Chương 17
“Siêu?” Lúc Ôn Tuấn Hiên đi vào quán bar, liền gọi người
nào đó đang ngồi ăn ở Bar Tender.
“Ân?” Thế nhưng khi người ấy ngẩng đầu lên lại không
phải là Lăng Tử Siêu.
“Di! Frank” Lăng Tử Siêu từ phía bên kia quán bar đi tới,
mà chỗ ấy chính là văn phòng làm việc của anh.
“Làm cái gì mà lâu rồi cũng không đến thăm anh?” Lăng Tử
Siêu nhìn nhìn Ôn Tuấn Hiên, phân phó một câu, “Jacky, quản lí!” liền kéo Ôn Tuấn
Hiên đi vào phòng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lăng Tử Siêu nhìn Ôn Tuấn Hiên như người đệ đệ thân sinh của mình, “Không cần phải nói với anh là không có chuyện gì, anh với
em nhận thức nhau đã ba năm, thời gian nói dài cũng không dài, nhưng em không lừa
được anh.”
“…Em thực sự không có việc gì…” Mặc dù Ôn Tuấn Hiên rất
cảm động, chính là, đoạn hồi ức kia chỉ có thể thuộc về riêng mình cậu, "Người
bên ngoài là ai vậy?”
Lăng Tử Siêu đầu óc đơn giản ngay lập tức bị Ôn Tuấn
Hiên chuyển đề tài.
“Cậu… Cậu ấy… Với em không không khác gì mấy…” Hiếm khi thấy
Lăng Tử Siêu đỏ mặt bối rối nhưng lúc này anh lại thẹn thùng đến như vậy, “Em
đi được không bao lâu, thì anh phát hiện cậu ấy ngất xỉu trước cửa,… Với em cũng gần giống nhau…”
Ôn Tuấn Hiên còn nhớ rõ có lần cậu không có tiền đóng
tiền thuê nhà liền bị người ta rượt đuổi, cậu lúc ấy đói gần sắp chết, vừa vặn
lại té xỉu trước cửa nhà Lăng Tử Siêu, cũng may anh là người thiện lương tốt bụng.
Anh rất giống ca ca bình thường luôn chăm sóc cậu, còn nói cậu có thể ở lại nhà anh,
dù sao từ khi đệ đệ anh mất thì anh cũng chỉ sống có một mình.
“Anh thật sự đúng là đem mèo con, cún con về nhà a!” Ôn
Tuấn Hiên đùa giỡn. Bởi vì đúng là Lăng Tử Siêu luôn đem mèo con, cún con hoang
về nhà nuôi dưỡng.
“Em đừng nghĩ muốn nói sang chuyện khác.” Mặc dù Lăng Tử Siêu ngốc ngốc nhưng dù sao cũng đã mở quán bar này nhiều năm, ánh mắt cũng trở nên già dặn hơn nhiều.
“Em, em không có…” Vừa nói, hai lỗ tai cậu lập tức phiếm
hồng, đây là điểm đặc trưng rất riêng của cậu.
“Không có mới là lạ! Nói cho anh biết, nếu tên kia khi
dễ em, anh lập tức đi giết hắn.” Lăng Tử Siêu nói.
“Không có.” Ôn Tuấn Hiên nhớ tới khuôn mặt ca ca.
Không biết anh hiện tại sao rồi? Hẳn là thực sự tức giận rồi đi? Càng nghĩ càng
nhớ đến anh, nước mắt bất giác cũng chảy xuống.
“Hắn ta rốt cuộc đối với em làm chuyện gì?” Hiên nhiên
hiểu lầm nước mắt của Ôn Tuấn Hiên, Lăng Tử Siêu hận không thể ngay lập tức làm
thịt tên nam nhân kia. Nhìn bề ngoài trông nhã nhặn thanh lịch như thế. Không
ngờ lại là một BIẾN-THÁI!
“Không có… Ô…” Nước mắt chảy ra càng dữ hơn.
“Anh lập tức làm thịt hắn!” Lăng Tử Siêu định quay người
rời đi liền bị người khác giữ chặt. “Buông tay, Jacky, này không phải chuyện của
cậu!”
“Không.” Từ trước đến nay cậu luôn kiệm lời nên không
bao giờ muốn giải thích gì nhiều.
“Siêu, không phải như anh suy nghĩ đâu…” Ôn Tuấn Hiên
chưa bao giờ cảm thấy chính mình lại dễ khóc đến vậy. Từ sau khi hiểu được giá
trị của bản thân, cậu luôn cố ý giấu đi vẻ mặt yếu đuối nhưng lại bị sự ôn nhu
của ca ca lột bỏ. Bởi vì có thể an tâm ỷ lại vào ca ca. Kia, như vậy cậu có còn
trở lại Frank của ngày trước được không? Có thể không?
“Jacky, em muốn nói chuyện với Siêu, anh ra ngoài một
lát được không?” Ôn Tuấn Hiên nhìn người đang nắm chặt tay Lăng Tử Siêu. “Em cam đoan anh ấy
sẽ không đi giết người!”
“Ân.” Nhẹ nhàng gật đầu, Jacky xoay người tránh sang một
bên.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nếu sự tình không phải
như anh nghĩ, theo như Frank nói thì không phải bị tên cầm thú kia ngược đãi, vậy
đã xảy ra chuyện gì?
“Đó là ca ca em.” Ôn Tuấn Hiên ngồi lên ghế sô pha.
“Then?” Lăng Tử Siêu nhíu mày hỏi. Nếu là ca ca, vì
cái gì Frank còn trở về?
[Then ? = Rồi sao ? =))]
“Em thích anh ấy.” Ôn Tuấn Hiên nhìn về phía xa xăm, tựa
như ảo mộng nói.
“……..” Lăng Tử Siêu nhìn Frank, anh có điểm hiểu được.
Ngay cả là anh, cậu cũng không hoàn toàn tin tưởng, không hoàn toàn ỷ lại vào
anh. Chính là… Nếu là một ca ca ruột thịt, hơn nữa còn đích thân đến loại địa
phương này tìm cậu… "Nếu là anh, anh cũng sẽ thích anh ta.”
Soo: Chấp nhận dễ dàng vậy sao @@"
“Anh ấy có vị hôn thê…” Ôn Tuấn Hiên như là không nghe
Lăng Tử Siêu trả lời, giọng nói khàn khàn, “Ca ca là luật sư, phải lấy tương lai
làm trọng…”
“Cho nên, anh ta… bỏ em?” Trong lòng vừa dịu xuống thì
một trận lửa giận lại bốc lên, trán nổi gân xanh.
“Cho nên em rời đi. Lén bỏ đi.” Vừa mới ngừng, nước
mắt lại muốn trào ra. “Em thật là vô dụng phải không?”
“Không phải,” Lăng Tử Siêu cười, “Mặc dù có chút kỳ quái, thế nhưng, anh vẫn hoan nghênh em trở về.”
“…..” Miễn cưỡng làm liên luy đến bản thân mệt quá.
“Nghỉ một chút đi.” Lăng Tử Siêu bây giờ chỉ có thể hảo
hảo giúp cậu bình tâm lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét