Chương 2
Xe dừng lại.
Ôn Tuấn Chí quay đầu nhìn đệ đệ của mình.
Nhìn qua tưởng Ôn Tuấn Hiên đang nhìn ngoài cửa sổ nhưng kỳ thật
lại đang ngủ, cậu đêm qua gần như không ngủ…….
“Tỉnh tỉnh……..” Do dự có nên hay không gọi cậu tỉnh. “Tới rồi……”
Nhẹ nhàng đến gần Ôn Tuấn Hiên.
Trên người Ôn Tuấn Hiên có một loại vị đạo tươi mát……
“Cái….Oa…” Ôn Tuấn Hiên mở mắt liền thấy khoảng cách giữa hai
người chưa tới năm cm.
Anh ta…. Sẽ không thật là….. biến thái đi!
“La cái gì, tôi chỉ là muốn đánh thức cậu.” Ôn Tuấn Chí từ từ lui
về sau, giải khai đai an toàn, mở cửa xe đi ra. Sau khi xuống liền đi qua cửa
bên kia.
Nhìn hành động của Ôn Tuấn Chí, Ôn Tuấn Hiên mới dần an tâm ngồi
dậy.
“Cạch.” Một tiếng, cửa xe mở.
“Bên này….” Ôn Tuấn Chí khóa kỹ cửa xe, muốn Ôn Tuấn Hiên đi theo
anh.
Ôn Tuấn Hiên nhìn cao ốc xa hoa, nghĩ thầm, xem ra nam nhân này
xuất thân không tồi.
Hơn nữa theo trực giác của cậu, chỉ cần anh ngoắc tay một cái, sẽ
có một đám người muốn được anh ôm. Hơn nữa còn là miễn phí.
Vậy rốt cuộc là vì sao lại tìm cậu?
“Uy…. Ngài rốt cuộc ở tầng mấy?” Rơi vào trầm mặc, Ôn Tuấn Hiên
không để ý nam nhân ấn số tầng, chỉ cảm thấy thang máy này có thể hay không lên
tới trời.
“Tầng cao nhất.” Ôn Tuấn Chí nói.
Anh thật sự tìm được người thân duy nhất của mình chưa? Trải qua
nhiều lần thất vọng, Ôn Tuấn Chí không dám hy vọng quá lớn.
Nếu như đúng là như vậy, Ôn Tuấn Chí đương nhiên sẽ cùng cậu cùng
nhau chung sống.
Còn nếu không phải? Anh cũng sẽ đem cậu lưu lại.
Ôn Tuấn Chí đối ý nghĩ của mình cảm thấy kinh ngạc….
“Tôi muốn hỏi…” Ôn Tuấn Hiên nhìn một chút nam nhân so với mình
cao hơn 20cm.
“Muốn hỏi cái gì?” Ôn Tuấn Chí cúi đầu nhìn thanh niên. Cậu thật
sự rất đẹp.
Dưới ánh đèn, thanh niên so với ở quán bar anh vừa thấy đẹp hơn
vài phần.
“Ngài sẽ không phải là biến thái chứ?” Ôn Tuấn Chí bị chuyện này
hù dọa.
Sau, anh lại không nhịn được cười ha hả……
“Cậu thật thú vị.” Ôn Tuấn Chí nghiêm mặt nói.
Thấy Ôn Tuấn Hiên gương mặt vì tức giận mà trở nên đỏ bừng, hai
mắt gần như phun hỏa. Ôn Tuấn Chí không khỏi lần thứ hai cười to.
“Này có gì buồn cười? Tôi là nghiêm túc hỏi ngài!” Ôn Tuấn Hiên
không phục lắm, nhưng lại không thể làm gì vị khách nhân này, đành phải hung
hăng nhìn chăm chú Ôn Tuấn Chí.
“Cậu thật sự rất thú vị.” Ôn Tuấn Chí thu hồi điệu bộ tươi cười.
"Nếu tôi đúng là như vậy, cậu sẽ làm gì?”
“Nếu là như vậy…. Tôi còn có thể làm gì….Đại khái là muốn cầu ngài
đừng quá mức đi….” Ôn Tuấn Hiên suy nghĩ một chút, rồi thẳng nhìn Ôn Tuấn Chí.
“Tôi không phải….” Yêu thương nhìn thanh niên, Ôn Tuấn Chí cảm
thấy đau lòng. Nhịn không được lấy tay nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt Ôn Tuấn Hiên.
Con ngươi trong suốt kia, khi bị người ta đặt dưới thân, sẽ là kiểu thần sắc mê
người gì?
Khuôn mặt xinh đẹp này, sẽ lộ ra loại biểu tình gì?
“…Ngài như thế này chính là biến thái.” Như là ý thức được chính
mình thất thố, Ôn Tuấn Chí ho khan một tiếng.
“Đinh.” Thanh âm thanh thú trong thang máy như nói cho hai người
biết, đã tới tầng cao nhất.
“Tới rồi.” Thu hồi ánh mắt lưu luyến, Ôn Tuấn Chí từ trong túi áo
lục tìm chìa khóa.
Ôn Tuấn Hiên theo sát phía sau nam nhân. Cậu vừa rồi là làm sao
vậy…….Cậu cư nhiên lại đi hỏi vấn đề ngớ ngẩn kia…. Mà quan trọng chính là, anh
ta nói thật ư? Nếu đúng như anh ta nói, cậu chỉ có thể hy vọng anh ôn nhu một
chút….
“Cạch.” Cửa bị Ôn Tuấn Chí đẩy ra.
Cơ thể nhích sang bên trái một chút, làm một cái thủ thế nhượng Ôn
Tuấn Hiên vào nhà.
“Cạch.” Cửa đóng. Ôn Tuấn Hiên xoay người nhìn Ôn Tuấn Chí.
Anh ta chính là khách nhân…. Ôn Tuấn Hiên không ngừng nói với
chính mình.
“Như vậy…. chúng ta đến đâu làm?” Ôn Tuấn Hiên nỗ lực làm cho
chính mình thoạt nhìn tương đối chuyên nghiệp…. Thế nhưng thanh âm run rẩy đã
bán đứng cậu.
Nam nhân trước mắt này cùng những nam nhân khác không giống nhau.
Anh ta có một năng lực khiến cho bản thân an tâm. Những nam nhân khác không
giống như thế, vừa về đến nhà liền đẩy cậu lên giường….
“Cậu trước ngồi xuống. Tôi không phải là mua cơ thể cậu, mà là
thời gian của cậu….” Ôn Tuấn Chí dùng tay ra hiệu mời ngồi.
Ôn Tuấn Hiên nghi hoặc nhìn nam nhân.
“Nói cho cậu biết, tôi đang tìm đệ đệ của tôi…. Em ấy cùng tôi đã
thất lạc mười bảy năm…..” Ôn Tuấn Chí lâm vào hồi ức của chính mình, hai mắt
toát ra hoài niệm và…. tịch mịch.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét