Chương 13
Một buổi chiều ba ngày sau đó, chuông cửa "thiên không chi thành" một lần nữa lại vang lên.
“Ai đó?” Vì chuyện lần trước, nên lần này Ôn Tuấn Hiên
không dám mở cửa lung tung. Mà sau lần đó, ca ca cũng đã gọi người tới gắn một
cái bộ đàm TV ở ngay cửa. Từ màn hình truyền ra, Ôn Tuấn Hiên nhìn thấy chính
là tình địch của cậu – Ninh Ngọc.
“Là tôi đây!” Ninh Ngọc ở phía bên kia màn hình phất phất tay chào hỏi,
“Tôi mang ít điểm tâm đến cho cậu!” kèm theo đó là một nụ cười hào sảng.
Cái này gọi là “Hoàng thử lang cân kê bái niên”… Căn bản nhìn không vừa
mắt! Ôn Tuấn Hiên cảm thấy dường như mọi người đều xem cậu là tiểu hài tử a.
(Hoàng thử lang cân kê bái niên: con chồn
cùng con gà chúc mừng năm mới, ở đây ý nói Ôn Tuấn Hiên [con gà] cùng Trữ Ngọc [con chồn] vốn là hai kẻ địch mà lại hòa hợp kết bạn với nhau)
“Không cần, cám ơn điểm tâm của cô, tôi đã ăn cơm trưa rồi.” Ôn Tuấn Hiên
chán ghét chơi cái trò giả tạo này. Nó làm cậu nhớ đến đoạn thời gian năm năm
trước, bề ngoài thì vui cười mua vui cho người
khác nhưng trong lòng lại quặn đau dơ bẩn.
“…” Ninh Ngọc bất động thanh sắc nhìn cửa. Cái gì đây? Một nam nhân nhỏ
bé nghĩ muốn cùng cô tranh giành anh!?
“Ninh tiểu thư, có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo làm
gì.” Ôn Tuấn Hiên khuôn mặt nghiêm túc đối Ninh Ngọc nói, “Này không giống với
tác phong của Ninh Đại tiểu thư.”
Nếu lần trước trong phòng bếp không nghe thấy bọn họ nói chuyện, Ôn Tuấn
Hiên cũng chẳng biết được. Ninh Ngọc trước mặt ca ca cũng không hề đơn giản tỏ vẻ
yếu kém. Nhớ lại những lần nói chuyện cùng ca ca, cậu biết rõ cha nuôi ca ca là một nhân vật lợi hại. Cho nên, sở dĩ Ninh Ngọc trước mặt ông ấy có thể thuyết
phục, lấy lòng tin một cách dễ dàng như vậy, chỉ có một nguyên nhân, nàng đóng
kịch quá giỏi đi. Ngụy tạo một lớp bọc nữ nhân ngoan hiền.
“Xem ra cậu cũng không phải là một nam sinh bình thường.” Ninh Ngọc ngoài
cười nhưng trong không cười.
“Ân.” Ôn Tuấn Hiên từ chối cho ý kiến, chỉ ừ một tiếng.
“Cậu có hay không nghĩ tới tương lai của ca ca cậu?” Ninh Ngọc hỏi.
“Nói thẳng đi!” Ôn Tuấn Hiên chán ghét loại câu hỏi này.
“Nếu như để người khác biết được một luật sư cùng một nam sinh đồng tính luyến ái,
thì tiền đồ luật sư kia như thế nào?” Ninh Ngọc tiếu ý cùng châm biếm lộ rõ
trong mắt cô.
“Vậy, cô cho rằng vị luật sư cùng người kia nên làm gì?” Ôn Tuấn Hiên giả
ngu hỏi.
Ninh Ngọc không biết quan hệ bọn họ là huynh đệ? (Coi như là luyến nhân
đi?). Có thể ca ca thực sẽ không lấy cô, nhưng cũng không đồng nghĩa Văn bá
phụ sẽ để ca ca suốt đời độc thân đi. Nếu như làm cho Văn bá phụ thấy rõ bộ mặt
thật của nữ nhân này… Có thể hay không, ông ấy sẽ cho phép cậu và ca ca ở cùng
một chỗ?
“Rời xa anh ấy!” Ninh Ngọc nói như lẽ thường tình, “Rất đơn giản đúng
không?”
“Rất đơn giản, thế nhưng, không có ai vạch trần chúng tôi cả?” Ôn Tuấn Hiên đánh cuộc.
Cho dù chỉ có một phần ngàn cơ hội, cậu cũng muốn thử một lần. Chính là… Nếu, nếu
như cậu thua…
Như vậy, cậu sẽ nhượng ca ca cho người khác…
“Ân… Chắc là sẽ không đâu!” Ninh Ngọc sẽ không ngốc đến mức nói cho bọn họ biết là cô vạch trần bọn họ, “Chính là, thiên hữu bất trắc chi phong vân a! Có thể thật sự sẽ có một người như vậy a !”
(Thiên hữu bất trắc chi phong vân: trời cũng có lúc có bão táp ập đến)
“Ân… Nói như vậy cũng đúng, chính là, con người có thể chế ngự thiên nhiên, ai có thể biết được chuyện của chúng tôi?” Ôn Tuấn Hiên càng lúc càng chán ghét bản
thân mình.
“Ai cũng không thể nói trước được tương lai.” Ninh Ngọc cười một cách tự
tin.
Cô ta rốt cuộc đang có chứng cớ gì....Cô ta rốt cuộc đang nghĩ cái
gì?”
“Tôi phải nói với anh ấy như thế nào đây?” Ôn Tuấn Hiên nói, “Không lẽ,
âm thầm rời đi sao?”
“Cũng có thể làm như vậy, không phải sao?” Ninh Ngọc vẫn một dạng cười cười.
“Cô đây là đổ hết mọi vấn đề lên đầu tôi sao?” Ôn Tuấn Hiên cười hỏi.
“Cậu có thể nghĩ như vậy" Ninh Ngọc cuối cùng ngưng đặt câu hỏi: "Cũng có thể xem đây là thư khiêu chiến.”
Ninh Ngọc chính là đem hết mọi vấn đề đổ lên người Ôn Tuấn Hiên.
Thật sự phải đi sao?...Nếu tiền đồ của ca ca, thanh danh của ca ca bị hủy
hoại trong tay mình như lời cô ta nói…
Cậu phải làm thế nào đây?
Chính là… Ca ca ôn nhu…Cậu không nỡ a…
Là nên đi hay là nên ở lại? Cậu có thể vạch trần bộ mặt thật của cô ta không?
Ngay cả ca ca còn bị cô ta lừa mà.
“Ta phải làm sao đây?” Ôn Tuấn Hiên chỉ có thể đối mình trong gương đặt
câu hỏi.
Mà cậu trong gương cũng không biết trả lời thế nào.
Trong lòng thấp thỏm không yên.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét