Pages

7/5/13

Cấm Luyến [11]

Chương 11




“Văn bá phụ…” Ninh Ngọc khuôn mặt đầy đau khổ nhìn bá phụ ngồi trước mặt.

“Bác quả thật rất yêu thích con, yên tâm đi! Bác nhất định sẽ để Tiểu Chí cưới con.” Văn Triệu Long vỗ vỗ tay nữ nhi.

“Thế nhưng….” Ninh Ngọc ủy khuất cắn cắn môi dưới, ánh mắt đáng thương nhìn bá phụ. 

“Anh ấy… Con biết là con không xứng với Chí đại ca, là con trèo cao, hơn nữa… không thể vì một ngoại nhân như con mà khiến cho hai cha con người phải cãi nhau.” Nữ nhân xinh đẹp trẻ trung chính là có một cái lợi thế như vậy, chỉ cần lộ ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu, nam nhân ắt hẳn sẽ nảy sinh ý muốn bảo hộ. Mà Ninh Ngọc không chỉ là một cô gái trẻ đẹp, trong mắt vợ chồng Văn thị,  ngay cả một con kiến cũng không thể thương tổn đến cô gái lương thiện lại hết mực ngoan ngoãn này.

“Con sao lại là ngoại nhân, Ngọc nhi.” Bà Văn từ trong nhà bếp đi ra, trên tay còn cầm ba tách hồng trà cùng một ít bánh quy tự làm, “Con chính là con dâu tương lai của bác a!”

Ninh Ngọc cầm một miếng bánh cắn một ngụm, “Bá mẫu làm bánh thật ngon! Lần sau dạy con làm với nhé.”

“Hảo hảo, bác cái gì cũng sẽ dạy cho con.” Bà Văn càng ngày càng vừa ý nữ nhân trước mắt này.

“Bá phụ, bá mẫu, con còn chút việc, phải đi trước.” Ninh Ngọc đứng lên, mỉm cười cáo từ hai vợ chồng Văn thị.

“Lần sau lại đến nữa nhé.” Bà Văn niềm nở chào tạm biệt.

“Dạ.” Ninh Ngọc gật đầu.

Ngay cả Văn Triệu Long ngày thường vốn dĩ kiệm lời, bây giờ cũng mong muốn lần sau Ninh Ngọc sẽ ghé thăm.

Ninh Ngọc chỉ biết, cô hôm nay không muốn lãng phí thời gian. Cô cũng không hề nghĩ cả ngày sẽ bồi nói chuyện cùng với hai lão nhân gia nhàn rỗi. Nếu là hôm khác, Ninh Ngọc sẽ như vậy, nhưng hôm nay thì không được.

“Uy, lão Đặng đâu rồi?” Ninh Ngọc từng bước rời khỏi nhà Văn thị, cầm điện thoại trên tay, cô bấm một dãy số quen thuộc, “Đến Văn gia đón tôi.” Ninh Ngọc lạnh lùng nói một câu rồi cúp điện thoại. Cùng với nữ nhân mới nãy ngồi trong nhà Văn thị ngoại trừ tướng mạo giống nhau còn lại đều bất đồng.

Cất điện thoại vào túi, cô lạnh lùng đứng chờ bên đường. Nhớ lại quãng thời gian đại học, cô chính là đệ nhất mỹ nữ được vạn người theo đuổi, duy chỉ có Ôn Tuấn Chí là không màng đến dung mạo cô ra sao. Cũng chính anh là người đã dám cười nhạo khi cô đang đeo kính to bản màu hồng phấn. Bất quá, điều quan trọng là, văn phòng luật hành chính Ninh Văn vừa mới mở – là của Văn Triệu Long cùng phụ thân của cô, hai người đều là những lão nhân ngoài sáu mươi, chỉ muốn mau chóng đem sự nghiệp giao lại cho hậu bối, nói khó nghe chính là cô chỉ mong bọn họ mau mau chết sớm để lập di chúc.

Mà phụ thân cô lại là người theo chủ nghĩa trọng nam khinh nữ, Ninh Ngọc đối với ông mà nói như con mễ trùng vô dụng, cho nên, cô muốn chứng minh cho phụ thân cô thấy. Cô so với hai ca ca mình chỉ có th hơn chứ không kém.

Nói cho cùng, điều mà Ninh Ngọc muốn chính là văn phòng luật sư kia. Nếu cô thuận lợi đạt được sự tín nhiệm của vợ chồng Văn thị,  cô sẽ nhanh chóng có được một phần tài sản của phụ thân và cổ phần của hai ca ca không muốn kinh doanh văn phòng luật kia….

“Ba ba, rất nhanh thôi ông sẽ thấy con gái trả thù ông như thế nào.” Khóe miệng cô không tự chủ nâng lên mạt lãnh tiếu. (lãnh tiếu: cười mỉa, cười khẩy.)

Lúc này, bên phía Ôn huynh đệ….

“Tại sao em không đi học?” Ôn Tuấn Chí hỏi đệ đệ.

“Ách… Tại em có chút nhức đầu….” Ôn Tuấn Hiên tùy tiện bịa ra một lí do.

“Cái gì? Em nhức đầu sao không nói cho anh biết?” Ôn Tuấn Chí tức giận. Anh không phải đã nói, trước mặt anh cậu không được che giấu bất cứ điều gì rồi sao?

“Ách…” Ôn Tuấn Hiên phi thường cảm thấy bản thân mình may mắn vì không phải đối mặt với cơn tức giận của ca ca. Cậu chỉ là đem điện thoại cách thật xa lỗ tai.

“Anh về nhà xem em thế nào.” Không để ý đến phản ứng của đệ đệ, nam nhân trực tiếp cúp điện thoại.

“Không cần…. Uy… Uy?” Nhưng chỉ còn có tiếng “tút..tút..tút..” truyền từ ống nghe ra. “Ca ca thật là… Ngay cả công việc cũng bỏ  bê như vậy sao….”

Nửa tiếng sau vẫn không thấy ca ca đâu, nhạc chuông “Thiên không chi thành” từ cửa bất ngờ vang lên. Ôn Tuấn Hiên bất đắc dĩ lết ra mở cửa, nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy một nữ nhân. (Thiên không: bầu trời, chi: hướng về, thành: thành phố, đô thị, thành thị)

Hai người kinh ngạc nhìn nhau…

Đến khi Ninh Ngọc khôi phục bình thường, kiềm nén kinh ngạc của bản thân, lễ phép chào hỏi mỹ nam tử trước mặt, “Xin chào.”

“Ách… Xin hỏi, cô tìm ai?” Ôn Tuấn Hiên cũng lễ phép hỏi lại Ninh Ngọc.

“Tôi tìm…” Ninh Ngọc vẫn giữ nguyên nụ cười. Nam nhân này là ai? Cư nhiên ở trong nhà Chí đại ca!

“Ninh Ngọc!” Ôn Tuấn Chí vừa bước ra khỏi thang máy liền thấy Ninh Ngọc và đệ đệ đang đứng trước cửa hàn huyên, cơn tức giận trong người bùng nổ.

“Câm miệng!” Nhìn Ninh Ngọc muốn giải thích, Ôn Tuấn Chí quát bảo cô dừng lại, kéo đệ đệ vào trong nhà.

“Phanh.” Cánh cửa vô tội đáng thương biến thành vật hy sinh cho Ôn Tuấn Chí trút giận.

“Tại sao em lại mở cửa cho cô ta?” Ôn Tuấn Chí gắt gao nắm bờ vai nhỏ bé của Ôn Tuấn Hiên.

“Đau a! Buông em ra!” Bả vai truyền đến từng đợt đau nhức, nước mắt như muốn trào ra. Ca ca làm sao vậy?

“Ách…” Nhìn Ôn Tuấn Hiên đau sắp khóc, Ôn Tuấn Chí buông lỏng tay mình ra, nhận thấy bản thân mình thất thố, Ôn Tuấn Chí nhẹ giọng hối lỗi, “Xin lỗi….”

“Na, em tưởng anh về nên mới mở!” Ôn Tuấn Hiên nửa oán giận nửa làm nũng, đưa tay xoa bóp bả vai đau nhức.

“Có thật không? ” Khẩu khí Ôn Tuấn Chí đã nhuyễn xuống chút ít, “Hôn hôn sẽ không đau nữa.” (anh bỉ quá anh ơi -.-)

“Ân…” Đôi môi Ôn Tuấn Hiên bị ca ca chiếm lấy. Đầu tiên là tinh tế cảm nhận, về sau càng thô bạo gặm nhấm đến nghẹt thở.

Nhìn nam nhân dứt khoát đóng cửa lại, Ninh Ngọc tức giận. Đây là thái độ gì chứ!

“Thiên không chi thành” giai điệu bài hát lần nữa vang lên, nữ nhân cũng không thèm quan tâm đến phong thái thường ngày của mình nữa.

“Ở trước mặt em mà đóng cửa vậy à? Đây là thái độ của anh – Ôn Tuấn Chí đối đãi với vị hôn thê của mình sao?” Ninh Ngọc tay không thèm nhấn chuông nữa, trực tiếp gõ đùng đùng bên ngoài.

“Anh ra đây mau cho em….”

“Y nha” một tiếng, cánh cửa bất ngờ mở ra.

“A!...” Ninh Ngọc chớp lấy cơ hội nhanh chóng đi vào nhà, cũng làm hỗn loạn cuộc sống vốn dĩ yên ổn của Ôn gia huynh đệ.
.
.
P/s: Ta đã trở lại :3 còn ai nhớ ta không TT.TT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét