Pages

5/8/14

Best Lover [4]


          "Ho ra máu ư?"

          Gật đầu.

          ". . . Tôi đã nói rồi, phải mổ. Nếu không sẽ không khống chế được."

          Lắc đầu, "Hiện tại không được, mẹ tôi lên đây rồi. . ."

          "Cậu vẫn chưa nói cho mẹ cậu biết? Bà ấy phải được biết chứ. . ."

          ". . ."

          "Cậu. . ."

          "Tôi có tra tư liệu rồi, cũng không nhất thiết phải mổ bây giờ. . . Tôi không muốn nằm ở trên giường cái gì cũng không thể làm. Chí ít, để tôi xử lý êm xuôi mọi chuyện cái đã. . ." Sự tình tới quá nhanh, phải cho cậu thời gian tỉ mỉ suy nghĩ một chút đã.

          ". . ."

          .

          Vu Phương Phương không phải dạng bà chủ gia đình, mặc dù ở trong nhà hai người trẻ tuổi nhưng bà cũng không nhàn rỗi đi ra ngoài gặp bạn bè hay náo nhiệt một ngày một đêm. Nghĩ đến con trai cực khổ làm việc gầy đi một vòng, mặt ngoài bà không nói gì, nhưng trong lòng tâm thắt muốn đau, nên đã mua một đống thức ăn Cố Gia Trình thích rồi nấu chờ cậu về ăn.

          Khi Cố Gia Trình trở về thì đã thấy mẹ mình đã mang tạp dề của La Xu, bận rộn chuẩn bị bữa cơm, trong lòng không khỏi ấm áp, đi đến sau lưng mẹ mình, giống như hồi còn bé dụi dụi vào cổ bà, ngửi hương thơm chỉ có người bà mới có.

          Vu Phương Phương mặc cho cậu ôm, lòng lại nghĩ mình đúng là "bảo đao bất lão", con trai lớn thế này vẫn thích quấn lấy mình, miệng lại vờ trách mắng: "Hở tí là làm nũng, người con hôi quá đi!"

[bảo đao bất lão: gươm quý không bao giờ cùn]

          "Mẹ, con. . ." Cố Gia Trình làm như không nghe thấy, thân thể như muốn tiếp thêm năng lượng mà mệt nhoài tựa vào người bà.

          "Sao vậy? Có chuyện gì hả?" Vu Phương Phương cả năm trời chưa từng nghe Cố Gia Trình phải than thở như vậy, không khỏi có chút kỳ quái hỏi.

          "Không có gì hết, thấy mẹ nấu đồ ăn cho con, con cảm động thôi. Đã lâu rồi mẹ không có nấu ăn, coi chừng đốt nhà của con đó nha!" Khôi phục bản tính, Cố Gia Trình buông mẹ ra, đi vào phòng khách.

          Thẳng đến khi sắp tới giờ ăn cơm La Xu mới về tới nhà, gì cũng không làm, trực tiếp bước tới sô pha, tay nhu nhu cái trán, bộ dáng phi thường uể oải. Cố Gia Trình nhịn không được đi tới bên cạnh anh, hỏi: "Anh sao thế? Mệt à?"

          Lắc đầu, anh cười xòa nói: "Làm liên tục một ngày đêm ấy mà. . . Anh muốn nằm một chút. . ." Kế hoạch mới lần này là làm HVAC cho một bệnh viện, lợi nhuận cao, nhưng lại tốn nhiều trí lực và công sức. . . Tựa hồ thân thể thực sự quá mệt mỏi, La Xu có loại cảm giác gánh vác không nổi, anh thường cảm thấy chóng mặt, cũng càng lúc càng muốn ngủ, dường như chỉ cần ngã đầu xuống gối là có thể ngủ ngay.

[HVAC (Heating ventilation and air conditioning):hệ thống sưởi ấm và thông gió]

          "Ăn cơm đã rồi ngủ!" Nắm ngón tay La Xu, nhẹ nhàng lay vài cái, Cố Gia Trình hiếm khi ôn nhu nói, "Mẹ em đang nấu cơm, để nguội ăn không ngon đâu. . ."

          Vu Phương Phương đang dọn bàn ăn, mắt liếc ra huyền quan nhìn hai người, Cố Gia Trình đang nắm ngón tay La Xu, vẻ mặt thương yêu, che chở vô cùng quen thuộc. . .

          Lúc này La Xu mới miễn cưỡng ngồi dậy. Hai người ngồi vào bàn ăn thì cũng là lúc Vu Phương Phương chuẩn bị xong tất cả, thịt kho tàu béo nhưng cũng không ngấy lắm, hơi ngọt. Cà tím kẹp thịt xào chua ngọt, mặt khác còn có cá đồng hấp, cùng với nồi canh gà vàng ươm. Những món này đều là những món Cố Gia Trình thích nhất. Cố Gia Trình nhìn mà mắt cong cong, hắc hắc cười khúc khích, ngay cả khi mẹ cậu mắng thiếu dinh dưỡng này nọ cũng không nghe, nhìn La Xu, ý muốn bảo anh phụ họa cùng mình hống mẹ vui lòng.

          Không biết vì cái gì, La Xu khi thấy một bàn ăn phong phú thế này một chút cảm giác muốn ăn cũng không có, ngược lại còn có cảm giác buồn nôn, anh nuốt nước bọt xuống, cố gắng đè nén cảm giác ghê tởm trong người. Phát hiện Cố Gia Trình cười meo meo nhìn mình, La Xu cũng ráng tán gẫu với cậu vài câu.

          Vu Phương Phương rất cao hứng, bảo hai người bớt nói một chút, nhanh nếm thử thức ăn, rồi đánh giá thử xem bà nấu ngon không. Cố Gia Trình đương nhiên liên tục động đũa, liên tục tán thưởng. Nhưng La Xu thì chỉ gắp một miếng cá đồng hấp, những món khác thì hầu như không có đụng tới. Vu Phương Phương thấy thế, chỉ nghĩ anh đang ngại, trêu đùa bảo anh ăn nhiều một chút, nhưng La Xu vẫn như cũ không động đũa. Cố Gia Trình tưởng La Xu không thích những món ăn ngọt này, thấy mẹ mình có chút thất vọng uể oải, liền đá đá chân anh, ý bảo anh nhịn một chút ăn vài món cho mẹ vui.

          La Xu cười khổ, anh thật sự ăn không nổi, chỉ có thể lấy lệ nói: "Xin lỗi, con ăn ở bên ngoài rồi, con đi nghỉ ngơi trước."

          Cố Gia Trình không ngờ La Xu có thể bỏ đi như thế, rõ ràng cậu đã gửi tin nhắn gọi anh về nhà ăn cơm, Vu Phương Phương thấy La Xu đi rồi, cũng không tỏ vẻ mất hứng gì. Nhưng Cố Gia Trình biết, lão mẹ ngoại trừ vẻ đẹp bên ngoài, thì rất tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình. Bà thích nhất là nghe người ta ca ngợi bà không chỉ đẹp, mà còn có khí chất, khéo tay nấu ăn ngon, là "lan tâm huệ chất" vân vân. Nhưng nếu là cậu khen thì bà sẽ không có cảm giác thành tựu gì, nhưng người ngoài đã đi rồi, lão mẹ không được khen, tất nhiên sẽ có chút mất mác.

          Hai mẹ con tán gẫu cười cười với nhau một chút cũng xong bữa cơm, buổi tối mẹ Cố đi ngủ, Cố Gia Trình ngủ không được, ngồi trên sô pha một bên xem tin tức một bên chỉnh sửa tư liệu. Vốn dĩ nghĩ là La Xu đã ngủ rồi ai ngờ lại thấy anh mở cửa bước ra, nghĩ là anh muốn đi WC, nào ngờ anh lại sải bước đi vào nhà bếp. Cố Gia Trình có chút khó hiểu đi theo sau xem thử. Chỉ thấy La Xu bới tô cơm nguội, chan chút canh, gắp thêm mấy miếng rau cải, khó có thể tưởng tượng được một người tây trang thẳng thóm cư nhiên nửa đêm ngồi dậy bới cơm chan canh đứng đó ăn. Cố Gia Trình không nói gì chỉ nhìn La Xu, đối phương nhìn cậu cười cười: "Anh đói. . ."

          Cố Gia Trình đứng đó, có chút tức giận. Không thèm để ý La Xu nữa đi vào phòng khách, La Xu ăn xong liền đi đến bên cậu, ôm cậu một cái: "Đừng giận anh, tại anh mệt quá... vừa rồi thực sự không muốn ăn gì hết, bây giờ mới đói."

          Là con một, trước giờ cậu vẫn không giỏi lo nghĩ cho người khác, La Xu vừa nói như vậy, nhìn kỹ thì sắc mặt anh cũng không được tốt cho lắm, kỳ thực chuyện cũng không to tát gì. Cố Gia Trình cũng hết giận, chỉ nói: "Em muốn bồi thường!"

          ". . ."

          Tắt TV, hai người đi vào phòng ngủ, "cạch" một tiếng đóng cửa lại. Nhưng bọn họ không biết, một giây trước khi họ đóng cửa lại cửa thư phòng đã mở ra.

          ". . ."

          ". . ."

          Drap giường bị cuốn loạn cả lên, hai người có chút xấu hổ, gặp phải loại tình huống này, bọn họ đều có chút bất ngờ. La Xu một chút cũng không cứng được, Cố Gia Trình thậm chí đã khẩu giao vài lần, mà vẫn bất lực. Nhìn ánh mắt đối phương kinh ngạc lộ vẻ kỳ quái, một trận phiền não tận đáy lòng dâng lên, La Xu miễn cưỡng cười: "Có lẽ gần đây anh mệt quá. . . Lần, lần sau ha. . ."

          Cố Gia Trình có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, cậu đã lên đạn rồi a, mặc kệ! Đêm nay nhất định phải làm! : "Xu! Không sao hết, anh mệt, em sẽ không làm phiền anh. Em sẽ không làm đau anh đâu. . .làm. . .làm nha được không?"

          "Không được!" Cảm giác phiền não càng tăng, không còn hình tượng ôn nhu ban đầu nữa. Một chút cảm giác cũng không có, làm cái gì mà làm! La Xu kéo chăn qua đầu, "Anh mệt lắm, em tự giải quyết đi!"

          "Anh ──" Cố Gia Trình tức giận, nhưng cũng không thể trách anh được, bọn họ luôn luôn tôn trọng ý kiến của đối phương. Nhưng dễ gì mới được làm, quan trọng là cậu đã DIY mấy lần rồi a; điều này càng làm tâm Cố Gia Trình bùng cháy. Được lắm La Xu, đừng để em có cơ hội. . . Không thì nhất định sẽ. . . Hắc hắc

          Bất quá tâm tình La Xu cũng không tốt lắm, trái lại càng lúc càng nghiêm trọng, ăn biết bao nhiêu thực phẩm bảo vệ sức khoẻ mà chẳng hiệu quả, đang ngủ thì tự dưng hôn mê luôn, chỉ cần đặt lưng xuống thì anh đã rơi vào mộng đẹp rồi, kinh khủng nhất chính là, nguyên bản chỉ là không muốn ăn thôi, hiện tại hỡ thấy thức ăn là anh đã muốn ói, làm việc cũng không chuyên tâm. Mà dục vọng của anh giống như anh ham ngủ mà ngủ đông bất động, khó có thể  đảm nhiệm trọng trách làm người nào đó vui sướng. Tra tư liệu tâm sinh lý, cũng không có kết quả. Gọi điện thoại hỏi bác sĩ tâm lý, cũng không nói gì khác, đơn giản là điều chỉnh sinh hoạt hằng ngày, nghỉ ngơi hợp lý, sau này có thể khôi phục lại được vân vân.

          Anh phi thường chán ghét mình như vậy, loại tình huống mà đối với anh từ thời niên thiếu đã vô cùng tự tin này phát sinh không thể nghi ngờ là một đả đích lớn. Tính tình La Xu bắt đầu khó khống chế, một người chưa bao giờ phát hỏa, nay lại nghiêm khắc tàn khốc với nhân viên, mà loại tâm tình này cũng muốn phát tiết ở nhà, anh sợ mình phát hỏa, chỉ có thể yên lặng áp chế cảm giác khó chịu trong lòng.

          Tâm tình Cố Gia Trình cũng không tốt lắm, cậu giấu mọi người, bắt đầu uống thuốc. Thuốc có thể trì hoãn bệnh tình, nhưng đồng thời cũng có tác dụng phụ, tỷ như tay chân đột nhiên tê dại, thật ra không phải ai cũng có phản ứng như vậy, có lẽ thể chất Cố Gia Trình tương đối mẫn cảm, bác sĩ thấy thế cũng bất lực. Kỳ thực cậu mơ hồ hy vọng La Xu sẽ phát hiện ra cậu khác thường, thế nhưng khi cậu đau đớn chịu không nổi nữa, cậu phát hiện La Xu cũng không như trước kia tỉnh giấc xem mình như thế nào, lòng thầm nhủ, chỉ cần anh tỉnh lại, hỏi mình có chuyện gì thôi, cậu sẽ tất tần tật kể hết cho anh nghe. Thế nhưng, La Xu vẫn nằm im re! Cố Gia Trình trong lòng ủy khuất mắng long trời lỡ đất.

          Sau khi ở nhà Cố Gia Trình được một tuần, Vu Phương Phương tìm đến công ty Cố Gia Trình, tự nhiên là phát hiện được không có nhân viên nào tên La Xu hết. Trong lòng bà từ sớm đã đoán được gì đó, nay lại càng chứng minh bà đoán không sai. Bà đang định nghỉ trưa thì tìm được Cố Gia Trình, hai người ngồi ăn trưa ở nhà hàng Tây đối diện công ty, trận chiến oanh liệt sắp diễn ra.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét