Pages

20/9/12

Thích Thượng Đệ Đệ [5]


Đệ Ngũ Chương

Khóa cửa nhà cẩn thận, ta đạp xe đi tới trường. Đại khái là từ lúc Tử Viễn cùng ta ngày nào cũng chơi trò “chờ người vào giữa trưa”, ta cơ hồ mỗi ngày đều phải đi đến trường. Một là vì nhàm chán, hai là vì hắn.

Đang đạp xe trên đường, từ  xa đã nhìn thấy hai nam sinh cực kỳ cao to vạm vỡ đang dây dưa cùng một nữ  sinh vóc dáng nhỏ bé, nếu là bình thường ta sẽ sáp lại trừ  gian diệt bạo trước mắt ngay lập tức. Nhưng nghĩ lại, gần đây tiểu đệ của mình cũng thường hay làm mấy chuyện như vậy, chính mình nhà cửa cũng không được sạch sẽ, như  thế nào lại nhàn rỗi đi lo mấy chuyện bao đồng. Thứ hai, mấy loại chuyện như  vầy, hết một nửa là do nhân vật nữ  hành vi quá mức phóng đãng, khơi mào khiêu chiến với dục vọng của mấy tiểu yêu râu xanh, tạo cơ hội cho bọn chúng dây dưa, thế nên có oán có la có hét tới rát họng ta cũng ngoảnh mặt làm ngơ.

Thôi thì hôm nay nàng vận khí tốt đi, ta bây giờ bực bội khó chịu, đang lo tìm không được một người để phát tiết phẫn nộ trong lòng, mà còn có thể thuận tiện làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa, lời quá còn gì?

“Dừng tay!" Ta đạp xe phóng qua. Hai tiểu yêu kia đứng ngốc lăng một chút sau đó liền lập tức quay đầu chạy thật nhanh, cũng không phải bọn hắn nhận ra thân phận của ta mà sợ hãi bỏ chạy, là bởi vì ta không phanh xe lại, chiếc xe yêu quí theo tốc độ quay vòng vòng của chiếc bánh xe cứ thế mà trực tiếp hướng bọn hắn tiến lên. Chỉ nghe “Bang bang" mấy cái, ta cùng xe tiến lên nhào vào một trong hai đứa bọn chúng. Hắn thì bị xe “cán”, mà ta lại hào khí sáng ngời không bị thương. “Phi xe va chạm thuật” là ta chinh chiến nhiều năm mà lĩnh ngộ được, đặc điểm là nhanh, chuẩn, ngoan [ngoan độc].

Kỳ thật lực đạo quá mạnh cũng sẽ làm cho ta mất hai ba giây để điều chỉnh trạng thái, bất quá phải nắm bắt lấy cơ hội, không thể để cho tên còn lại đang ngơ ngẩn trốn thoát được, nhưng hình như hắn cũng không có ý định chạy trốn, mà là cẩn cẩn dực dực chạy tới nâng đồng bạn của hắn dậy---không, phải nói là khiêng mới đúng.

Rốt cục, bọn hắn cũng thấy rõ được diện mạo của người ngang nhiên đi tới đột kích bọn hắn. Đúng vậy, chính là sùng bái mỹ mạo cùng trí tuệ vô song, anh hùng hiệp nghĩa hóa thân giữa trời quang sáng sủa chính là bản đại gia vừa rồi mới phi xe qua các ngươi, không thích a? Cắn ta thử coi!

“Vu......Vu Thuấn Ương, đây là chuyện riêng của bọn ta, ngươi đừng tốn sức lo chuyện bao đồng!" Nam sinh vừa mới bị xe của ta phi vào người dường như sinh khí không nhẹ, hướng ta thét gào đòi công đạo. Nhìn xuống dưới một chút, tên còn lại coi như cũng biết điều, hai tay chắp lại thành hình chữ thập trước ngực nói: “Vu Lão Đại, thật có lỗi, chuyện này cùng ngươi không có quan hệ, hy vọng ngươi không cần nhúng tay."

Ta đánh giá liếc mắt bọn hắn một cái: “Vốn đây là chuyện của các ngươi, ta không nên nhúng tay vào, chính là các ngươi hai cái nam nhân mà lại đi khi dễ một nữ sinh chân tay yếu đuối sao, không thấy là rất mất mặt a?"

Tiểu tử chắp tay vẫn tiếp tục trả lời nói: “Chúng ta cũng không muốn như vậy, chính là đây là mệnh lệnh của Tiêu Lão Đại a, kính nhờ ngươi lão đại cao quý, đem người giao cho chúng ta, làm cho chúng ta trở về có cái công đạo."

Nga! Xem ra chuyện cô này không phải nhỏ, cư nhiên làm cho tầng cấp cực cao để ý. Tên bệnh hoạn bị đánh vẫn không cao hứng rống lên: “Mẹ nó, tên hèn!! Ngươi sợ hắn sẽ......" Nói còn chưa nói xong đầu đã bị tên biết điều bên cạnh ấn xuống.

Ân ân, việc này nhìn chung cũng khó giải quyết, ta thực sự cũng không muốn cùng tên Tiêu Lão Đại gì gì đó tranh một nữ nhân, chính là hôm nay nếu mặc kệ, ta liền không có mặt mũi mà lăn lộn trên giang hồ rồi. “Các ngươi về nói với Lão Đại các ngươi, hôm nay tính cho ta cái mặt mũi, người là ta muốn dẫn đi. Còn có tính toán gì với vị tiểu thư này, thì để sau này người các ngươi không gặp được ta thì có thể tái quơ bắt."

Tên bệnh hoạn lại vọt lên phía trước chen vào: “Nói cái con mẹ ngươi!" Nói xong liền giơ nắm tay lên hướng ta mà nhào tới, nhưng cuối cùng lại bị tên bên cạnh đè xuống. Không để ý tới đồng bạn táo bạo đang nổi cơn điên bên người, hắn bình tĩnh nhìn ta nói một tiếng: “Cám ơn Vu Lão Đại." Sau đó xoay người lôi theo tên điên đang vùng vẫy đòi đánh ta tha đi, trước khi đi còn cúi đầu im lặng chào một cái.

Ân, thông minh. Chỉ cần bọn hắn trở về nói là ta chen ngang giữa đường, hẳn là sẽ không bị khó xử. A! Ta bỗng nhiên nhớ tới nãy giờ vẫn chưa nói một câu với nữ sinh kia. Vì thế ta xoay người, nàng cúi thấp đầu, thấy không rõ mặt của nàng, khi ta kêu một tiếng “tiểu thư", nàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Này vừa nhìn thấy quả thực làm cho hồn ta muốn lơ lửng trên không trung, là bế nguyệt tu hoa, là chim sa cá lặn. So với hoa khôi trong trường còn muốn tinh trí hơn, là ta hoan hỷ mà gặp được người đẹp a a a a!! Xem xét cả ngày, quả nhiên là hồng nhan họa thủy~ khó trách gặp phải phiền toái bên đường. Đáng giận a a a!!! Ta hận chết hai cái tiểu tử kia! Nếu là ta trước gặp được nàng, ta nhất định·#¥%-*......, hiện tại mới đem nàng từ trong tay người khác cứu đến, còn nói sau này không có ta thì bọn hắn cứa tùy tiện bắt người nữa chứ. Oán hận a oán hận, ta tại sao lại không dứt khoát đe dọa ngăn chặn bọn chúng a!!!

Đương nhiên, loạị cảm xúc này không thể biểu hiện ngoài mặt, ta miễn cưỡng cười cười: “Ha ha...Tiểu thư, ngươi có khỏe không? Hiện tại đã không có việc gì, ngươi thôi, không cần cảm tạ ta đâu, cũng không thể bảo ngươi lấy thân tình báo đáp. Ha ha, ta nói giỡn thôi......" Trời biết ta không có tính hay nói giỡn như vậy a 555555555555555......

"Hảo a!" Ân? "Liền như ngươi nói......chúng ta kết thân đi!"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét