Pages

19/9/12

NTMMBTH [18]


Đệ Thập Bát Chương

Tiểu Hổ cùng Hổ ca ca đi bắt cá, đương nhiên, bắt được bao nhiêu con tất cả đều chui vào bụng Tiểu Hổ hết!

Cá là món ăn ngon nhất trên đời, hương vị thật đặc biệt làm cho người khác phải lưu luyến!

Tiểu Hổ ăn nhiều đến nỗi bụng không còn chỗ chứa luôn rồi, tay vỗ vỗ cái bụng nhỏ đã no căng, Hổ ca ca vuốt ve một lát liền cùng ta trở về đỉnh núi.

Về đến nhà, Lương Lương cùng Ngọc Đế đã đi mất tiêu rồi.

"Lương Lương nguyện ý cùng Ngọc Đế trở về à?" Vừa rồi rõ ràng Tiểu Hổ thấy Lương Lương vẫn còn tức giận nga.

Meow ô ~~~~ trong lúc Tiểu Hổ đi ăn cá đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Chủ nhân cười cười, chỉ lấy căn phòng nhỏ phía sau, "Các ngươi đến phía sau nhà đi rồi sẽ biết."

Tiểu Hổ rất tò mò, ta kéo lấy Hổ ca ca đến sau nhà nhìn xem.

Nguyên nhân vì sao Lương Lương trở về đều nằm ở đằng sau nhà nhỏ nga!

Sau nhà là một mảnh tuyết trắng tinh, rất trống trải. Giống hệt ở trước nhà.

Nhưng hình như trên mặt tuyết có khắc hai chữ a. . .

Meow ô ~~~~ Tiểu Hổ không biết được nhiều chữ cho lắm! Hai chữ đó có nghĩa là gì vậy?

"Hổ ca ca. . . Đó là chữ gì vậy?" Không hiểu cái gì đến hỏi Hổ ca ca là được rồi.

". . . Hình như là. . . “thư tình”." Sao trên mặt Hổ ca ca lại có nhiều đường hắc tuyến như vậy.

Thư tình? Vậy hẳn là một vật rất đẹp mới đúng!

Không phải thư tình có rất nhiều nội dung đấy sao? Tại sao trên mặt đất chỉ có hai chữ?

Không nghĩ tới ngoại trừ nói chuyện ngắn gọn, ngay cả viết chữ Ngọc Đế cũng viết ngắn gọn a. . .

Hay là, Ngọc Đế chỉ biết viết có hai chữ này, cho nên mới ghi ít như vậy?

Meow ô ~~~~ Tiểu Hổ nhìn chung quanh một lần, không còn chữ nào nữa!

Chẳng lẽ Lương Lương bị hai chữ này lừa đi về sao?

Hắn ngốc thật! So với Huyễn Phong còn ngốc hơn. . .

"Lương Lương nói Ngọc Đế chưa từng viết thư tình cho hắn, cho nên rất sinh khí mà rời nhà trốn đi." Huyễn Phong ở một bên giải thích."Sau đó Ngọc Đế mới nói sẽ viết một bức thư tình xinh nhất đẹp nhất trên đời cho hắn."

Meow ô ~~~~ Vương Mẫu nương nương rời nhà trốn đi. . . Sau đó Ngọc Đế mới ngay tại trên mặt tuyết viết xuống hai chữ thư tình để hống hắn trở về?

"Bất quá, hai chữ này thật sự rất đẹp nha!" Ta chỉ chỉ hai chữ trên mặt tuyết nói với Hổ ca ca.

Hổ ca ca khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, sau lại nhìn Tiểu Hổ ôn nhu cười cười, "Tiểu quỷ có muốn xem thư tình còn hấp dẫn hơn cái này không?"

Meow ô ~~~~ dĩ nhiên muốn!

Ta không ngừng gật gật cái đầu nhỏ.

"Tiểu quỷ đi theo ta." Hổ ca ca kéo tay ta chạy lại nơi vừa rồi mới ngồi ăn cá.

Nhìn hắn đem xương cá vây thành một chỗ, ngồi lắp lắp thành hai chữ, hình như là hai chữ "Thư tình" a.

Meow ô ~~~~ nếu cá còn sống sờ sờ thì tốt rồi, so với bây giờ nhất định sẽ đẹp hơn nhiều.

"Sau này khi Hổ ca ca bắt cá lên liền xếp thành hai chữ này nga?" Kéo kéo ống tay áo Hổ ca ca, ta làm nũng nói.

Nếu mỗi ngày đều có thể chứng kiến loại thư tình này, Tiểu Hổ nhất định sẽ hạnh phúc hơn nhiều.

Hổ ca ca gật gật đầu, hắn đã đáp ứng!

Thật tốt quá! Sau này Tiểu Hổ cũng có thể ăn một bức "Thư tình" bằng cá ngon a!

Thư tình quả nhiên rất đẹp, trách không được bởi vì nó mà nương nương bỏ nhà đi bụi.

Lương Lương đi rồi, trên núi nhàn nhã hơn rất nhiều.

Huyễn Phong lại có thể ngủ cùng chủ nhân trong phòng, cho nên hắn lúc nào cũng cao hứng ngoác miệng cười.

Thế nên hắn luôn bị chủ nhân mắng là "Ngu ngốc" .

Hiện tại thừa lúc Hổ ca ca đi nhặt cành để làm củi, Tiểu Hổ cố ý chạy đến trước mặt chủ nhân hỏi người một vấn đề phi thường trọng yếu: "Bệnh của Hổ ca ca có phương pháp nào trị tận gốc không ?"

Meow ô ~~~~ tại sao chủ nhân cùng Huyễn Phong đều cười vậy?

"Ha. . . Ha. . . Trị tận gốc sao? Cái này rất đơn giản a! Cắt của hắn đi là được." Huyễn Phong ôm bụng cười nói.

[chậc chậc…xúi dại trẻ thơ]

Cắt? "Không được."

Huyễn Phong vừa mới nói liền bị Tiểu Hổ một ngụm bác bỏ, hắn cười nói: "Ngươi đau lòng cho hắn sao?"

"Không phải ! Tiểu Hổ không biết dùng đao, lỡ như cắt phải ngón tay của mình thì sao, hơn nữa muốn cắt cái gì của Hổ ca ca vậy?" Tiểu Hổ không hiểu gì sất!

"Khụ, Tiểu Hổ ngoan, đừng nghe cái con hồ ly thiên hạ đệ nhất ngốc kia nói." Chủ nhân vẫy tay, Tiểu Hổ ngoan ngoãn mà đi đến trước mặt chủ nhân. “Bệnh của Hổ ca ca ngươi không có phương pháp nào có thể trị được cả, chỉ duy nhất một loại đó thôi."

Meow ô ~~~~ là thế sao?

Tiểu Hổ suy nghĩ suy nghĩ thật kỹ a. . .

Thật sự không có phương pháp khác sao? Vậy không phải Hổ ca ca gặp phải bệnh nan y rồi chứ? !

Meow ô ~~~~ "Tiểu Hổ nhất định sẽ nghĩ được phương pháp thật tốt để xử lý chuyện này! Ta nhất định phải làm cho Hổ ca ca trở nên thật tốt! Nhất định phải làm cho hết! "

"Làm cho hết? !" Huyễn Phong trừng mắt nhìn ta, "Tiểu Hổ muốn giết Đại Hổ luôn à?"

Meow ô ~~~~ là sao? !

"Tiểu Hổ. . . Ngươi dùng sai từ rồi. . ." Chủ nhân nhẫn nhịn cười mà nói.

Vậy sao? Tiểu Hổ mới học được mà! Dùng sai rồi sao?

Meow ô ~~~~ lát nữa phải hỏi Hổ ca ca một chút mới được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét