Pages

20/9/12

Cấm Luyến [1]

Chương 1

Đêm khuya, phần lớn mọi người đều yên ngủ, chỉ có một chỗ vẫn đang tồn tại sinh hoạt đa dạng – khu đèn đỏ.

Tại một nơi tràn ngập dâm ô, trong con hẻm nhỏ loạn bẩn, một thân ảnh cao lớn đang dựa sát vào vách tường, nhìn quán bar trước mặt.

Cùng cảnh vật chung quanh mình không chút nào hài hòa, nam nhân một thân khí phách hoàng giả, con ngươi hắc sắc nhìn chăm chú cửa quán bar.

Chính vì quá phong độ, cho dù nam nhân mặc quần áo hàng hiệu, cũng không có người có lá gan tiếp cận anh ta.

Dựa vào tư liệu ba ngày trước được đưa đến phòng làm việc, người anh muốn tìm đang ở chỗ này.

Đột nhiên, có một thanh niên đẩy cửa ra, đi vào quán bar trước mặt.

Nam nhân đem điếu thuốc trên tay bỏ xuống, dùng chân đạp, rồi tiến vào quán bar.

Nam nhân vừa tiến vào quán bar, tất cả thanh âm đều ngưng lại.

Nam nhân không để ý tới, hai mắt chỉ nhẹ nhàng đảo qua mọi người trong quán bar.

“…. Bốn nghìn! Ta cho ngươi bốn nghìn!” Không biết là ai bắt đầu nói chuyện, thanh âm bốn phía lần thứ hai ồn ào.

Lúc này, nam nhân vừa vặn nhìn vào thanh niên đang bị một đám người vây trứ.

Đôi chân tao nhã bước đi, nam nhân tiến về phía đó.

“Bốn nghìn thì như thế nào, đại gia ta ra sáu nghìn!” “Ta ra bảy nghìn!”

“Một vạn.” Nam nhân chẳng qua là nhàn nhạt cất tiếng nói.

“Một vạn hai!” Nhìn thấy một nam nhân khác đang dùng ánh mắt mờ ám tràn ngập nhục dục nhìn vào thanh niên.

Thanh niên thoạt nhìn chỉ mới hai mươi tuổi, làn da trắng nõn, môi hồng răng trắng, thật sự rất đẹp.

“Hai vạn.” Không còn nghe thấy bất cứ một giá nào được đưa ra, nam nhân trực tiếp kéo thanh niên xoay người rời đi.

“Tiên sinh, ngài phải trả tiền trước.” Thanh âm lạnh lùng trước mặt nam nhân vang lên.

“Được.” Nam nhân buông tay thanh niên, tay trái lấy ví tiền ra, thế nhưng hai mắt vẫn gắt gao nhìn vào thanh niên. Sợ rằng người anh tìm bấy lâu nay cứ như vậy biến mất.

“Để tôi.” Thanh niên vươn tay cầm tiền, xoay người giao cho nam nhân khoảng hơn ba mươi tuổi phía sau, "Siêu! Tôi đi.”

“Frank! Cẩn thận một chút, nam nhân này xem ra rất nhiều tiền, coi chừng anh ta chơi mấy trò biến thái….” Siêu nhìn vị thanh niên trẻ tuổi trước mặt, lại nhớ tới đệ đệ đã sớm chết của mình, nhịn không được dặn dò vài câu.

“Ta không sao. Tạm biệt.” Thanh niên quay lại nhìn nam nhân vừa mới mua mình, rồi mới lộ ra nụ cười đẹp nhất.

“Đêm nay, tôi chính là của ngài.” Thanh niên thân thiết khoác tay nam nhân. “Đi thôi.”

Trên thực tế, nếu không phải vì kế sinh nhai, cậu cũng không muốn đến nơi này.

Cậu chán ghét loại công việc này. Đem thân thể chính mình trở thành nhất kiện thương phẩm ra trao đổi.

Mỗi lần cậu kéo lết thân thể trở về nhà, bao giờ cũng phải tắm rửa trước. Đem chính mình sát cho đến khi da đỏ bừng mới thôi.

Còn nhớ rõ lần đầu tiên…..Cậu không chỉ đem chính mình tẩy sạch sẽ, mà còn đem quần áo mình mặc đi tiếp khách thiêu hủy. Mắt khóc đến sưng đỏ cả lên….Ngày đó, cậu chỉ mới mười lăm tuổi.

Kỳ thực, Frank không phải tên thật của cậu, cậu là người Trung Quốc. Tên thật của cậu là….Ôn Tuấn Hiên…Bất quá, đã lâu không còn ai gọi tên này. Thật sự đã lâu rồi không dùng tới.

“Chúng ta đi đâu?” Ôn Tuấn Hiên ngồi trên xe nam nhân hỏi.

“Nhà của tôi.” Nam nhân trả lời xong liền lái xe ra đường lớn.

“Được.” Nhà của nam nhân so với mấy gian phòng ở khách sạn tốt hơn.. ít nhất cảm thấy không dơ bẩn đến như vậy.

Ôn Tuấn Hiên không nói gì, chỉ là ngơ ngác nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe.

Thế nhưng, cảnh sắc ngoài cửa không có cái gì đặc sắc, Ôn Tuấn Hiên không thể làm gì khác hơn đành phải quay người ngắm người ngồi bên cạnh. Dù sao từ nãy đến giờ cậu vẫn chưa nhìn rõ anh ta.

Làn da ngăm đen, ánh mắt sáng ngời, cánh mũi cao thẳng…. Toàn thân toát ra một loại khí chất cao quý…. Người như vậy mua cậu làm gì? Anh chỉ cần vẫy tay một cái sẽ có một đống các cô gái sẵn sàng phục vụ anh, cùng nam nhân, có một đêm vui vẻ.

Như là cảm giác được ánh mắt của Ôn Tuấn Hiên, nam nhân – Ôn Tuấn Chí quay đầu lại nhìn cậu.

Không nghĩ tới Ôn Tuấn Chí quay đầu lại, Ôn Tuấn Hiên lại càng hoảng sợ, vội vàng quay ra cửa nhìn cảnh vật. Chính là, lỗ tai đỏ bừng lại đang bán đứng chủ nhân của nó.

Nhớ tới ba ngày trước vừa mới nhìn thấy ảnh của Ôn Tuấn Hiên, Ôn Tuấn Chí cảm thấy nội tâm đau xót.

Một người nam sinh tốt đẹp, lại phải làm…..trai bao……

Bất quá, chân chính nhìn thấy Ôn Tuấn Hiên, tâm anh càng thêm đau nhức. Vừa vặn nhìn cảnh buôn bán, Ôn Tuấn Hiên vẻ mặt lãnh tĩnh đến đáng sợ, chứng tỏ cậu đã chấp nhận số phận này an bài.

Cậu mới hai mươi tuổi……

Mãi đến khi Ôn Tuấn Chí thấy vành tai ửng đỏ của Ôn Tuấn Hiên, anh mới cảm thấy có điểm tốt hơn. Chí ít, anh đối người này hoàn toàn không mất hết hy vọng.

Từ giờ khắc này, Ôn Tuấn Chí lập thệ, anh sẽ không để cậu chịu khổ thêm một lần nào nữa. Bởi vì, cậu là người quan trọng nhất của anh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét