu tất cả nhân viên đi theo đứng bên ngoài chờ, liền cùng hắn đi vào.

Tới một gian phòng không một bóng người, Duật gọi điện thoại cho người nào đó, "Địch Sâm, chuẩn bị tốt chưa?”

“OK”

Tấn Phàm tò mò nhìn Duật, cái gì chuẩn bị tốt?

“Đi, vào đi thôi.”

Nghi hoặc tiến vào phòng giải phẫu, còn chưa thấy rõ bố trí bên trong, đã bị người phía sau đẩy ngã trên bàn,”Duật, ngươi muốn làm gì?” Tấn Phàm hoảng sợ. Hắn giãy dụa đứng lên, nhưng lực Duật ngăn chặn không hắn nhúc nhích.

“Bảo bối, ta muốn ngươi.”

Tấn Phàm giật mình nhìn hắn, đừng nói đem hắn đến nơi này chỉ là muốn ôm hắn. Hắn thà trở về nhà chứ không muốn làm loại sự tình này ở nơi kỳ quái.

Duật một phen kéo hạ quần hắn, xoa nắn dục vọng, bên ngoài còn có thể nghe được tiếng Tấn Phàm kinh suyễn, mấy ngày nay, thân thể Tấn Phàm được y hảo hảo dạy dỗ nên dị thường mẫn cảm.

“Duật…. Ngô…. Không cần ở….. Nơi này……”

“Ngoan, nghe lời.”

Tấn Phàm cuối cùng vẫn là thuần phục để y âu yếm, từ bỏ chống cự lại khẩn trương, thân thể gần đây cũng không khỏe làm cho hắn rơi vào trầm mê. Hắn tổng cảm thấy được hôm nay Duật hảo hưng phấn, khiến hắn thuận theo không nỏi, cuối cùng cư nhiên còn hôn mê bất tỉnh.

Không biết qua bao lâu, khi tỉnh lại, bên người không chỉ có Duật, còn có một nam tử tóc vàng, may mắn, quần áo hắn đều được mặc.

“Tỉnh? Chúng ta trở về thôi.” Duật trìu mến hôn hôn hắn.

“Hảo” Tấn Phàm khởi động thân, lại lập tức cảm giác trong bụng đau quá, hắn không khỏi nhăn mi, vỗ về bụng,”Đau….”

“Rất nhanh sẽ không đau.” Duật đau lòng ôm lấy hắn.

“Duật, gần nhất nửa tháng, tốt nhất đừng cho hắn kịch liệt vận động, nửa tháng sau đừng quên dẫn hắn đến tái khám.” Nam tử tóc vàng nhắc nhở nói.

“Sẽ không quên” Duật gật đầu, ôm Tấn Phàm hướng bên ngoài đi ra, nãy giờ bọn thủ vẫn đứng chờ.
Tái khám? Hắn làm sao vậy?

“Duật, ta bị bệnh gì?” Gần đây hắn không có không thoải mái a.

Bụng hắn làm sao vậy? Vì cái gì lại đau?

Nói xong, Duật đã muốn ôm hắn đi ra ngoài bệnh viện. Tấn Phàm lúc này mới kinh giác nhiều người nhìn hắn như vậy, hắn lại còn bị Duật ôm vào trong ngực, hắn không khỏi ngượng ngùng đỏ mặt,”Duật, bỏ ta xuống, ta có thể đi.” Ô… Hảo mất mặt ác.

“Hư, đừng nhúc nhích, ta thích ôm ngươi”

Duật nói xong càng khiến cho mặt Tấn Phàm càng đỏ hơn, hắn chỉ có thể đem mặt chôn vào trong lòng ngực Duật che giấu khuôn mặt đỏ ửng. Hơn nửa, trong lòng ngực Duật, đau đớn trong bụng giống như giảm bớt không ít.

Động tác không dám kinh suất, ôn nhu nhẹ nhàng đem người trong lòng ngực vào xe, hắn cũng lên xe ngồi bên cạnh Tấn Phàm,”Lái xe, chậm một chút. Nhất định phải tốt.”

“Vâng, chủ nhận.”

Xe rời đi, Tấn Phàm cơ hồ không thấy một chút chấn động.

Hắn bị Duật lần thứ hai ôm vào trong lòng ngực.

“Bụng còn đau không?”

Tấn Phàm tựa vào trong lòng ngực Duật, nhíu lại mi ẩn nhẫn.”Ta làm sao vậy?” Tay hắn không tự chủ cầm vạt áo Duật,”Ta trong bụng……. Đau quá…..”

Duật hơi hạ thấp người, xuất ra thuốc giảm đau vừa rồi lấy ở bệnh viện,”Đến, bảo bối, uống cái này, rất nhanh sẽ không đau.”

Uống thuốc, Tấn Phàm lại cảm thấy buồn ngủ, Duật vừa mới làm hắn vài thứ, hắn mệt mỏi quá, hảo muốn ngủ.

Thuốc dần dần phát huy tác dụng, cảm thấy đau đớn trong bụng dần dần giảm bớt, Tấn Phàm trong lòng ngực Duật, cũng dần dần chìm vào mộng đẹp.

Nhìn thấy trong người trong ngực đã ngủ, Duật không khỏi càng ôm chặt hắn. Y hảo thương hắn, đời này y sẽ không bao giờ buông hắn ra.

Nửa giờ sau, bọn họ về tới biệt thự.

“Duật, tới rồi sao?” Xe ngừng, Tấn Phàm liền tỉnh.

“Từ từ, trước đừng xuống xe.” Duật giữ chặt hắn,”Người tới, lấy chăn đến.”

Người mới tỉnh ngủ ra ngoài thường dễ bị trúng gió, sẽ cảm lạnh.

Nữ phó đi lấy chăn đến, Duật đem Tấn Phàm bao cẩn thận, chính mình trước xuống xe, sau đó đem hắn từ trong xe ôm ra, nửa ngủ nửa tỉnh Tấn Phàm không hề phản kháng, mặc hắn bài bố.

Duật đem Tấn Phàm đặt trên giường lớn trong phòng ngủ, vì hắn vởi quần áo, lại kéo chăn lên đắp cho hắn.

Duật hôm nay thái độ khiến hắn tò mò, giống như hắn là một món đồ dễ vỡ.

“Duật, ta rốt cuộc bệnh gì?”

Thái độ Duật làm cho hắn bất an cực độ, mà không hiểu tại sao trong bụng đau đớn càng làm cho lòng hắn không yên, hắn muốn biết, cho dù bệnh bất trị, hắn cũng muốn được biết.

Nhìn thấy hắn dáng điệu bất an, Duật ở mép giường ngồi sao,”Đừng lo lắng, ngươi không có sinh bệnh, hôm nay ta mang ngươi đi bệnh viện chính là muốn Địch Sâm làm một cuộc tiểu phẫu mà thôi.”

“Tiểu phẫu? Làm cái gì?” Hắn khó hiểu
Duật cười cười cúi đầu hôn nhẹ lên trán hắn, thủ không thành thật cởi quần áo hắn ra.

“Ngươi…. Ngươi làm gì?” Tấn Phàm khống chế không được mặt đỏ lên.

“Này còn phải nói sao? Bảo bối.”

Không giống như bình thường, lần này Duật chỉ làm hai lần liền rời khỏi cơ thể hắn, trước kia sau khi kết thúc, hắn đều mệt mỏi đều nói không nên lời, hơn nữa Duật lần này thật ôn nhu, làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn rất thích.


008.


Hắn cảm thấy mệt chết đi được, gần đây hắn cảm giác cả người lười nhác không muốn hoạt động, có chút vô lực, rồi lại không rõ nguyên nhân.

Mỗi ngày trôi qua, Tấn Phàm đã muốn nhiều tháng không về nhà.

Trong trí nhớ hắn, hắn còn chưa bao giờ rời nhà lâu như vậy.

“Duật, cho ta về nhà một lần, được không?”

Buổi tối, Tấn Phàm lần thứ hai đứa ra yêu cầu này.

Mỗi lần hắn đưa ra yêu cầu này, Duật đều không cao hứng, lần này cũng không ngoại lệ.

“Ta nói rồi ngươi không được rời đi, ngoan ngoãn ở lại đây.”

Y cự tuyệt đều là trong dự kiến của hắn, nhưng Tấn Phàm thật sự rất lo lắng tình hình gần đây trong nhà, rời nhà lâu như vậy, hắn nhớ người nhà, thật sự muốn về nhà nhìn xem.

“Ta chỉ đi một ngày, cùng ngày sẽ  trở lại, được không?”

“Không được.” Duật chính là không muốn hắn rời đi.

“Vì cái gì? Ta lo cho bọn họ, nghĩ muốn nhà nhìn cái cũng không được sao?” Tấn Phàm hạ quyết tâm, lần này hắn nhất định phải trở về.

“Ngươi là thê tử của ta, tự nhiên sẽ phải bên cạnh ta” Duật ngữ khí cường nhạnh nói.

“Nói là đúng vậy, chính là không thể bỏ người nhà ta qua một bên mặc kệ,” Tấn Phàm có chút kích động, hắn là đáp ứng làm thê tử y, nhưng cũng không đại biểu chặt đứt mọi liên lạc với người nhà.

“Ta không phải đã muốn cho ngươi một trăm nghìn vạn sao?” Tấn Phàm kiên trì làm khơi mào Duật tức giận,”Ngươi đã muốn là người của ta, nên ngoan ngoãn nghe lời ta.”

Duật nói xong liền phẩy tay áo rời đi.

Tấn Phàm giống như trúng một cái tát mạnh, cả người ngây dại.

Thật lâu sau, hắn nhắm mắt, khóe mắt mờ ảo có dấu hiệu khóc.

Đúng vậy, hắn còn có quyền gì ý kiến, chính mình la do Duật bỏ tiền mua về, hắn còn có tư cách gì cùng Duật đưa ra yêu cầu?

Là hắn không biết tự lượng sức mình, là hắn không nhận rõ thân phận chính mình….


009.


“Bảo bối, rời giường.”

Ở thư phòng ở một đêm, trời sáng Duật liền về phòng, ngày hôm qua y xuất môn rời đi liền hối hận, chính là không thể quên được dáng người kia.

Tấn Phàm mở mắt, lộ ra một tia mỉm cười, tựa như mỗi buổi sáng bình thường, chính là Duật lập tức phát giác hắn không bình thường. Kia tươi cười đã mất đi vẻ thuần mỹ trước đây.

“Vì cái gì cười như vậy?” Này tươi cười hảo giả, ”Ngươi trước kia sẽ không cười giả dối như vậy.”

Tấn Phàm biểu tình cứng đờ, tươi cười ngưng ở khóe môi, nhưng là, một hai giây sau, hắn ngược lại cười càng thêm sáng lạng, “Làm sao vậy? Ngươi không thích ta cười sao?”

Hắn nói xong, thân thủ ôm cổ Duật, hôn lên miệng y, “Sớm an.”

“Phàm!” Duật nhăn lại mi.

“Không cần sinh khí. Về sau ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ngươi nói cái gì ta liền nghe theo, được không?”

Tấn Phàm biểu hiện thái độ mềm mại trước nay chưa từng có, nhưng mà, không hiểu sao trong lòng Duật sinh ra một cỗi hờn giận, này không phải ý của y, Tấn Phàm như vậy y không thích chút nào.

“Phàm, ngươi vì cái gì biến thành như vậy?”

Tấn Phàm ánh mát nghi hoặc,”Cái gì biến thành như vậy? Nguyên bản không phải nên như vậy sao?”

“Nên?”

“Ta là do ngươi mua, tự nhiên nên nghe lời ngươi, đúng không?” Tấn Phàm cười đến thật ôn nhu, Duật lại cảm thấy đáy lòng đau đớn sương lãnh,”Trước kia là ta không đúng, ta không nên đề cái loại này yêu cầu, về sau ta sẽ không như vậy nữa, ta sẽ ngoan ngoãn ở bên canh ngươi.”

“Không, là ta sai….”

Tấn Phàm đánh gảy lời hắn nói, không cho hắn tiếp tục nói,”Không, là ta không nhẫn rõ thân phận chính mình, ngươi không có sai…….. Ngô………..”

Rốt cuộc nghe không nổi nữa, Duật hôn lên môi hắn ngăn không cho tái nói những lời đau lòng, hôn đến đến khi hắn thiếu dưỡng khí vô lực xụi lơ mới buông ra.

“Thật xin lỗi, bảo bối, ta không nên nói như vậy.”

Tấn Phàm thở dốc hồi lâu, lắc lắc đầu,”Không có quan hệ, dù sao…….. Ngươi nói………. Đều là sự thật, ta xác thực là do ngươi mua tới…... Nam sủng……”

Duật tâm hung hăng đau đớn.”Không! Ngươi không phải, ngươi là thê tử của ta,” hắn hảo hối hận nói ra lời nói làm thương tổn đến người hắn tối yêu thương nhất.

Tấn Phàm đột nhiên che miệng, một phen đẩy hắn ra, vọt vào toilet.

“Nôn…….”

Thật là khó chịu, dạ dày quặn đau trong người.

Sáng sớm vẫn chưa ăn gì, hắn cũng không phun ra cái gì, chính là càng không ngừng nôn khan.

“Thế nào, tốt hơn chưa?” Duật vỗ nhẹ hắn, lại ngã chén nước cho hắn súc miệng.

Phun xong rồi, Tấn Phàm lại được Duật đưa trở về trên giường.

“Đi ăn chút gì đi, sau đó ta đưa ngươi về nhà.”

Tấn Phàm yên lặng nhìn hắn, hồi lâu mới nói,”Ngươi đã nói ta không được rời đi, không phải sao?”

“Ta là muốn cho ngươi vĩnh viễn ở lại bên người ta,” Duật thở dài, nói,”Ta đi ra ngoài làm việc đều nghĩ tới ngươi, mỗi khi ngươi nhắc tới phải về nhà, ngươi có biết ta có bao nhiêu sợ hãi không?”

Tấn Phàm tâm trung chấn động, Duật cũng sợ hãi sao? Ớ trước mặt hắn, mặc kệ là lúc nào, y đều như vậy cường thế, giống như không có thứ gì có thể nan trụ y,”Ngươi sợ cái gì?”

“Lòng của ngươi cũng không thuộc về ta, ta sợ ngươi đi một hồi ta sẽ mất đi ngươi. Nhà của ngươi sẽ không thích ta đối ngươi có tình cảm, đến khi ngươi thật sự đối ta có tình ý, ta một chút cũng không nguyện cho ngươi trở về.”

Tấn Phàm chưa từng nghĩ Duật chính là loại này ý tưởng, khó trách y luôn không muốn hắn về nhà, chính là, cho dù như vậy, y vì cái gì không nói ra?  Y có biết hay không nói vậy là cỡ nào đả thương người khác? Y thật sự thích hắn? Kia vẫn đúng là trong lòng hắn nghĩ…..

“Thật xin lỗi, bảo bối, ta thật là rất sinh khí mới nói như vậy, ta về sau sẽ không như vậy.”

“Trừ ngươi ra, ở trong này ta đều sẽ không thích ai nữa, mỗi ngày đều nhốt tại trong phòng này, ngươi có biết ta có bao nhiêu nhàm chán không? Ta biết ngươi mỗi ngày đều tận lực dành thời gian cho ta, đối với ngươi thật sự hảo buồn. Nhà ta xảy ra chuyện lớn, có ngươi hỗ trợ ta biết không thành vấn đề, đối với ngươi dù sao vẫn nghĩ muốn về nhà, ngươi như thế nào có thể….” Hắn nói không được nữa.

“Là ta không tốt.” Duật đau lòng ôm chặt hắn, y chỉ lo chính mình đã quên nghĩ đến cảm nhận của Tấn Phàm,”Ta sẽ sửa, tha thứ ta, bảo bối, ta sẽ không như vậy nữa.”

Nếm qua bữa sáng, Duật tự mình đưa Tấn Phàm trở về.

“Ta còn có việc, không thể vào, buổi tối ta đón ngươi.”

“Hảo.”

“Đi đường nhất định phải cẩn thận, không được kịch liệt vận động, biết không?”

“Ta biết.” Gần nhất mấy ngày nay, đây là lời hắn vẫn thường nghe, hắn cũng không phải thứ gì mỏng manh dễ vỡ, thật là.”Tốt lắm, ngươi đi làm đi, ta đi vào.”

“Được rồi.” Duật kéo hắn, in lên trán hắn một nụ hôn mới buông ra,”Đi thôi.”


010.


Trở về nhà sau khi ly khai hơn một tháng, trong nhà chỉ có quản gia Lâm bá cùng Lưu tẩu.

“Đại thiếu gia!”

Nhìn thấy hắn, hai người biểu tình là vừa mừng vừa sợ.

“Ba cùng A Thiên đâu?” Hắn hỏi.

“Lão gia cùng nhị thiếu gia….” Hai người biểu tình khó nói nên lời

“Làm sao vậy?” Biểu tình bọn họ sao lạ nhỉ.

“Lão gia cùng nhị thiếu gia hiện tại không có ở nhà, lão gia hiện đang cùng một chỗ với Long tiên sinh, còn nhị thiếu gia đã chuyển đến tổng bộ Dịch bang ở.” Lưu tẩu hồi đáp

“Cái gì?!” Tấn Phàm hoảng sợ.

Không thể nào, chỉ hai tháng ngắn ngủi, phụ tử ba người đều bị nam nhân bắt đi hết.

“Hiện tại muốn tìm bọn họ chỉ có thể đến công ty đi, bọn họ mỗi ngày bình thường vẫn còn đi làm.” Lâm bá bổ thượng một câu.

“Đại thiếu gia, hơn một tháng nay ngươi đi đâu vậy? Mọi người rất lo lắng a.”

“Đừng hỏi nhiều như vậy, Lâm bá, phiền toái ngươi đến công ty một chút, nói ta đã trở về, hôm nay muốn cùng ba và A Thiên ăn bữa cơm. Ta chỉ có thể ở một ngày, buổi tối phải đi rồi.”

“Hảo.” Lâm đáp ứng liền đi ngay.

“Đại thiếu gia, ngài trước đi nghỉ ngơi, lão gia và nhị thiếu gia sau khi trở về ta liền kêu ngài.”

“Vậy phiền tóa ngươi, Lưu tẩu.”

Tấn Phàm lên lầu, trở phòng ngủ chính mình, thay quần áo ở nhà, đột nhiên một trận nháo lên, hắn lập tức vọt vào toilet.

Gần nhất hắn cũng không biết là làm sao, thường xuyên cảm thấy ghê tởm, rồi lại phun không ra cái gì. Buổi sáng là thởi điểm bệnh trạng nghiêm trọng nhất, mà nhìn hắn như vậy, Duật lại là một thoai thương tiếc cùng vui mừng.

“Lưu tẩu” Hắn rung chuông kêu Lưu tẩu đi lên..

“Chuyện gì? Đại thiếu gia.”

“Ta nghĩ ăn ô mai, trong nhà có không?” Hắn hỏi.

“Có, ta lấy cho ngài một ít.” Lưu tẩu thấy kỳ quái, bình thường thiếu gia đối thứ gì đó một chút hứng thú đều không có, hôm nay là làm sao vậy.

Tấn Phàm miễn cưỡng nằm trên giường, một lát, Lưu tẩu bưng đĩa đựng ô mai lên,”Lưu tẩu, ta có chút mệt mỏi, muốn ngủ trong chốc lát, chờ ba và A Thiên trở về ngươi bảo ta một tiếng.”

“Vâng, đại thiếu gia.” Nàng nói xong liền ly khai.

Tấn Phàm cầm lấy một viên ô mai bỏ vào miệng, cảm giác ghê tởm bị nén xuống.

Hắn ngủ được một lát lập tức bị Lưu tẩu kêu tỉnh dậy, nghe tin hắn trở về, Tấn Minh cùng Tấn Thiên vội vàng chạy về nhà.

Đối mặt phụ thân cùng đệ đệ hỏi han, hắn ấp úng nửa ngày, vẫn là nói ra sự thật.

“Duật? Tên này nghe rất quen” Tấn Thiên suy tư một lát,hắn giống như đã từng nghe Dịch Thiên Hiên đề cập qua,”Đại ca, ngươi nói Duật có phải hay không so với cao hơn một cái đầu, bộ dạng rất được, trên cánh tay trái còn có một hình xăm hoa hồng lửa?”

Tấn Phàm kinh ngạc nhìn hắn,”Đúng rồi, ngươi biết hắn?”

“Là Thiên Hiên nói cho ta biết, Duật tên đầy đủ là Thành Duật, là tổng tài tập đoàn Thánh Dương, hắn thế lực không nhỏ, cùng Thiên Hiên là hảo bằng hữu.” Hắn nghe Thiên Hiên nói Thành Duật đã chiếm được người hắn muốn, chính là không nghĩ tới cư nhiên là chính đãi ca mình.

“Lão gia, nhị vị thiếu gia, có thể ăn cơm.”

Tấn Phàm là thích ăn hải sản nhất, Lưu tẩu vì hắn làm rất nhiều.

“Đại ca, nhĩ hảo đã lâu không trở về, ăn nhiều một chút” Tấn Thiên đem một con tôm càng bỏ vào trong bát hắn.

Tấn Phàm cười gật gật đầu, dùng chiếc đãu gắp lên, khả mới vừa đưa đến bên miệng, loại hải sản này có hương vị làm mặt hắn biến sắc.

“Đại ca, làm sao vậy?” Tấn Thiên nhìn phụ thân liếc mắt một cái, hai người mạc danh kỳ diệu nhìn Tấn Phàm chạy nhanh phía toilet, vội vàng đi theo.

Đại ca là làm sao vậy? Bình thường hắn thích nhất là hải sản, hôm nay như thế nào ngửi thấy mùi tôm liền nôn không ngừng?

Nhìn thấy Tấn Phàm một bộ muốn ăn lại không chịu được hương vị tanh nồng, Lưu tẩu kỳ quái lầu bầu một câu,”Như thế nào giống nữ nhân mang thai a?”

“Lưu tẩu, ngươi nói cái gì?” Tấn Phàm truy vấn hỏi.

“Đại thiếu gia, bộ dạng ngươi nôn ọe rất giống như nhân mang thai.” Tấn Phàm đầu óc ông một cái, sắc mặt đại biến.

“Đại ca, làm sao vậy?” Tấn Phàm phản ứng làm cho Tấn Thiên giật mình.

Nôn ọe? Sao lại như vậy? Hắn trong lòng loạn cực kỳ, Duật từng nói muốn hắn vì y sinh một đứa nhỏ, lúc sau lại mang hắn đi làm cái kia giải phẫu…..

 “Ba, A Thiên, ta nghĩ lên nằm trong chốc lát, các ngươi theo giúp ta?”

Vào phòng, hắn đem cửa phòng đóng kín,”A Thiên, ngươi có quen bằng hữu nào là bác sĩ nào không?”
“Có a, Mạc Phong. Ta đi gọi hắn.”

“Hảo, bảo hắn nhanh lên.”