Pages

30/4/13

Best Lover [3]


           Sau cái lần sinh nhật tràn ngập tình sắc kia, Cố Gia Trình bắt đầu lợi dụng tất cả thủ đoạn nghĩ biện pháp mượn cớ hoán đổi vị trí hai người, mà La Xu cũng lợi dụng tất cả thủ đoạn nghĩ biện pháp mượn cớ duy trì vị trí hai người như trước kia.


[ăn một lần liền ghiền =]]

           Mỗi đêm nguyệt hắc phong cao, hàng xóm dưới lầu đang mơ màng chìm đắm trong mơ luôn bị một trận động đất làm cho tỉnh giấc. Hai người ngoạn "miêu cẩu đại chiến" đùa đến bất diệc nhạc hồ, cả người nhuốm đầy mồ hôi dây dưa cùng một chỗ, thật giống như đang rèn luyện thân thể trong phòng tập thể thao. La Xu dựa vào kinh nghiệm phong phú, cùng với khí lực tương đối cường tráng cuối cùng cũng bảo vệ được trinh tiết lần thứ hai của mình, mà Cố Gia Trình chỉ có thể phẫn hận trơ mắt nhìn thành trì liên tục thất thủ, mỗ chính là tên đại hôi lang kia càng đánh càng hăng. . .

           Bất quá chu kỳ tình dục của hai người cũng nương theo bệnh đau bao tử tái phát của Cố Gia Trình mà ngừng, nguyên nhân là do di truyền từ phụ thân, dạ dày Cố Gia Trình cũng không hảo, áp lực công việc, ăn uống không điều độ, cùng với. . . Cái nguyên nhân "kiến bất đắc nhân" [ko nên tồn tại] kia. Du long hí phượng [tương tự câu điên long đảo phượng] hơn một tháng, mỗi ngày La Xu tăng ca về đến nhà, liền bắt gặp người nào đó trên giường yếu ớt rên rỉ.

           "Xảy ra chuyện gì. . .lại đau bụng?" La Xu thay quần áo, loay hoay giặt đồ một hồi, đi tới bên giường, mở đèn ngủ, ngón tay thon dài xoa nhẹ một đầu tóc nâu trên giường, ánh mắt chăm chú nhìn Cố Gia Trình, tâm như muốn thít lại, cúi người hôn nhẹ cái trán trơn bóng của đối phương, "Uống thuốc giảm đau không?"

           Lắc đầu, uống rồi, nhưng hiển nhiên một chút cũng không có tác dụng, Cố Gia Trình càng bệnh tâm tình càng không tốt, cậu oán hận giương mắt nhìn La Xu: "Đều tại anh. . . Ngày hôm qua đều nói từ bỏ. . . Ân. . . Đau. . ." Bệnh đau bao tử co rút giống như đang tàn sát bừa bãi bên trong, thân thể co quắp, gắt gao ấn lấy bụng, tuy rằng nghĩ muốn làm nũng, nhưng vẫn theo thói quen đem đầu vùi chặt vào gối.

           "Có cần đi bệnh viện không. . . ?" Bình thường mỗi lần đau dạ dày người này liền mắng chửi người, thế nhưng hôm nay ngay cả khí lực mắng chửi người cũng không có, La Xu lo lắng xoa lưng đối phương.

           "Không nên!" Nghe được cần đi bệnh viện, Cố Gia Trình liền ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung tỏ vẻ kháng nghị, "Anh biết rõ em ghét nhất là đến bệnh viện! Muốn hại chết em có đúng hay không a! ! !" Ông nội, ông ngoại, bà ngoại, rồi bà nội chăm lo nuôi mình khôn lớn, cuối cùng là ba ba, khi còn bé đều là liên tiếp nhìn chính thân nhân của mình tại bệnh viện rời bỏ mình, điều này làm cho Cố Gia Trình đối cái nơi tràn ngập mùi thuốc khử trùng kia thập phần chán ghét, cậu bình thường mua thuốc cũng là đến phòng khám bệnh tư nhân quen biết, nhưng đêm hôm khuya khoắc thế này, phòng khám khẳng định không có mở cửa a. . .

           Thở dài, La Xu không thể làm gì khác hơn là hống nói: "Hảo hảo hảo! Anh sai rồi! Anh sai rồi. . . Ngoan. . ." Ân, nhân tiện hôn hai cái lên gương mặt nộn nộn kia = =, đột nhiên nghĩ đến chính mình cả ngày còn chưa có tắm rửa, "Em trước nhẫn một chút, anh đi tắm. . ."

           "Đừng a. . .đừng đi. . . Ôm em. . . Không được bỏ em lại một mình. . ." Cố Gia Trình bĩu môi, kéo kéo cánh tay La Xu.

           Người đã lớn tồng ngồng thế kia mà vẫn nháo như một đứa con nít, có chút đau đầu nhưng Cố Gia Trình cũng không phải đối mỗi người đều như vậy, hơn nữa. . .Nói sao đây, chính mình cũng rất hưởng thụ loại cảm giác được ỷ lại này, thế là, La Xu yêu thương ôm toàn bộ Cố Gia Trình vào trong lòng.

           Cố Gia Trình theo bản năng lui tiến thân thể, tại trong lòng người yêu kháng cự từng đợt đau đớn ập đến. Hai người cùng nhau tiến nhập mộng đẹp, La Xu sáng sớm hôm sau phi thường phiền muộn phát hiện chính mình một thân ở dơ mà ngủ. . .

           Vài ngày sau, Cố Gia Trình được nghỉ một buổi, lái xe đến phòng khám bệnh tư nhân, một lát sau, cậu cầm một tệp hồ sơ đi ra, sắc mặt không hề thoải mái. Cậu lái xe đi, là khu bệnh viện tim mạch. . .

           Đương nhiên La Xu cũng không biết chuyện gì, tất cả như thường, làm tình, nói chuyện phiếm, gánh vác gia đình, cùng nhau xem cổ phiếu, đối cây đậu tiên sinh ngây ngốc cười, những ngày yên bình thật có ý nghĩa.

           Lại một tháng nữa trôi qua, tháng năm làn gió ấm áp, trong vườn hoa hoa đều nở rộ. Cố Gia Trình nhận được điện thoại lão mẹ gọi tới, đại ý đơn giản là sinh hoạt thế nào? Công việc ra sao? Ăn uống có tốt không? Chừng nào mới về? Đã ba mươi tuổi đầu rồi, cũng không còn là trẻ nhỏ nữa, khi nào mới cho lão già này một đứa cháu đích tôn đây vân vân. Cố Gia Trình không ngại phiền trả lời từng câu hỏi một, sống tốt lắm, ăn uống cũng tốt, gần đây tương đối bận, không rảnh về nhà. Ai ngờ lão nhân nghe mấy lời qua loa kia, không nhịn được khóc gào lên: "Con a ~ con đã không rảnh về nhà, kia mẹ đến thăm con nha!" Có chút do dự, nhưng Cố Gia Trình vẫn đồng ý, cũng nói cho lão mẹ, chính mình cùng một đồng sự ở chung một nhà trọ.

           Hai người chưa từng nghĩ tới chuyện "hai buồng một phòng" thế này bao giờ, liền vội vàng đi mua một cái giường nệm quăng vô thư phòng, nỗ lực đem thư phòng không người ngủ trở thành một phòng ngủ hoàn chỉnh. Phải biết rằng hai người vẫn luôn ngủ chung một giường a ~ cho dù là cãi nhau, La Xu cũng là ngang bướng tiểu công nửa đêm từ trên sô pha lặng lẽ leo lên giường ôm bảo bối ngủ ~= =|||

           Dọn dẹp phòng ở bận rộn một hồi, cuối cùng, một tuần sau, lão mẹ Cố Gia Trình đúng hẹn tới nhà. . .

           La Xu đích thật nghề nghiệp là tài chính kinh doanh, bằng vào kỹ thuật chất lượng tốt cùng với chi nhánh mở rộng khắp đất nước, gần đây, anh còn nhận được một hợp đồng lớn. Nhân phùng hỉ sự [người(thân) gặp nhau vui vẻ] tinh thần sảng khoái, riêng anh tan ca sớm, lần đầu tiên đi siêu thị mua đồ ăn. Về đến nhà, đem đồ vật này nọ mua được phóng tới nhà bếp đã lâu thật lâu không sử dụng, nhìn thời gian còn sớm, có chút uể oải nằm ở sô pha nghỉ ngơi một chút, lại không nghĩ rằng như vậy đã ngủ.

          Thời điểm nghe thấy tiếng chuông cửa đã là 6 giờ chiều, La Xu bàng hoàng ngồi dậy nhìn cửa, liền thấy Cố Gia Trình hai tay ôm bao lớn bao nhỏ ồn ào nói: "Mau giúp em một tay! Lão mẹ tới rồi. . ."

          Tiếp nhận cái bao lớn, La Xu có chút phức tạp nhìn nhà bếp thức ăn vẫn duy trì dáng dấp mới mẻ lúc mới mua ban đầu. . . Ngủ quên a. . . Không đợi anh nghĩ cách xử lý, liền thấy một vị mỹ phụ đã đổi đôi dép đi trong nhà bước đến. La Xu có chút dại ra, quả nhiên long sinh long, phượng sinh phượng a. . . Mẹ Cố Gia Trình dưỡng da phi thường tốt, mặc dù ngũ quan khó có thể tránh nhăn nheo lúc tuổi già, nhưng bởi vì nhờ cách trang điểm tinh xảo mà vẫn như cũ thần thái sáng láng, mái tóc đen bóng búi cao phối hợp cùng với chiếc váy thâm tử sắc [màu tím sậm] nhìn có vẻ cao quý mà trang nhã. Cho dù đối nữ nhân từ trước đến nay lãnh cảm, nhưng La Xu cũng phải thừa nhận, này tuyệt đối là một mỹ nhân không hơn không kém a.

          Cùng trong tưởng tượng là hình ảnh một người phụ nữ trung niên thực sự khác nhau quá lớn, bất ngờ đến nỗi quên cả chào hỏi. Cố Gia Trình sớm thành thói quen người khác đối mẹ mình "kinh nhược thiên nhân" [kinh hãi như thấy tiên], không nghĩ tới La Xu cũng dại ra mà nhìn, cậu lặng lẽ vỗ vỗ vai người nọ mấy cái. La Xu lúc này mới có phản ứng, tiếp nhận áo khoác của mẹ Cố, ân cần nói: "Chào dì! Con là La Xu!"

           Mẹ Cố Gia Trình tên là Vu Phương Phương, lúc mới sinh ra đã là con của nhà có tiền, nên không có bồi dưỡng ra một thân yếu ớt mỏng manh, ngược lại tính cách tương đối độc lập. Từ lúc cha Cố mắc bệnh ung thư qua đời đến bây giờ, người theo đuổi bà xếp hàng dài không đếm kể. Nhưng vì chung tình với cha Cố, liền nguyện không muốn xuất giá lần nữa, bà từ nhỏ đã có chút tình thương của mẹđợi đến khi Cố Gia Trình sớm một chút cho bà một đứa cháu đích tôn, khiến  phái phái tịch mịch [không còn cô đơn]. Bất quá hiện tại bà cũng không dự định quá mức thúc giục Cố Gia Trình, dù sao, điều kiện con trai tốt như vậy, không sợ tìm không được người vợ thích hợp. Người trẻ tuổi lấy sự nghiệp làm trọng quả nhiên một chút cũng không sai.

            Bất quá. . . Không nghĩ tới, lần này đến xem con trai dĩ nhiên còn có thể gặp được một người dễ nhìn như vậy, nhìn La Xu trước mắt cao to anh tuấn, tràn ngập dương cương chi khí [khí phách đàn ông] nhưng cũng không mất khí chất bên trong, Vu Phương Phương bà một khi đã nhìn trúng thì khó có người nào có thể qua được, người này đã định là có tài bày mưu nghĩ kế, độc tài đại cục, nếu không như thế nào lại giống phong thái hiện tại này. Lập tức không khỏi phá lệ cười đến ôn nhu hiền thục: "Con là La Xu à! Trình Trình bình thường cũng có nhắc tới tiền bối như con! Chiếu cố tên tiểu tử này thật sự rất mệt nhọc a! Khổ cực, khổ cực rồi! . . ."

            Cố Gia Trình vẻ mặt hắc tuyến nhìn lão mẹ mê trai, cậu biết lão mẹ coi trọng La Xu là một đại nam nhân thành thục ổn trọng, nhưng là không cần rõ ràng như vậy a. . . nhìn bà kìa. . . nước miếng đều muốn chảy ra ngoài. . .

            La Xu nhưng thật ra kinh ngạc không lâu liền khôi phục bản tính hoàn hảo, Cố Gia Trình trước đó cùng anh đã nói qua, để tránh cho phiền phức, ở trước mặt mẹ Cố, liền xưng mình là tiền bối cùng công ty, nên bây giờ mới ở chung một chỗ cho tiện lợi.

            "Không có không có a." Anh mỉm cười lễ phép, cười đến mức mê chết người không đền mạng, "Dì quá khách khí rồi. Trường Giang sóng sau dồn sóng trước a ~ "

            . . .

            Ba người nói chuyện tào lao một phen, Cố Gia Trình vào nhà bếp lấy nước, lại nhìn đến một rổ thức ăn chưa qua chế biến. . . Di? Hôm trước La Xu nói hôm nay sẽ đích thân xuống bếp khoản đãi lão mẹ a. . . Hại cậu cả ngày mong đợi chưa ăn thứ gì lót bụng, sao cúi cùng lại không làm a TAT. Cậu quay đầu nhìn La Xu, đối phương cũng nhìn cậu cười cười xin lỗi. Lại quay qua nhìn đồng hồ, Cố Gia Trình có chút mất mác cười nói: "Đi! Lão mẹ! Nhân tiện, chúng ta ra ngoài ăn đi!"

            . . .

            Sau bữa cơm không khí hòa thuận này, Vu Phương Phương tính cách sang sảng cùng La Xu rất hợp nhau, vô nghĩa, bà tự tin bất luận cùng với một người dễ nhìn nào cũng có thể hợp được! Hai người có thể nói là mới gặp như đã quen, Vu Phương Phương nói Cố Gia Trình khi còn bé khi dễ nữ sinh, cắn người, tiểu trong quần đủ chuyện. Khiến cho Cố Gia Trình sắc mặt một trận trắng một trận xanh, mà La Xu chỉ là mỉm cười ngồi nghe, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn Cố Gia Trình có chút giảo hoạt mà nghiền ngẫm ── hóa ra người này hồi nhỏ đi học biết cắn người a!

            Bữa cơm kết thúc, trời cũng đã khuya, Vu Phương Phương vốn dự định ở khách sạn, nhưng tâm huyết dâng trào muốn cùng người trẻ tuổi ở cùng nhau, Cố Gia Trình đương nhiên không thể cự tuyệt. Sửa sang lại "phòng ở của mình" hay nói cách khác là thư phòng cho mẹ Cố ngủ, Cố Gia Trình trên danh nghĩa chỉ có thể ngủ trên sô pha ở phòng khách. Tuy rằng sô pha ở phòng khách cũng có thể kết hợp lại thành một cái giường, cũng không làm cho người ta mệt nhọc gì. Nhưng tới tối cậu lại rón rén mở cửa phòng La Xu. . .

            Người trên giường cũng không bị đánh thức, Cố Gia Trình đóng cửa thật kỹ, có chút hưng phấn mà bước tới giường lớn quen thuộc, ôm lấy La Xu chậm rãi gặm cắn cái lưng trơn bóng của anh, La Xu giật giật thân thể, biết là đằng sau mình có một tên quỷ bướng bỉnh đang quấy phá, nhưng không có để ý tới. Mí mắt nặng trịch, anh thật sự rất muốn ngủ.

            Cố Gia Trình chơi nửa ngày, cũng không thấy động tĩnh, chính mình cũng dẹp loạn tâm tình, nghĩ đến chính mình mở công ty thực sự mệt chết đi a. . . Toàn bộ ôm lấy La Xu, đầu tựa trên tấm lưng vững chắc làm cho người ta an tâm kia, hảo hảo yêu anh, hảo hảo yêu. . . Cố Gia Trình trong lòng niệm niệm, nhắm mắt lại.

            Ngày thứ hai mẹ Cố rời giường, rất kỳ quái phát hiện trên sô pha phòng khách không có ai. . .

2 nhận xét:

  1. may quá có bạn làm truyện này , lúc đầu mình cũng đag lên kệ hoạch ôm bộ này nữa mà còn 1 bộ làm chưa hoàn :|

    Rất vui vì bạn đã làm bộ này, văn bạn mượt ghê chả bù mình

    Với lại cũng TK nàng nha.khi nào ta xuất truyện mong nàng ghé qua nhà ta nhé ♥

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. hì, bạn muốn làm bộ này thì cứ làm đi, sắp tới ta bận nhiều việc, nên sẽ ko có time edit nữa, có khi 2 năm cũng ko biết có hoàn bộ này hay ko =))
      .
      òm blog bạn là gì, mình ko biết @@", là blog wordpress hay Blogspot

      Xóa