Pages

1/6/13

Cấm Luyến [16]


Chương 16


“Hiên.” Ôn Tuấn Chí chợt mở mắt, sờ sờ vị trí bên cạnh đã thấy lạnh từ lâu.

“Hiên?” Anh mở cửa phòng tắm không thấy ai, đi ra phòng bếp rồi vào cả thư phòng. Cũng không thấy cậu!

Tìm trong phòng ngủ của anh cũng không có. Đi ra ngoài rồi sao? Sẽ không. Cậu không phải người như thế.

Đi ra ngoài mà không báo anh một tiếng… Trong đầu anh lóe lên một ý nghĩ. Sẽ không. Sẽ không đâu…. Cậu sẽ không đi đâu.

Sẽ không đi? Sẽ không.


Chính là…. Thái độ của đệ đệ ngày hôm qua rất khác thường, Ôn Tuấn Chí cảm thấy này cũng không phải không có khả năng.

Bình thường đệ đệ không bao giờ yêu cầu anh hôn, cơ mà hôm qua cậu ấy lại chủ động yêu cầu anh ôm cậu….

Là ai? Chắc chắn có người tác động đến cậu.

Ninh Ngọc! Nhất định là cô ta. Cô ta vừa xuất hiện, Ôn Tuấn Hiên liền trở nên kì quái. Giống như lần đầu tiên cô ta đến đây, Ôn Tuấn Hiên đã nói với anh phải cẩn thận. Giống như tối hôm qua, Ôn Tuấn Hiên không bao giờ chủ động lại yêu cầu anh ôm cậu.

Hẳn là Ninh Ngọc đã yêu cầu cậu rời đi? Cô ta uy hiếp? Cô ta dám làm như vậy sao!

Xem ra đây là thời điểm tốt để anh suy xét kĩ lưỡng chuyện giữa anh và Ninh Ngọc. Ôn Tuấn Chí vốn dĩ có thể chịu đựng cô, nếu như, không có Ôn Tuấn Hiên, anh đã phải lấy cô ta rồi. Thế nhưng…

Cô ta dám uy hiếp Hiên!

Anh nhất định sẽ trả thù.
.
Soo: Hay thật...lo tìm thằng nhỏ ko lo ngồi đó tính toán trả thù trước =="
.

“Cẩn thận một chút… Di?” Ninh Kim, nhị ca của Ninh Ngọc, đang muốn phát hỏa với người vừa mới đụng mình, lại không ngờ người  đó lại là Ôn Tuấn Chí.

“Thật xin lỗi… Đã lâu rồi không gặp!” Đứng trong đại sảnh khổng lồ của tòa cao ốc thương mại, Ôn Tuấn Chí nói với Ninh Kim.

“Đúng vậy.” Ninh Kim không được tự nhiên trả lời.

“Cùng đi uống chút gì đi?” Ôn Tuấn Chí nhiệt tình mời anh.

Ninh Kim sau một hồi chối từ cũng bị Ôn Tuấn Chí lôi đi.

Tửu quá tam tuần, Ôn Tuấn Chí mắt thấy Ninh Kim đã say bảy, tám phần.


Câu đầy đủ là Tửu quá tam tuần, thái quá ngũ vị [酒过三巡, 菜过五味] :

Ý của “Tửu quá tam tuần” là đã uống rượu ba phiên. Tỉ như, có năm vị ngồi cùng bàn, thì mỗi người đều uống một lượt, như thế tính là một phiên, cũng chính là “một tuần”. Đây là ý nghĩa ban đầu của từ “tuần”.

Sau này mỗi địa phương lại có khái niệm riêng, chính là mỗi người nhất định phải uống sạch rượu, mới được tính là một tuần.

Có câu “Tửu quá tam tuần, thái quá ngũ vị”, chính là chỉ những người cùng bàn uống ba phiên (mỗi người uống ba chén), sau đó món ăn cũng đủ năm vị. Đây ý chỉ bữa tiệc đã đến hồi kết thúc.

Trong bình thư (một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ) cùng với hí kịch cổ thường nghe câu “Tửu quá tam tuần, thái quá ngũ vị”.

Cái gọi là “tam tuần”, chính là ba lượt. Người chủ rót cho mỗi vị khách một lượt rượu, nếu như tuần là một vòng, rót xong ba lượt, các vị khách đều uống cạn, được gọi là “tửu quá tam tuần”.

Lời khách sáo này ý nói yến tiệc đã tới độ sâu nhất định, đã có thể bàn luận vấn đề bản chất làm nên bữa tiệc đó, hoặc là yến tiệc đã tới hồi kết thúc.


“Gần đây thế nào rồi? Thủ Phong dạo này sao rồi?” Ôn Tuấn Chí thăm dò hỏi.

“Hảo… mới là lạ nha! Bất luận là mạt chược, đua ngựa, đều bị thua a!” Ninh Kim sa ngã nói.

“Không phải chứ!” Ôn Tuấn Chí vờ như kinh ngạc, “Có cá cược gì không vì sao lại thua đến như vậy?” ngay sau đó liền hỏi.

“Đúng đúng đúng, ta cũng nghĩ như vậy.” Ninh Kim cao hứng nói, “Cho nên, tôi đã đem toàn bộ cổ phần của tôi trong công ty bán cho em gái rồi.”

Quả nhiên là như vậy… Ninh Kim cũng không còn giá trị lợi dụng. Nhưng là, Ôn Tuấn Chí cũng không phải là người làm ăn lỗ vốn.

“Ân, hảo hảo hảo, chúng ta uống thế này được rồi, tôi đưa anh trở về.” Đó là lí do mà lần này anh đến Đài Thọ.
.
.
.
“Ninh Ngân?” Lần này ngẫu nhiên gặp nhau trong một khách sạn.

“Không ngờ lại gặp anh ở đây.” Người nói chính là Ôn Tuấn Chí.

“Lần này đến ai vậy?” Ôn Tuấn Chí nhìn một chút Ninh Ngân, đại ca của Ninh Ngọc, hai bên trái phải đều ôm nữ nhân, “Không sợ bà v ở nhà phát hỏa sao?”

“…Cậu nói cái gì? Tôi còn chưa kết hôn!” Ninh Ngân giả vờ bình tĩnh.

“Cái gì? Anh chưa kết hôn sao? Không phải đã có con gái ba tuổi luôn rồi sao?” Ôn Tuấn Chí còn cố tình nói tiếp, “Nhưng hình như anh còn có nuôi thêm nhân tình…”

“Anh gạt tôi!” ‘ba’ một tiếng, nữ nhân giáng cho Ninh Ngân một bạt tai.

“Ôn Tuấn Chí! Đem nữ nhân trả lại cho tôi!” Đối với Ninh Ngân, cuộc sống của hắn chỉ tồn tại hai chữ "nữ nhân".

“Ân… Anh không phải nên cầu xin tôi đừng nói lại với chị nhà sao?” Ôn Tuấn Chí mới không để hắn ta xoay vòng vòng.

“Cậu…Đại ca, buông tha cho em đi được không?” Ninh Ngân cầu xin, nữ nhân trong nhà hắn so với chằn tinh chỉ có hơn chứ không kém.

“Được, vậy thì nói cho tôi biết, tiền đâu anh có để đi vui đùa với nữ nhân?” Ôn Tuấn Chí đi thẳng vào vấn đề.

“… Không nói được không.” Ninh Ngân ôm hy vọng nho nhỏ anh sẽ buông tha cho hắn.

“Không nói được… Vậy tôi sẽ phải nói…” Ôn Tuấn Chí đe dọa.

“Được, tôi nói là được chứ gì.” Ninh Ngân nhìn Ôn Tuấn Chí, “Là  cô em gái của tôi nói em ấy có th giúp được tôi.”

“Cổ phần công ty?” Ôn Tuấn Chí hỏi. Mặc dù đã thập phần rõ ràng việc này.

“Ân.” Ninh Ngân gật đầu.

“Như vậy tôi không còn gì để nói.” Ôn Tuấn Chí xoay người rời đi, “Bất quá tôi có thể nói cho anh biết, hình như anh đang bị theo dõi, có vẻ chị nhà đã thuê thám tử điều tra anh rồi.”

“A!”


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét