Pages

6/10/12

Cấm Luyến [9]

Chương 9


Ngày hôm sau.

"Reng...reng..." Tiếng điện thoại đáng ghét cứ tiếp tục reng làm đánh thức hai người vẫn đang ngủ.

"Ngô..." Cơ thể Ôn Tuấn Hiên khẽ động. Ồn quá, đừng làm ồn nữa. Cậu hảo buồn ngủ.

"Ngủ thêm một chút nữa đi." Ôn Tuấn Chí nhìn thiếu niên ngủ say trong lòng, hé miệng nở nụ cười.

Tháo gỡ mọi đề phòng, Ôn Tuấn Hiên ngủ giống như một tiểu hài tử... Cậu là đệ đệ của anh a.

Ôn Tuấn Chí nhẹ nhàng xuống giường, tránh động mạnh làm thức giấc đệ đệ khó có được một giấc ngủ ngon.

"Reng..." Tiếng điện thoại chết tiệt, biết vậy buổi tối tắt đi cho rồi.


Xoay người đóng cửa phòng lại, đập vào mắt Ôn Tuấn Chí chính là, ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua tấm rèm cửa sổ rọi lên trên cơ thể Ôn Tuấn Hiên, nằm trên chiếc giường bạch sắc, cơ thể được chăn quấn lại, giống như một thiên sứ nằm giữa những tầng mây.

Thật đẹp. Ôn Tuấn Chí trong lòng khen ngợi.

Nhưng tiếng điện thoại quỷ quái vẫn reo inh ỏi kéo anh ra khỏi cảnh đẹp.

Ôn Tuấn Chí bực mình cầm điện thoại đi vào thư phòng, "Uy? Tìm ai?"

"Là mẹ con a." Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm của một người phụ nữ.

"Dạ." Vô sự bất đăng tam bảo điện. Hoàng thử lang cấp kê bái niên [o.O hình như thành ngữ hay tục ngữ gì ấy, ta pó tay T.T nàng nào biết nói ta nhé ^^]. Mỗi lần mẹ nuôi - Văn Lâm Khải Hân, tìm anh chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt.

"Chí, gần đây vẫn khỏe chứ?" Bà Văn cố gắng điều chỉnh thái độ thật bình tĩnh.

"Vẫn tốt." Ôn Tuấn Chí kiệm lời nói qua loa. Miễn là bọn họ không đến nhà tìm anh. Mọi thứ hiển nhiên sẽ tốt.

"Chí... Chờ một chút." Phía bên kia bà Văn la lớn, nắm chặt điện thoại, Ôn Tuấn Chí hồi lâu vẫn không nghe thêm thanh âm gì.

"Chí..." Là cha nuôi anh - Văn Triệu Long, đối đứa con trong điện thoại nói, "Chuyện Ngọc Nhi con dự tính như thế nào?"

"Con nói nhiều lần rồi, Ngọc Nhi nghĩ muốn sao là chuyện của cô ấy, con tuyệt nhiên không thích cô ấy chút nào." Ôn Tuấn Chí thiếu chút hướng trong điện thoại rống lên. Trên thực tế, nếu không phải anh lo cho đệ đệ vẫn còn đang ngủ, anh đã sớm rống lớn vào trong điện thoại. Ninh Ngọc chết tiệt, hôn nhân chính trị gì chứ, cứ giả vờ là một tiểu thư ngây thơ, anh thực chất chỉ miễn cưỡng xem cô là bạn thanh mai trúc mã.

"Ngọc Nhi là một cô gái tốt..." Văn Triệu Long thật sự không hiểu con trai ông rốt cuộc không thích Ngọc Nhi ở điểm nào. Tuy rằng đây là một cuộc hôn nhân chính trị, nhưng Ngọc Nhi quả thật cũng không tệ.

"Cô ấy tốt, nhưng con không xứng với cô ấy, được chưa?" Ôn Tuấn Chí vừa nói vừa kích động. Bình tĩnh một chút, anh tự nói với chính mình, người nọ dù sao cũng là một lão già lão luyện, ông ấy coi như vừa là cha cũng vừa là thầy, bình tĩnh lại nào, không thể cứ để ông ấy làm ảnh hưởng tới số phận của anh sau này.

"Ai..." Văn Triệu Long thở dài một hơi, " Nhưng Ngọc Nhi..."

"Con nói lại một lần nữa, Ngọc Nhi thế nào đều không phải là chuyện của con." Ôn Tuấn Chí hít sâu một cái, "Con sẽ không lấy cô ấy. Sẽ không. Không bao giờ."

Vừa dứt câu, Ôn Tuấn Chí hung hăng gác máy.

--------------------------------

"Ân..." Thanh âm ồn quá. Thiếu niên nằm trên giường không chịu nổi tiếng chuông như bùa đòi mạng.

Ngay khi ca ca đóng cửa lại không bao lâu, cậu liền rời khỏi giường. Chính là, có một chút khoa trương.

Bởi vì cơ thể Ôn Tuấn Hiên kêu ca kháng nghị hành vi tối hôm qua. Vừa nghĩ tới hôm qua, khuôn mặt cậu trở nên đỏ bừng, hơn nữa....

Ca ca có thể hay không sẽ ghét cậu? Có thể hay không sẽ không để ý tới cậu nữa? Có thể hay không... Có thể hay không...

Trong đầu Ôn Tuấn Hiên chỉ còn một đống suy nghĩ 'có thể hay không'. Cậu sợ, cậu chỉ vừa mới được hưởng một chút tư vị hạnh phúc, có phải không hết thảy sẽ nhanh chóng tan thành bọt biển?

"Ngọc Nhi thế nào cũng không phải là chuyện của con. Con nói lại lần nữa, con sẽ không lấy cô ấy." Thanh âm ca ca truyền tới.

Xảy ra chuyện gì? Ôn Tuấn Hiên khẽ cau mày, chậm rãi hướng thư phòng ca ca đi tới.

Thân thể cậu chưa bao giờ lại đau nhức như thế này... Ôn Tuấn Hiên vừa đi vừa suy nghĩ.

"Ca ca, xảy ra chuyện gì vậy?" Ôn Tuấn Hiên mở cửa, thấy khuôn mặt ca ca so với màu mực nước còn muốn đen hơn, cậu rụt rè mở miệng hỏi.

Vừa nghe đến tiếng cùa đệ đệ, Ôn Tuấn Chí giống như sư phụ đổi mặt Tứ Xuyên trứ danh, thật nhanh thay đổi sắc mặt tươi cười [=)))))))))))) Thêm một a gia nhập hội những người cuồng em trai =)))))))] 

"Dậy rồi sao?" Ôn Tuấn Chí dịu dàng ôm lấy Ôn Tuấn Hiên, "Mau đi rửa mặt, chải đầu, rồi ra đây là có thể ăn bữa sáng."


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét