Pages

9/8/14

Best Lover [5]



Bên trong nhà hàng, một khúc nhạc nhẹ nhàng ngân lên, nhưng trong điệu nhạc du dương trầm thấp ấy Cố Gia Trình vẫn không thả lỏng thần kinh nổi, Cố Gia Trình chưa bao giờ cảm thấy mình mệt mỏi như bây giờ, hầu như muốn đầu hàng, trốn khỏi quẫn cảnh này, nhưng cậu không làm vậy, chỉ khẽ nới lỏng cà vạt, một tay cầm dao một tay cầm nĩa nhẹ nhàng tiêu sái cắt thịt bò, xuyên qua ly rượu nho bình tĩnh quan sát Vu Phương Phương ở đối diện.

"Xì!" Một tiếng, Vu Phương Phương bật cười, cũng không có ý gì, chỉ là bất giác muốn cười, tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng đã không kìm nén được mà run run bả vai, "Ha hả, mỗi lần làm sai chuyện gì con đều khẩn trương như vậy, ngồi im re, thành thành thật thật, tròng mắt lại chuyển tới chuyển lui, hệt như cún con vậy..."

Cố Gia Trình cũng cười cười: "Không phải mẹ đến để nói với con mấy lời này chứ?" Biết rằng hiểu con không ai bằng mẹ, cậu tự dưng có dự cảm xấu.

"Con và La Xu, là người yêu à?" Mẹ Cố thản nhiên nói, miệng vẫn còn hàm thức ăn, tác phong tùy tiện, nhưng đã là mỹ nữ thì dù có làm gì người ta vẫn cho đó là mỹ cảnh.

"A..." Mặc dù biết rằng mẹ mình không phải loại người bất lịch sự, cũng biết rằng mẹ mình từng trải thì chuyện bị mẹ phát hiện cũng là chuyện sớm hay muộn, càng hiểu được không cần phải giấu diếm chuyện này nữa thì càng tốt, cũng biết rằng miệng phải mau thành thật thừa nhận chuyện đó với mẹ, nhưng mà tâm lý vẫn có chút sợ hãi, thật giống như bạn có thể cởi truồng long nhong trong nhà, nhưng trong phòng tắm công cộng bạn không dám làm thế vì ngại xấu hổ vậy. Bí mật mình giấu kín, đột nhiên bị bại lộ, là ai cũng có loại cảm giác khó nói nên lời, Cố Gia Trình hàm hồ "Dạ" một tiếng, cúi đầu nhìn đĩa ăn, dĩ nhiên không còn tâm trạng ăn uống nữa rồi, không thể làm gì khác hơn là đờ ra chọt chọt miếng thịt bò trong đĩa.

"Thật hả?" Kỳ thực Vu Phương Phương biết có hỏi cũng như không, bà hiểu tính tình con trai mình, mặc dù đôi lúc có chút nghịch ngợm, nhưng tổng thể là một đứa nhỏ thành thật dễ mến. Cố Gia Trình từ nhỏ đã được giáo dục ── nhất định phải có trách nhiệm với chuyện mình làm. Nhờ vậy mà trong suốt quá trình đi học hay đi làm hễ gặp được người nào Cố Gia Trình đều chiếm được lòng tin hay hảo cảm của người đó, chuyện tình cảm cũng vậy, nếu như không phải thật tình, nàng biết Cố Gia Trình tuyệt đối sẽ không cho phép chính mình đi yêu một người nam nhân, càng đừng nói tới chuyện sinh hoạt ở chung với nhau.

Gật gật đầu, Cố Gia Trình lại đờ ra, chờ mẹ xử lý.

"Thích hắn lắm sao? Ừm... Mẹ cũng hiểu được hắn rất tuấn tú, rất cao to, sự nghiệp lại thành công, nhưng mẹ nghĩ, mấy thứ này chưa đủ để hấp dẫn được con đâu nhỉ?" Từ từ dẫn dắt đứa con, Vu Phương Phương hiểu được sức mạnh của chân ái, thế nhưng đối với tình trường tất chiến tất thắng của mình bà tin tưởng tình mẹ là trên hết. Ôn nhu dẫn dắt, cùng với "hốt thuốc đúng bệnh", thì "bách luyện cương hóa vi nhiễu chỉ nhu", bà không tin không đạt được mục đích.

[Thơ Lưu Côn tặng Lữ Thẩm đời Hán có câu "Hà ý bách luyện cương, Hoá vi nhiễu chỉ nhu" (Ngờ đâu thứ thép cứng đã trăm lần tôi luyện, Lại hoá làm thứ mềm yếu uốn vào ngón tay được) ý mẹ Cố là dù có cứng rắn đến đâu bà cũng sẽ uốn nắn con mình được]

Không thể nói với mẹ rằng ngay đêm đầu tiên gặp mặt mình đã bị gia khỏa kia vô tình khai bao, Cố Gia Trình bất giác mặt đỏ lên, ngẩng đầu cười nói: "Vấn đề này rất phức tạp a! Thế sao mẹ thích ba vậy?" Vội đẩy vấn đề lại mẹ!

Được lắm, dám đẩy lại ta, tình cảm hai đứa bây sao có thể so sánh với ta và ba mi chứ... Lòng thầm mắng, Vu Phương Phương vẻ mặt ôn nhu mỉm cười hỏi lại: "Ý con là La Xu đối với con, giống như ba con đối với mẹ à ?"

"..." Nhớ lại bộ dáng ba mình đối với mẹ là "duy mệnh thị tòng", Cố Gia Trình cảm thấy mệnh mình thật tốt mà quên mất tình huống hiện tại, mẹ Cố thấy cậu không nói gì thì bắt đầu xuất kích.

[duy mệnh thị tòng: chỉ phục vụ, nghe theo người nào đó]

"Chân ái, tình cảm, mấy thứ này đều quý nhất đời người. Mẹ cũng giống con, tuy không có tiền, nhưng chưa bao giờ thiếu tình cảm?" Vu Phương Phương dùng khăn xoa xoa miệng, "Thế nhưng mấy thứ này cũng không phải độc nhất vô nhị, hoặc cũng có thể đều là độc nhất vô nhị. Con hiểu ý mẹ không? Con cũng lớn rồi, có quyền hưởng thụ cuộc sống của mình, mẹ sẽ không ép con, chỉ là hy vọng con cho mình đường lui. Dù sao, mẹ chỉ nghĩ, tụi con không giống người thường nói hợp là hợp, khó có thể kéo dài."

Cố Gia Trình lại gật gật đầu, rồi mới mở mắt to trong veo như nước, hỏi: "Vậy mẹ không phản đối tụi con hả?"

Vu Phương Phương từ chối cho ý kiến, trong lòng không quá thoải mái, không thể nói quyết tuyệt được, nếu không chắc chắn sẽ làm loạn một trận với con trai mất, tất cả đều phải tính toán kỹ càng, "Nói chung, suy nghĩ kỹ một chút, cho dù hiện tại con chả nghĩ ra được gì. Sau này gặp phải chuyện khó xử, thì hãy nghĩ tới lời mẹ nói, con là một tay mẹ dạy...khụ khụ...một tay mẹ nuôi khôn lớn, tất nhiên mẹ hiểu con nhất, cũng tốt với con nhất, mẹ già rồi cũng không cần con nuôi làm gì, chỉ có một mong muốn duy nhất, là có thể thấy con có gia đình, có một người vợ, một đứa con, đó mới là hạnh phúc vĩnh cửu chân chính nhất! Mẹ tin ba con cũng nghĩ như vậy. Con nói xem, đúng không?"

Cố Gia Trình có chút đăm chiêu, nghĩ đến mấy lời thuyết phục của mẹ, rồi lại không dám tranh cãi cùng người già, chậm rãi đáp: "Con không muốn rời khỏi anh ấy, chúng con có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ! Có thể nhận nuôi một đứa nhỏ..."

Vu Phương Phương tiếp tục giữ nguyên nụ cười từ ái, tao nhã nhấp một ngụm nước trái cây, "Mẹ không nói con phải rời khỏi hắn, hay buộc phải làm cái gì khác, mẹ chỉ hy vọng con có thể suy nghĩ một chút, cân nhắc một chút. Mấy năm trôi qua, con cũng không còn là đứa nhỏ nữa, cho dù mẹ không nói, con cũng có thể hiểu được đường nào thuận lợi sung sướng nên đi, đường nào nhấp nhô gồ ghề không nên đi."

...

Lần nói chuyện này thực chất cũng không có kết quả gì, lời nói và hành động của Vu Phương Phương đều có chừng có mực, Cố Gia Trình khiêm tốn tiếp thu, nhưng hai người chưa từng thực sự tỏ thái độ của mình. Vu Phương Phương cũng không lo lắng, đây chỉ là bước đầu tiên, trước làm lay động quân tâm, sau liền tiến tới bảy tấc. Mà bảy tấc của Cố Gia Trình, không thể nghi ngờ chính là La Xu, bà phải tìm cơ hội nói chuyện một lần với đứa nhỏ kia mới được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét