Pages

19/8/14

Best Lover [8]


"! !"

Một đấm đánh vào tường kính, thanh âm ông ông vang dội bên tai. Đi trên đường, nhớ tới chuyện xảy ra mấy ngày hôm trước, hiện tại tuy hai người nhìn như bình thường, nhưng lại không nói với nhau một câu nào. Cũng không phải chưa từng xảy ra mâu thuẫn với nhau, trước kia mỗi lần như thế La Xu đều chủ động tìm đến làm hòa, nhưng lần này, đã qua nhiều ngày rồi, anh vẫn không làm gì...Ngay cả một cú điện thoại hay một cái tin nhắn cũng không thấy, đến nỗi Cố Gia Trình còn tưởng rằng có phải điện thoại di động của mình bị hư rồi không, khiến cậu khó có thể chuyên tâm làm việc, thậm chí còn làm lỗi việc, thiếu chút nữa gây ra chuyện lớn, từng chuyện cứ nối gót mà tới, một người trước giờ vẫn luôn thuận lợi trên con đường sự nghiệp lần đầu tiên có loại cảm giác thất bại nặng nề thế này.

"Này! Cậu làm cái gì đó!" Hai bảo an vóc dáng cường tráng thô thanh nói, bên thắt lưng bọn họ còn vắt theo súng.


Cố Gia Trình lúc này mới từ trong suy nghĩ giật mình, ngẩng đầu mờ mịt nhìn hai người đứng trước mặt, rồi nhìn lại bên người, a... Vừa rồi chỉ muốn đánh cho hả giận, không nghĩ tới tường kính này là của ngân hàng, người ở bên trong đều phi thường kinh ngạc nhìn mình...

"Ừm có làm gì đâu?" Trong lòng rất khẩn trương, nhưng ngoài miệng lại rất trấn định, "Tôi gửi rất nhiều tiền ở ngân hàng này a! Tôi nghĩ tôi có quyền kiểm tra tường kính của các người có kiên cố hay không..."

"Đồ điên..." Hai bảo an dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn theo Cố Gia Trình khuôn mặt xám xịt rời đi.

"FUCK!"

Buổi tối, trong nhà.

Hai người đều có mặt, Cố Gia Trình đang ở phòng khách đọc báo, mà La Xu sau khi về nhà, vẫn theo "lịch trình" mấy ngày nay, nhốt mình trong phòng để ── ngủ.

"Ê!" Vu Phương Phương vỗ vỗ vai con trai, "Hai đứa cãi nhau hả?"

"..." Cố Gia Trình bất đắc dĩ gật đầu, đứa ngốc cũng nhìn ra được.

"Đứa ngốc!" Thấy con trai mấy ngày nay luôn buồn bực như vậy, lúc này từ mẫu sẽ phát huy khai sáng cho con trai, Vu Phương Phương nhỏ giọng nói, "Mấy ngày nay sắc mặt hắn càng ngày càng ...kém, khẳng định cũng khổ không ít. Hôm nay mẹ có nấu mấy món ăn nhẹ nhưng rất bổ dưỡng, con vào gọi hắn, lấy lòng một chút, biết không?"

"Thế nhưng..." Mỗi lần đều là anh đến xin lỗi, sao lần này cậu phải... Cố Gia Trình đương nhiên không muốn, nhưng nghĩ tới lời mẹ nói, đúng là sắc mặt La Xu không tốt lắm... Quên đi, thỉnh thoảng nên nhịn một chút a... Một lần thôi!

Ngượng ngùng nhượng mặt mũi cho mẹ Cố, La Xu bị Vu Phương Phương kéo ra ngồi xuống bàn ăn, Vu Phương Phương sao lại không sáng suốt chứ, bà biết nếu chuyện tình hai người vẫn tiếp tục căng như thế, sau này không chừng con trai sẽ oán hận mình, thế nên trước tiên phải kéo dài hai người một chút, "La Xu a! Lần trước dì nói làm con mất hứng phải không? Sao mấy ngày nay lại đi ăn bên ngoài mà không về nhà chứ? Đừng giận dì nữa, được không?"

Không phải ăn ở bên ngoài, mà là căn bản không có ăn, mấy ngày nay cảm giác ghê tởm càng ngày càng nghiêm trọng, La Xu chỉ có thể ăn một chút cháo loãng, không ăn cơm được, nhưng việc này cũng không thể nói ra, chỉ có thể miễn cưỡng cười: "Không phải đâu dì, mấy ngày trước công việc bận quá..."

"Được rồi được rồi! Dì biết mà!" Vu Phương Phương vỗ vỗ vai La Xu cực kỳ tin cậy, "Nhìn con kìa, gầy thế này, nào, hôm nay dì toàn nấu mấy món cho con thôi đó, ăn nhiều một chút. Trình Trình cũng vậy nghe chưa! Không được kiêng ăn!"

"Biết rồi mà mẹ, con cũng không phải con nít." Cố Gia Trình mân mê miệng, khóe mắt không nhịn được liếc La Xu một cái, thế nhưng đối phương vẫn không nhìn mình, trong lòng liền khó chịu, hung hăng gắp một khối thịt trên bụng cá, bỏ vào chén đối phương, "Mau ăn! Mau ăn a! Mẹ tôi nấu ăn ngon lắm đó." Hoàn toàn là vẻ mặt con nít đang giận dỗi...

[bụng cá (ngư nhục) thường dùng với ý chỉ hà hiếp, xuất phát từ câu "hào ngư nhục hương lý" (勢豪魚肉鄉里): kẻ cường hào hà hiếp dân trong làng xóm.]

Thịt cá trắng sáng ngon như thế lại không câu dậy nổi thèm ăn trong người, La Xu chỉ cảm thấy cơn buồn nôn cứ vướng ngay yết hầu, lại không thể rời khỏi bàn ăn, chỉ có thể mặt vô biểu tình cố nén cảm giác nôn mửa xuống.

Vẫn không động đũa... Cố Gia Trình nghẹn muốn khóc, hung hăng trừng La Xu, anh không nể mặt tôi, cũng phải nể mặt mẹ tôi chứ? Không nể mặt mẹ tôi... Lẽ nào anh muốn tôi vẫn phải ngủ ngoài sô pha sao? Ánh mắt lên án nhìn chằm chằm đối phương.

Sao anh không biết trong lòng Cố Gia Trình nghĩ gì, kỳ thực anh đã tha thứ cho cậu, buổi tối vẫn mở cửa phòng ngủ, chờ tên gia khỏa kia vào, vậy mà... La Xu biết đây là cơ hội tốt để làm hòa, tuy rằng thân thể phi thường khó chịu, nhưng không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu cười với Cố Gia Trình cùng Vu Phương Phương đang nhìn mình, gắp thịt cá bỏ vào trong miệng...

Cố Gia Trình không biết, nhưng Vu Phương Phương lại thấy hết tất cả, khi ngón trỏ La Xu động một cái, hai mắt Cố Gia Trình liền phóng tim ra ngoài. Ai... thằng nhóc này... Vu Phương Phương tâm dịu đi một nửa. Thế nhưng, ông trời tựa hồ bắt đầu quan tâm người mẹ trăm phương ngàn kế này.

Thịt cá béo ngậy kích thích cảm giác ghê tởm trong người, La Xu biến sắc, đẩy Cố Gia Trình đang ngồi sát bên mình ra, không kịp chạy vào WC, chỉ có thể chạy vào nhà bếp, nôn thốc nôn tháo trên bồn rửa chén, buổi chiều đã nôn một trận rồi, nên bây giờ nôn cũng không ra gì, chỉ có thể thống khổ cố gắng quên đi cảm giác ghê tởm trong lòng.

Cố Gia Trình nhìn bóng lưng La Xu, trong mắt tràn đầy thất vọng cùng oán hận. Vu Phương Phương thân thiết vỗ vỗ lưng La Xu, hỏi: "Có phải ăn trúng cái gì rồi không? Hay là dì nấu cá không thể ăn..."

Vừa rồi thì tỏ vẻ không muốn ăn, nôn không được còn giả bộ, lần trước mẹ làm cơm cũng vậy, thì ra căn bản là muốn nhắm vào mẹ... Cố Gia Trình hoàn toàn bị cơn giận che lấp ý chí, đi tới kéo tay mẹ, ác ngôn nói: "Mẹ, chúng ta ăn đi! Đừng động đến anh ta... Không ăn thì thôi! Đừng có gây khó dễ cho người khác!"

La Xu nôn đến chảy cả nước mắt, dịch mật đắng đắng ngay cổ họng, cũng không quan tâm đối phương có chút ngây thơ nhưng lại nói ra lời người khác khó chịu, thấy hai người đã rời khỏi nhà bếp, chờ cơn khó chịu qua đi, vừa định đứng dậy, lại bị cơn đau dưới bụng làm anh khựng lại, nghi hoặc đè bụng, khí trời nóng lên, viêm dạ dày à? Cũng có thể, mà sao kéo dài lâu như vậy?

Màn đêm buông xuống, mẹ Cố thu thập hành lý chuẩn bị sáng sớm hôm sau về với ông bà, Cố Gia Trình giữ lại không được, ngày kế, Vu Phương Phương thần sắc như thường rời khỏi thành X, cũng không nói gì nữa, chỉ nói Cố Gia Trình thay bà chào với La Xu một tiếng. Cố Gia Trình vừa áy náy vừa tức giận. Buổi tối về đến nhà, liền đùng đùng sửa soạn hành lý.

La Xu ngồi ở phòng khách chờ Cố Gia Trình trở về, vốn muốn giải thích một chút, rồi đi bệnh viện khám bệnh, cả ngày hôm nay bận hoàn thành cho xong kế hoạch thiết kế, rồi đi thị sát công trường, cũng chưa từng nghỉ ngơi, mà thân thể đã không đơn giản là cảm giác buồn nôn ghê tởm nữa, còn thường xuyên bị đau bụng, La Xu thực sự có chút để ý.

"Anh chọc mẹ tôi bỏ đi! Anh thoả mãn rồi ha!" Cố Gia Trình đè nèn lửa giận một ngày một đêm, về đến nhà cuối cùng cũng bạo phát, cầm tờ báo trên tay nặng nề ném xuống đất.

"Mẹ em đi rồi?" La Xu cả kinh.

"Đúng vậy! Biết con mình đồng tính! Đến nhà nó lại không được hoan nghênh! Mẹ tôi là người hầu của anh chắc!"

"Em yên lặng một chút, anh không muốn cãi nhau với em..." Cúi đầu nói, La Xu biết Cố Gia Trình một khi đột phát cái gì cũng không quan tâm, bình thường nhìn cậu ngoan ngoãn là thế, mặt khác phi thường ... .Thân thể mệt mỏi đứng lên, đối diện với Cố Gia Trình, "Xin lỗi, ngày hôm qua thân thể anh rất khó chịu, ngày hôm nay cũng vậy..."

"Đúng! Thân thể anh khó chịu! Anh càng ngày càng lạnh nhạt với tôi, cũng không chút khách khí với mẹ tôi! Đều là vì thân thể anh khó chịu! Còn tôi thì sao? Khi tôi khó chịu anh có quan tâm đến tôi không? Anh chỉ lo cho bản thân anh thôi!" Cố Gia Trình cả tiếng chỉ trích nói.

"Em đừng có nói vô lý như vậy..." Vẻ mặt La Xu cũng trầm xuống, thân thể khác thường đã gây áp lực cho anh, nhìn Cố Gia Trình như vậy cũng không khỏi nổi giận.

"Tôi không nói lý?" Cố Gia Trình lửa giận tích tụ mấy ngày nay giờ giống như núi lửa phun trào, "Tôi không nói lý! Tôi chỉ muốn hảo hảo sống! Tôi chỉ muốn anh cùng mẹ hảo hảo sống chung với nhau! Sao lại khó khăn như vậy?" Cậu kéo lấy áo La Xu, cậu chỉ hy vọng có thể bình tĩnh trôi qua những ngày này, vì cái gì lại...

Bị lay đến choáng váng đầu, nhưng thân hình La Xu cao lớn hơn, dễ dàng tránh khỏi tay Cố Gia Trình, cơn giận trong lòng cũng muốn bùng nổ, anh thầm nghĩ đến cảm giác của chính mình! Cho tới nay anh luôn là người bao dung sủng nịch, lẽ nào bởi vì trước kia vì nhầm lẫn thượng cậu ấy, nên bây giờ phải hứng chịu những lời châm chọc khi dễ này sao? Hay là, từ trước đến giờ, căn bản cậu cũng chưa từng yêu anh, thế nên đoạn tình cảm này mới mong manh đến thế? Nghĩ như vậy, cảm giác tuyệt vọng bao phủ nội tâm.

"Nếu khó khăn như vậy... chia tay đi..." La Xu nói.

"Anh nói cái gì... ?" Cố Gia Trình hầu như không thể tin được lỗ tai của mình.

"Khó khăn như vậy, thì... chia tay đi... Anh cũng mệt rồi, chưa từng mệt đến cỡ này, chia tay sẽ tốt hơn." Nắm chặt nắm tay, La Xu lặp lại nói.
.
.
.
______
Chúc mừng bà Phương :3 *vỗ tay*

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét