Pages

12/8/14

Best Lover [6]



"Đưa bảng dự toán kế hoạch bệnh viện trung tâm kia cho tôi."

Mở cửa phòng làm việc, dường như công việc trên tay làm mãi vẫn không xong, mệt mỏi tích tụ nhiều ngày làm La Xu phát cáu, vừa bảo thư ký lấy văn kiện, vừa chống đầu nhắm mắt dưỡng thần.

"Đây!" Thư ký Hứa Nhã khuôn mặt tươi cười động lòng người nhưng làm việc lại "lôi lệ phong hành" đặt văn kiện lên bàn, tay cầm một tách cà phê cùng một thỏi chocolate, "Gần đây công ty làm ăn khắm khá, La Boss nên chú ý thân thể một chút! Sắc mặt rất kém nha! Mấy bữa nay ngủ không ngon hả?" Người không biết chắc sẽ không bao giờ đoán được Hứa Nhã còn lớn hơn La Xu một tuổi, cô hợp tác làm ăn với La Xu đã lâu, cũng xem như bằng hữu tốt.

[lôi lệ phong hành: (nghĩa đen) sấm rền gió cuốn/(nghĩa bóng) mạnh mẽ]

"..." La Xu nhìn tư liệu, trong đầu lại nghĩ đến chuyện khiến người khác phải đau đầu kia, tuy rằng ngoài miệng không nói gì, nhưng anh biết... tâm tình Cố Gia Trình không tốt lắm, nếu vẫn cứ tiếp tục như vậy, không khéo sẽ ảnh hưởng xấu đến tình cảm hai người, hay là đi bệnh viện xem thử một chút... Thế nhưng... Cái này dường như có chút... Ầy, tối nay thử lại lần nữa xem sao...


Về đến nhà, Vu Phương Phương đã nấu cả một bàn ăn, hôm nay Cố Gia Trình làm ca đêm, bà chuẩn bị kỹ càng, bắt đầu xuất kích lần thứ hai. La Xu cũng không biết mẹ Cố đã biết chuyện tình giữa hai người. Trên thực tế, Cố Gia Trình thấy La Xu mỗi ngày mệt mỏi về nhà ngã đầu xuống liền muốn ngủ, ăn cũng không muốn ăn, nên cũng không muốn làm phiền anh nghỉ ngơi nói chuyện mẹ đã biết. Một người không hề chuẩn bị, một người đã có dự tính từ trước, nên khi Vu Phương Phương mỉm cười nói ra quan hệ của bọn họ đã khiến La Xu kinh ngạc không thôi, vẻ mặt uể oải nhiều ngày cũng bị tình huống bất ngờ này làm cho bừng tỉnh.

"Ha hả, con đừng giật mình a! Trình Trình không nói cho con sao? Ta có nói chuyện này với nó rồi, dù sao ta cũng là mẹ của nó, sao qua mắt ta được, huống hồ chuyện này cũng không cần phải giấu làm gì, đúng không?" Vu Phương Phương nói vài câu lập tức đem con trai vào trận chiến.

Cố Gia Trình một chữ cũng không nói... Tâm trạng nặng nề, La Xu nhìn bàn ăn phong phú nhưng một chút cũng không muốn ăn nữa, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, con ngươi thâm thúy lẳng lặng nhìn mẹ Cố, có thể nói, đây là lần đầu tiên anh đối mặt với tình huống nan giải như vầy, tuy rằng trước đây cũng từng gặp tình huống này, nhưng hôm nay lại bị đặt vào trạng thái bị động như vậy, một chút chuẩn bị cũng không có, một loại cảm giác khó chịu nhất thời dâng lên trong lòng.

"Ha ha! Đừng khẩn trương như vậy. Trình Trình rất bảo vệ quan hệ của hai đứa a!" Vu Phương Phương đối xử với người ngoài tự nhiên không cần phải ôn nhu chu đáo như đối xử với con trai mình, thế nhưng bà vẫn biết chừng mực, vừa tiến vừa lui, "Không quanh co lòng vòng nữa, nói thẳng đi! Dì đã sống nhiều năm rồi, cũng từng gặp qua không biết bao nhiêu loại người. Dì không phản đối đồng tính luyến ái, nhưng chỉ với người ngoài dì mới không quan tâm như vậy thôi. Đối với con trai mình, dì tự nhận là một người cực kỳ quyết đoán. Thế nhưng dì cũng biết Trình Trình thật tâm với con, nên chuyện làm dì khổ não, dì cũng không dám nói thẳng với nó, con cũng biết, tính cách nó cũng mạnh mẽ không kém ai, dì đã già rồi, cũng không muốn nháo một trận với bọn trẻ tụi con bây giờ chút nào."

Ánh đèn chiếu qua mặt La Xu hiện lên đường nét kiên nghị tuấn tú, Vu Phương Phương có chút thành khẩn nói: "Thế nhưng, việc này nếu cứ tiếp tục sẽ càng lún càng sâu. Hai con ở bên nhau được bao lâu rồi?"

"Đã hơn một năm ạ..." La Xu ăn ngay nói thật, bọn họ biết nhau được ba năm, nhưng chính thức xác lập quan hệ, chính thức ở chung là từ cuối năm trước.

"Cũng lâu nhỉ. Ầy... Dì cũng có trách nhiệm, trước kia cứ mải mê chơi đùa, không quan tâm nhiều đến con trai. La Xu à! Con và con ta đều là người xuất sắc, đời người có rất nhiều con đường để chọn, sao con không nghĩ tới con đường tốt nhất, thích hợp nhất chứ?"

"Dì, con thực sự rất thích..."

Vu Phương Phương xua tay lắc đầu: "Dì không nghi ngờ tình cảm của hai đứa, nhưng cuộc sống dù sao cũng là cuộc sống, chúng ta không giống các diễn viên trong phim truyền hình, có rất nhiều loại tình cảm, không phải sao? Tựa như lần này dì đến đây, hai đứa đã nói dối để giấu diếm dì, dì biết hai đứa nghĩ gì, nên cũng không trách, nhưng với ... loại quan hệ bất bình thường này, hai đứa còn phải biên soạn ra thật nhiều lời nói dối để giấu diếm mọi người. Liệu đó có phải con đường tốt hai đứa đã chọn lựa? Có lẽ hai đứa sẽ không quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng với con đường vĩnh viễn cũng không có một mái ấm bình thường thoải mái như bao gia đình khác, liệu sẽ ổn định chăng? Thậm chí hai đứa, đứa nào cũng không thể sinh con, phải đi nhận nuôi đứa trẻ khác về, ta thật sự không thể hiểu nổi hà tất gì phải làm một chuyện khác người như vậy."

"..." La Xu lặng yên một hồi, nói "Mặc kệ dì nói gì, con cũng không rời khỏi Cố Gia Trình, con tin tưởng em ấy cũng chọn con đường giống như con vậy."

Vu Phương Phương gật đầu: "Đúng, đứa nhỏ kia cũng không muốn rời xa con, dì cũng không hy vọng con có thể sáng suốt quyết định gì. Dì biết con là một người tốt, hy vọng con hãy suy nghĩ một chút ! Cho hai đứa một con đường khác thử không được sao? Cũng vì Trình Trình ngẫm lại một chút! Ba nó chết sớm. Nhà của chúng ta chỉ có mình nó là con trai, nối dõi tông đường luôn luôn là vấn đề quan trọng nhất..." Thấy thần sắc La Xu khẽ động, Vu Phương Phương cười yếu ớt nói: "Được rồi, dì cũng không phải người không biết lý lẽ, hai đứa tốt như vậy, cũng có khoảng thời gian đẹp bên nhau, nhưng dù sao cũng nên nghĩ lại một chút!"

La Xu chỉ có thể gật đầu, nối dõi tông đường...Tim đập nhanh muốn nhói lên, giống như bị người đánh thẳng một đấm vào mặt vậy, anh thì không sao cả, mẹ đã có gia đình mới sẽ không ép buộc anh chuyện này. Nhưng Cố Gia Trình thì sao? Không có con, đến lúc đó cậu có cảm thấy xấu hổ với cha mẹ cậu không, có hối hận không? La Xu không dám nghĩ tiếp nữa. Nhưng cảm giác bực bội trong người càng ngày càng rõ ràng.

"Mẹ! La Xu! Con về rồi!" Cố Gia Trình mở cửa, cởi áo khoác, khẽ duỗi thắt lưng một cái, "A nha! Đói muốn chết! Có cơm không mẹ?"

"Có a! Ha hả, La Xu cũng mới về nhà, còn chưa động đũa đây này! Mau tới ăn đi! Cần mẹ hâm nóng lại một chút không?" Vu Phương Phương đứng dậy nói.

"Không cần không cần! Nóng quá khó ăn lắm!" Cố Gia Trình cầm đũa lên, mới chú ý tới vẻ mặt La Xu âm trầm ngồi ở đối diện, một ngụm cũng không chịu ăn, "Lại mệt chuyện công ty nữa hả? Anh ráng chịu chút nha!" Dù sao mẹ cũng đã biết chuyện của hai đứa, cậu thành thật gắp một cái đùi gà vào chén La Xu.

La Xu nhìn đùi gà thơm ngon trước mắt, cảm giác ghê tởm càng lúc càng dâng, nhịn không nổi nữa, anh đứng phắt lên, lảo đảo chạy vào WC."Rầm!" một tiếng, đóng cửa WC lại, "Ô... ọe ──" nôn đến choáng váng mặt mày, thức ăn buổi trưa cũng nôn hết ra, cảm giác ghê tởm trong người vẫn không dừng lại, mãi cho đến khi nôn cả dịch dạ dày đắng nghét ra ngoài, mới thoải mái một chút, La Xu vô lực ngồi dựa vào bồn cầu.

Cố Gia Trình thấy La Xu rời bàn ăn, vừa định đuổi theo, lại bị Vu Phương Phương cản lại: "Ăn cơm đi! Mẹ vừa nói chuyện với hắn, có lẽ không vui gì đâu."

"Mẹ nói chuyện gì với anh ấy?" Cố Gia Trình nhíu mày.

"Còn nói chuyện gì nữa! Không phải nói chuyện của hai đứa bây sao. Hai đứa cũng không cần vất vả giấu diếm bà già này làm gì nữa!"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét