Pages

1/5/13

Cấm Luyến [10]


Chương 10

Trên bàn cơm, bầu không khí trở nên trầm mặc.

Ôn Tuấn Chí qủa thật dồn hết tâm huyết làm một bữa sáng ngon miệng, nhưng chính là hai người ăn đều cảm thấy nhạt nhẽo.

“Anh…” Ôn Tuấn Hiên cảm thấy chính mình nên nói gì đó, thế nhưng, khi thấy Ôn Tuấn Chí đang chú tâm đọc báo, mọi dũng khí bắt chuyện đều mất hết. Chuyện tối hôm qua, có thể xem như là chưa xảy ra gì không?

“Có gì không?” Lúc Ôn Tuấn Chí ngước đầu lên nhìn thấy đệ đệ muốn nói lại không dám nói, liền quan tâm hỏi han, tiện tay đem tờ báo nãy giờ cầm trên tay căn bản không đọc một chữ nào để trên bàn.

“Anh, em… em nghĩ hẳn là em nên nói với anh một chuyện…” Ôn Tuấn Hiên nhìn ca ca ngồi trước mặt, hít vào một hơi thật sâu, hy vọng trấn áp được một chút khẩn trương trong lòng, cúi thấp đầu nói, “Em, em đã từng hút thuốc phiện.”


“Ân.” Ôn Tuấn Chí đứng lên, nhẹ nhàng đẩy ghế dựa ra, đi qua ngồi xổm xuống bên cạnh Ôn Tuấn Hiên.

“Anh biết, tất cả anh đều biết.” Ôn Tuấn Chí lấy tay kéo đầu Ôn Tuấn Hiên lên, dùng ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn cậu.

Lúc Ôn Tuấn Hiên nhìn sâu vào trong mắt ca ca, cậu cảm thấy hai mắt mình bắt đầu trở nên mơ hồ. Nước mắt cuối cùng không thể khống chế mà chảy ra, ngay lúc Ôn Tuấn Hiên muốn đem nước mắt lau đi. Ôn Tuấn Chí liền nắm tay cậu lại.

Ôn Tuấn Chí đem khuôn mặt từ từ kề sát vào mặt của Ôn Tuấn Hiên, giống như một chú mèo con liếm hết những giọt nước mắt trên mặt cậu. Đầu lưỡi theo nước mắt chảy xuống, thong thả nhưng kiên định mút hết toàn bộ vào miệng.

Mà Ôn Tuấn Hiên thì đang kinh ngạc trước hành động của ca ca, trong đầu oanh một tiếng, cái gì cũng không thể suy nghĩ được, chỉ là lẳng lặng cảm thụ đôi môi ẩm ướt của anh dần dần đi xuống môi cậu.

“Ân…” Thẳng đến khi ca ca thật sự luồn chiếc lưỡi ẩm ướt mềm mại của anh vào trong vòm miệng, Ôn Tuấn Hiên mới phát sinh một tiếng thét kinh hãi… Hẳn là xem như nửa tiếng a…

Đầu lưỡi anh loạn động tàn phá bừa bãi khoang miệng cậu, mỗi một nơi mị thịt mềm mại đều liếm qua một lần. Rồi mới cuốn lấy lưỡi cậu, hút hết mọi dịch ngọt trong miệng.

Thật vất vả, Ôn Tuấn Chí mới buông cậu ra.

“Anh…” Ôn Tuấn Hiên cảm thấy trong đầu mình bây giờ là một mảnh hỗn loạn. Vừa mới lúc nãy, cậu quyết tâm xem chuyện tối hôm qua như chưa từng xảy ra. Có như vậy, cậu mới thật tâm xem Ôn Tuấn Chí là ca ca của mình. Thế nhưng, cậu phát hiện, cậu không chán ghét ca ca làm những chuyện như vậy, mặc khác trong lòng cậu rất hạnh phúc, rất ngọt ngào. Này, có phải là cậu đã yêu ca ca của mình rồi không? Cậu không biết a. 

Ôn Tuấn Chí nhìn Ôn Tuấn Hiên trên mặt tràn ngập mê man, trong lòng không khỏi cảm thấy ảo não. Đệ đệ mơ màng bất lực làm anh rất đau lòng.

Ôn Tuấn Hiên đột nhiên nhìn chằm chằm ca ca hỏi, “Ngọc Nhi là ai?”

“Cô ấy… Là cha mẹ nuôi của anh chỉ định làm vị hôn thê.” Ôn Tuấn Chí cười khổ một cái.

“Kia, anh có thích cô ấy không?” Ôn Tuấn Hiên hỏi, này vốn là thắc mắc lớn nhất trong lòng cậu nãy giờ. Cậu cảm thấy có điểm ghen tị với nữ nhân này.

“Cô ấy ư? Anh chỉ xem cô là bạn thời trung học thôi” Ôn Tuấn Chí cười nói, “Anh một điểm cũng không thích cô ấy, chỉ là cha mẹ nuôi bắt anh phải lấy cô ấy.”

“Ân.” Ôn Tuấn Hiên hơi hơi nở nụ cười. Nhưng là, khuôn mặt nhỏ nhắn lại lập tức buồn bã xụ mặt xuống.

“Kia, chúng ta là quan hệ gì?” Ôn Tuấn Hiên bất giác hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Những hành vi tối hôm qua cũng đã chứng minh giữa hai người cũng không phải đơn thuần là tình cảm anh em, bọn họ trong lúc đó dường như đã phát sinh ra một loại tình cảm vượt ngoài tình quan hệ ruột thịt.

“Là anh em cũng tốt, là cái gì cũng tốt…” Ôn Tuấn Chí bình thường là luật sư, tài ăn nói không ai có thể phản biện, nhưng vào lúc này, anh lại không biết nên nói cái gì.

Thế nhưng, nhìn thấy khuôn mặt mê mang hoảng loạn của Ôn Tuấn Hiên, anh buột miệng nói, “Hơn nữa em là người quan trọng nhất của anh.”

Ôn Tuấn Hiên trát trát nhãn tình, nở nụ cười.

“Anh, không, Chí.” Ôn Tuấn Hiên ngọt ngào mở miệng nói.

“Hiên.” Ôn Tuấn Chí không kìm lòng nổi ôm chặt lấy cơ thể mỏng manh của đệ đệ.

---------------------------

“Anh về rồi.” Ôn Tuấn Chí hết giờ làm liền quay trở về nhà, cẩn thận cởi âu phục trên người xuống.

“Chào anh.” Ôn Tuấn Hiên đứng giữa nhà bếp nói ra.

“Ân. Hôm nay ăn cái gì?” Ôn Tuấn Chí bước vào nhà bếp. Từ ngày hai người bắt đầu phát sinh quan hệ vượt mức bình thường đã được gần hai tuần. Tất cả những gì bọn họ làm là hưởng thụ cuộc sống huynh đệ rất đỗi bình thường.

Ôn Tuấn Chí vẫn như cũ ngày thường đi làm. Chung quy cũng có ngày anh không có đi. Nhưng tổng thể không có tổn thất gì lớn cho lắm.

“Hôm nay có rau trộn kiểu Pháp, cá ngừ chiên.” Ôn Tuấn Hiên đứng trong nhà bếp đang cố gắng trảo lật ba con cá trên chảo.

Cậu còn tưởng rằng ca ca còn phải tăng ca chứ! Cho nên bây giờ mới làm bữa tối… Ba con cá chết tiệt, cái quái gì lại dính chặt như vậy chứ…

“Nhìn tình hình có vẻ không tốt cho lắm!” Ôn Tuấn Chí cười cười, tiếp theo lắc đầu, Hiên không biết là mấy tiếng chửi vừa rồi anh đều nghe hết sao? Anh đương nhiên biết đệ đệ đang muốn cái gì, bởi vì trước khi đến ngày nghỉ, Ôn Tuấn Chí đều không ngừng tăng ca, cũng thêm không ít bận rộn. “Anh đi tắm trước.” nói xong liền ôn nhu xoa đầu Ôn Tuấn Hiên.

Còn Ôn Tuấn Hiên vì sao lại làm món rau trộn kiểu Pháp nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì cậu ở nhà không có gì làm, bị ca ca cưỡng chế đi đăng kí học mấy lớp học cảm thấy hứng thú. Mà giữa vô vàng những môn học, chỉ có nấu ăn là cậu tương đối cảm thấy thích thú. Cậu sẽ không nguyện mà ngồi mấy tiếng đồng hồ để viết thư pháp hay vẽ tranh này nọ, cũng không hứng thú đối với những thứ giao tiếp xã hội.

Thế nhưng, thầy dạy môn nấu ăn của cậu trông có vẻ không chuyên nghiệp. Cho nên cậu mua rất nhiều sách về nhà tự học, cũng không thèm đến lớp lần nào nữa. Đương nhiên, cậu sẽ không để cho ca ca biết được cả ngày hôm nay cậu đã ở nhà.
_______

Soo: lâu rồi Ká mới trở lại a =3=

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét