Pages

16/8/14

Best Lover [7]



Khi tắm rửa xong quay lại giường, La Xu vẫn còn làm việc, Cố Gia Trình lơ đãng nhíu nhíu mày, từ lâu hai người họ đã tự hiểu ngầm rằng, sẽ hạn chế đem công việc về nhà xử lý, ít nhất thì khi đang ở chung như vầy sẽ không bao giờ có chuyện đó. La Xu giương mắt nhìn người đang đi tới, vẫn tiếp tục cúi đầu làm việc. Cố Gia Trình trong lòng mất hứng, rõ ràng là đang tỏ vẻ trước mặt mình mà, đâu phải tôi nói mẹ gọi anh đâu chứ hừ... Thế nhưng cậu lại bày ra khuôn mặt tươi cười vô hại, lấy lòng dùng thân thể thơm tho ngào ngạt cọ cọ "Băng sơn nam nhân".

"Mẹ em nói gì với anh vậy? Giận hả? Không vui sao?" Cố Gia Trình chớp chớp con mắt, nhìn La Xu thái độ khác thường vẫn ngồi im không nhúc nhích, cậu biết mỗi lần mất hứng, người này sẽ không nói lời nào, thế là tiếp tục nỗ lực làm tan chảy tầng tầng lớp băng, "Mặc kệ mẹ em nói gì đi nữa, cũng không ảnh hưởng đến chúng ta, phải không."

"..." Bản tính hệt như đứa nhỏ ngây thơ vậy, loại bản tính này cũng khiến Cố Gia Trình luôn luôn vô pháp xác định tâm tình của người khác. Những lời mẹ Cố nói cũng không sai, kỳ thực anh cũng không giận gì, chỉ bị động trở tay không kịp mà thôi. La Xu vẫn không trả lời, nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính.

Vốn dĩ Cố Gia Trình đã không có kiên nhẫn gì, bình thường La Xu vẫn luôn nhường nhịn cậu, thấy đối phương như vậy, không khỏi nhịn không được làm nũng: "Đừng như vậy nha...Tuy mẹ em nói có chút quá đáng, nhưng chúng ta là người nhỏ tuổi, loại chuyện này vốn không thể trông cậy vào sự tiếp thu của người khác, nhịn một chút mới phải đạo!" Vẫn không hiểu tại sao anh giận, tuy rằng ngoài miệng dạ dạ giải thích, nhưng trong lòng cũng biết mẹ cậu sẽ không nói gì quá đáng, cậu không biết làm sao để làm anh nguôi giận nữa.

"Sao em không nói cho anh biết..."

"Hả?" Đột nhiên hỏi làm Cố Gia Trình không kịp phản ứng.

"Sao em không nói cho anh biết trước một tiếng?" La Xu cuối cùng dừng lại, bình tĩnh nói.

Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến trong lòng liền thấy ủy khuất: "Nói cho anh? Làm sao để nói với anh? Thời gian đâu để nói cho anh nghe? Anh bận như thế, em không muốn anh phiền lòng là sai sao? Em đã nói rõ với mẹ rồi, vốn nghĩ rằng chuyện này đến đó là xong, nên không nói với anh. Vậy là em sai sao?"

"Chuyện lớn như vậy sao không nói với anh? Anh căn bản không nghĩ tới phải gặp mặt mẹ em..." Phiền não trăm bề, trong lòng nghĩ gì cũng không tự chủ được thốt ra. Nói ra mới phát hiện hàm ý câu nói có thể gây tổn thương người khác, La Xu cũng sửng sốt.

"Anh không nghĩ tới? Tôi cũng đâu có biết quan hệ của chúng ta bị phát hiện chứ!" Cố Gia Trình thực sự phát hỏa, không muốn đối mặt chứ gì? Không muốn ở bên nhau nữa chứ gì? Lửa giận đốt tới cổ họng, từ nhỏ dưới sự giáo dục bảo vệ của cha mẹ cậu từng bước một bước tới, tuy cũng có lúc nghịch ngợm, nhưng khi thật sự bước trên xã hội rồi cậu mới chân chính cảm nhận được dụng tâm lương khổ của cha mẹ, thế nên Cố Gia Trình vẫn muốn mình là một người con hiếu thuận không cần phải để cha mẹ chăm lo nữa, trước đây khi cùng La Xu yêu nhau, cậu chưa bao giờ nghĩ tới tình yêu của mình khác với tình yêu mà cha mẹ mong đợi. Tuy là tình cảm chung thủy, mẹ Cố cũng không phải mẫu người hay tức giận, nhưng cậu biết nhất định mẹ đã bị tổn thương rất nhiều, trong lòng cậu cũng thấy áy náy. Hôm nay cái áy náy của mình lại bị phan một câu "Không nghĩ tới" như vậy, đương nhiên sẽ tức giận.

[dụng tâm lương khổ: muốn tốt cho người khác mà người khác không biết]

"Xin lỗi... Anh không có ý đó." Giải thích mình lỡ lời, La Xu uể oải xoa xoa cái trán, đứng lên ôm lấy bờ vai bởi vì tức giận mà phập phồng lên xuống của đối phương, "Xin lỗi, anh... có lẽ do anh bận quá, nên mới..."

"Đừng đụng vào tôi!" Cố Gia Trình hất tay La Xu ra, cậu cảm thấy mình bị tổn thương, liền trào phúng nói: "Bận? Anh bận nhiều việc quá ha ! Bận đến nỗi không quan tâm đến người khác!"

La Xu thay đổi sắc mặt, buông tay, lẳng lặng nhìn Cố Gia Trình, không xấu hổ hay tức giận gì, chỉ là nhìn chằm chằm cậu, cũng không lên tiếng biện minh gì ── Thế nên, em để ý chuyện này, em... ghét bỏ anh rồi?

Cố Gia Trình bị nhìn như thế có chút hoảng hốt, đột nhiên bên bụng trái truyền ra một trận đau đớn, phảng phất như đang nhắc nhở điều gì đó, không muốn tỏ ra yếu kém, nhưng cơn đau càng ngày càng lợi hại, Cố Gia Trình dưới ánh mắt nóng rực của La Xu xoay người cầm thuốc bên tủ đầu giường, không cần uống nước trực tiếp nuốt vào. Qua khóe mắt, cậu chú ý thấy vẻ mặt La Xu hơi mềm dịu một chút. Ngồi ở bên giường cúi đầu xoa bụng, yên lặng chịu đựng cơn đau, kỳ thực trong lòng rất muốn La Xu có thể tiến tới quan tâm cậu một chút.

Lại đây đi, hỏi một tiếng cũng được, nhanh lên một chút a! Đau quá, La Xu, mau nói cho em biết anh yêu thương em đi, nói cho em biết anh quan tâm em đi! Giống như trước kia, lại đây mau lên, chỉ cần anh lại đây thôi... Được rồi, chỉ cần anh lại đây thôi, em sẽ nói anh nghe chuyện kia, chúng ta đừng cãi nhau nữa, chỉ cần anh lại đây thôi, cái gì em cũng sẽ nói cho anh nghe, đúng vậy! Thời gian rất quý giá, mau tới đây a... La Xu...

La Xu nhìn Cố Gia Trình, biết bệnh bao tử của cậu đang tái phát, cảm giác như tim đang bị dây gai đâm vào vậy, nhưng anh lại kiềm nén ý nghĩ muốn chạm vào cậu trong đầu, cho tới nay, anh vẫn luôn là người chiều chuộng cậu không phải sao? Chỉ cần làm nũng, chỉ cần bệnh tái phát, dù có là gì đi nữa anh đều có thể tha thứ, cho nên mới chiều chuộng cậu đến mức nói ra mấy lời này, lộ ra vẻ mặt trào phúng châm chọc này? Loại vẻ mặt này đâm thẳng vào tim La Xu, anh không hề động, hai tay thả bên người siết chặt, anh đứng ở nơi đó, nhìn Cố Gia Trình khom lưng ngồi trên giường không nói một tiếng...

Ít nhất thuốc cũng có tác dụng, hay nói cách khác đợt phát tác này cũng có may mắn. Một lúc sau, cơn đau rốt cuộc cũng qua đi, cảm giác buồn nôn lại bất chợt ập tới, Cố Gia Trình ráng nén xuống, cậu không biết sẽ phun ra cái gì nữa...[khúc này ý là sợ phun ra máu] La Xu không hề động, Cố Gia Trình mới vừa tắm xong bây giờ lại ra một thân mồ hôi lạnh, cậu đứng lên, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đối phương.

Bây giờ La Xu mới phát hiện mặt Cố Gia Trình tái nhợt lấm tấm mồ hôi, ngay cả đôi môi cũng trắng bệch, hai mắt nhìn chằm chằm mình, ngực run lên, anh muốn nói gì đó, nhưng Cố Gia Trình lại phớt lờ anh đi ra khỏi phòng, "Rầm!" Một tiếng, cửa phòng đóng lại, La Xu lảo đảo ngồi phịch xuống giường, hai tay ra sức chà sát mặt mình, tự dưng anh có cảm giác hối hận, hình như anh đã bỏ lỡ chuyện gì đó rất quan trọng...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét