Pages

18/7/14

Cấm Luyến [21] - HOÀN

Chương 21


“Rầm” !

Cửa bị đóng thật mạnh.

“Ca ca?”

Ôn Tuấn Hiên nhìn ca ca. Rất giận đi? Chính mình một câu cũng không nói đã bỏ đi, là ai thì cũng sẽ tức giận.

“Hiên!” Ôn Tuấn Chí ôn nhu ôm đệ đệ. Không thể mất đi em ấy một lần nữa, tuyệt đối không thể. Trái tim của anh không khỏe mạnh đến nỗi có thế chịu đựng nỗi đau khi hai lần đệ đệ bỏ đi. Tuyệt sẽ không buông tay, cho dù hai người phải chịu bao nhiêu bất hạnh cũng được.

“Ca?” Ôn Tuấn Hiên nghiêng đầu, dựa sát vào trong lồng ngực ca ca.

“Hiên, em nói sẽ vĩnh viễn không rời xa anh nữa đi!” Ôn Tuấn Chí ở bên tai đệ đệ thấp giọng nói.

“……” Không nói gì. Bởi vì Ôn Tuấn Hiên không biết tương lai còn bao nhiêu Ninh Ngọc… Đúng rồi, “Ca, tiểu thư Ninh Ngọc, nàng sao rồi?”

“Cô ta? Sao em lại nhắc đến cô ta?” Ôn Tuấn Chí nhẹ nhíu mày, cô ta đã cố tình muốn chia rẽ Hiên với anh ni !

“Ca, anh đã làm gì cô ấy?” Ôn Tuấn Hiên tránh khỏi cái ôm của ca ca, nhích người ra khỏi một chút,  “Anh trước tiên phải nói cho em biết rốt cuộc anh đã làm gì cô ấy?”

“Anh không làm gì cô ấy hết, chỉ là tụi anh đã có một giao ước, về phía ba mẹ nuôi, anh cũng đã nói chuyện rõ ràng với họ.” Tuy nhiên bọn họ cứ luôn khóc lóc, thương tâm lắm a. Mà Ninh Ngọc bên kia anh cũng đã có biện pháp giải quyết tốt, những thứ nàng muốn của anh đều an bài tốt. Cái gì anh cũng buông tha hết thảy. Nhưng chuyện này không cần phải nói cho đệ đệ biết.

“Ca?” Xem ca ca nói vậy giống như cậu là một người xấu a.

“Không tin ca ca sao?” Từng bước đến ôm trọn khuôn mặt Ôn Tuấn Hiên, “Nhưng mà anh sẽ làm tất cả vì em.”

“Ca?” Nói không cảm động là nói dối đi, nước mắt Ôn Tuấn Hiên lại chậm rãi rơi.

“Bởi vì anh muốn giải quyết xong xuôi hết mọi chuyện rồi mới đi tìm em. Nếu không, em cứ một lần lại một lần trốn anh, đúng không?” Ôn Tuấn Chí ôm chặt Ôn Tuấn Hiên.

“Cho nên, đây là thời điểm tốt nhất để anh đón em về …” Vốn dĩ chỉ là cuối xuống hôn nhẹ nhưng trong nháy mắt bầu không khí xung quanh như tăng nhiệt độ, Ôn Tuấn Chí dùng lưỡi khẽ liếm tạo hình đôi môi, liếm lộng cuốn lấy lưỡi cậu cùng nhảy múa, sau đó mới cắn cậu một cái.

“Hảo ngứa …..” Lúc Ôn Tuấn Hiên đột ngột bị cảm giác tê dại làm cho bật cười, Ôn Tuấn Chí lại dùng lưỡi bướng bĩnh chui vào trong. Cạy mở hàm răng đệ đệ, thật cẩn thận thưởng thức vị đạo đã một năm rồi không được nhấm nháp. Nhẹ nhàng cuốn lấy lưỡi Ôn Tuấn Hiên khiến cậu rên rĩ không thôi.

 Cảnh tượng nhanh chóng thay đổi, hai người từng bước từng bước tiến vào phòng ngủ của Ôn Tuấn Hiên.
“Ân~” Ôn Tuấn Hiên phát ra thanh âm rên rĩ khiến mình cảm thấy thẹn thùng, lập tức lấy hai tay che kín miệng.

“Sao vậy?” Kéo hai tay đang che miệng của Ôn Tuấn Hiên ra, lại cố định hai tay để trên đỉnh đầu. Ôn Tuấn biết còn cố hỏi.

“Ca ….” Vốn đã bị tình dục làm cho huân nhiễm(???) ướt át hai mắt, hơn nữa khuôn mặt đỏ bừng như cánh hoa hồng, ngón trỏ của nam nhân càng di chuyển sâu xuống dưới.

“Hiên không thích anh sờ ở đây sao?” Ôn Tuấn Chí dùng tay khi có khi không, lúc mạnh lúc nhẹ vuốt ve cao thấp kích thích phân thân Ôn Tuấn Hiên.

“A…. Ca, không ….” Mẫn cảm nâng cao phần eo, Ôn Tuấn Hiên lắc lắc đầu.

“Không? Em không thích như vậy sao?” Ôn Tuấn Chí tà tà cười, “Phải nói cho anh biết không thích như thế nào a?”

Dùng ngón cái khảy đầu phân thân đã muốn chảy nước, đối với những điểm nhạy cảm trên người đệ đệ Ôn Tuấn Chí đều biết nhất thanh nhị sở mà nói, đây chính là phương pháp nhanh nhất khiến cho đệ đệ sung sướng.

“A…. Mau lên …. Không …. Ân….” Không chỉ phân thân của mình, Ôn Tuấn Hiên cảm thấy bản thân cũng muốn khóc ra nước mắt.

“A!” Khẽ ngân một tiếng, một dòng bạch trọc từ bên trong khe nhỏ trên đỉnh phân thân bắn ra, tinh dịch âm ấm dính đầy trong bàn tay của ca ca.

“Cáp a…” Đệ đệ nằm nhẹ thở điều chỉnh khí tức. Thật vất vả định thần lại, Ôn Tuấn Hiên lại mặt đỏ tim đập mạnh một trận.

“Hiên, cái này thực ngọt a!” Đem tinh dịch trên tay đến trước mặt đệ đệ, lại lè lưỡi ra liếm sạch  sẽ. (Anh biến thái quá -_-)

“Đây chính là của Hiên nha! Anh nhất định phải hảo hảo thưởng thức!” Cúi đầu khẽ nói bên tai Ôn Tuấn Hiên, “Anh đã chuẩn bị kĩ lưỡng rồi, bây giờ là thời điểm ăn món chính a.”

Khẽ cắn vành tai Ôn Tuấn Hiên, nghe được thanh âm đáng yêu của thiên hạ dưới thân, Ôn Tuấn Chí càng mạnh mẽ tấn công địa phương mẫn cảm.

Ven theo cái cổ mảnh khảnh, Ôn Tuấn Chí tinh tế gặm cắn để lại dấu ấn trên đó. Lưu lại lại trên làn da trắng ngần của Ôn Tuấn Hiên thật nhiều dấu hôn.

“Ân….” Theo đường di chuyển càng xuống dưới của ca ca Ôn Tuấn Hiên thở ra càng gấp.

“Hiên….” Ôn Tuấn Chí há miệng liếm xung quanh nhũ tiêm trước ngực, hấp trụ sâu trong miệng. Điều này càng khiến cho Ôn Tuấn Hiên đạt thật nhiều khoái cảm cùng rên rỉ.

Chậm rãi liếm lộng, đùng đầu lưỡi khẩy khẩy hạt đậu đỏ, không ngừng để lại dấu vết hồng ngân trên cơ thể Tuấn Hiên.

“Hiên, nhìn anh.” Ôn nhu nâng Tuấn Hiên dậy, làm cho cậu nhìn thẳng vào mặt anh, ngồi lên trên bắp đùi thon dài của Ôn Tuấn Chí.

Mê mang mở to đôi mắt, Ôn Tuấn Hiên nhìn vào khuôn mặt ca ca.

“Nói em vĩng viễn sẽ không rời xa anh.” Dùng lời lẽ dụ hống một đứa trẻ, Ôn Tuấn Chí khẽ hôn lên mặt Tuấn Hiên một cái.

“Ca…” Cậu sợ. Cậu sợ không biết tương lai rồi sẽ ra sao. Cậu sợ mình không thể thực hiện lời hứa. Cậu sợ… Kì thật, điều cậu sợ nhất chính là có một ngày ca ca sẽ không yêu mình nữa. Cậu sợ cậu một ngày còn ở bên ca ca, anh sẽ vì cậu còn hi sinh rất nhiều thứ.

“Nếu em không nói, anh cũng có biện pháp khiến em phải tự nguyện nói ra.” Ngón tay chậm rãi di chuyển đến lỗ nhỏ ở phía sau, đem tinh dịch vừa nãy bôi trơn xung quanh thuận lợi tiến vào.

Thật chậm rãi, thật kiên nhẫn nới lỏng cúc hoa. Dù sao bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian.

“Ân….” Ôn Tuấn Hiên dần dần cảm nhận lửa nóng trong người, ca ca phía trước như có như không chạm vào phân thân cậu.

“Nói.” Ôn Tuấn Chí muốn nghe đệ đệ mở miệng nói.

“A….” Một ngón tay tiến vào trong huyệt động

“Như thế nào?” Chậm rãi trừu sáp, nhẹ nhàng tiến nhập.

“Ca …. Thật xấu…..” Nước mắt chực rơi, Ôn Tuấn Hiên lắc lắc đầu mình.

“Anh còn có thể hư hơn nữa…” Lấy tốc độ thật thong thả tang them một ngón tay tiến vào, khiến cho thân người Ôn Tuấn Hiên chấn động chỉ có thể ôm chặt vai ca ca, cố gắng vặn vẹo cái eo nhỏ.

“Ca ca.” Không được, trong người thật nóng, muốn nhiều hơn nữa…

“Em liền nói a.” Ôn Tuấn Chí dùng thanh âm ôn nhu mê hoặc Ôn Tuấn Hiên.

“Ca….” Thanh âm xung quanh giờ đây đã muốn thật mơ hồ, Ôn Tuấn Hiên chỉ có thể thuận theo ngọn lửa dục vọng vặn vẹo cơ thể lung tung.

“Nói!” Đem ngón tay rút ra khỏi huyệt động, thay vào đó đưa nam căn thô to tiến đến cửa động, nhưng chỉ là cọ sát ở bên ngoài chứ không tiến vào.

“A… Nha…” Đã muốn, mau, không thể…. Ôn Tuấn Hiên sắp không chịu được nữa.

“Nói em sẽ không vĩnh viễn rời xa anh nữa!” Tuy thật ti tiện, chính là, chỉ có dùng phương pháp này mới khiến Ôn Tuấn Hiên cầu xin anh, hứa với anh.

“Ca…” Ôn Tuấn Hiên không thể chống đỡ ngọn lửa nóng trong người them chút nào nữa, “Em, em sẽ không… rời xa anh… Ca, mau….” Một bên vặn vẹo thắt lung, một bên dùng thanh âm nỉ non khóc lóc hứa với ca ca.

“Hiên, anh cũng không rời bỏ em.” Cúi người thấp giọng nói bên tai đệ đệ.

Dùng sức đẩy mạnh một cái.

“A…..Ca, ca….” Tại nơi giao hợp của hai người truyền đến cảm giác thống khoái khó nói thành lời, khoái cảm dạy dọc theo sống lưng truyền đến đại não, Ôn Tuấn Hiên chỉ có thể rên rỉ nỉ non ”Ca…”

“Gọi tên anh, Hiên.” Cảm thụ huyệt động mềm mại của đệ đệ, Ôn Tuấn Chí cảm khái nhớ thật nhớ cái cảm giác thoải mái khó nói thành lời, chí biết không ngừng tiến nhập thật mạnh vào bên trong.

“Chí… Chí….” Một lần lại một lần gọi tên ca ca.

“Hiên, anh yêu em.” Ôn Tuấn Chí tiến vào thật sâu, rồi rút ra rồi thật mạnh tiến vào động khẩu.

“Chí…. Yêu anh…A….” Ôn Tuấn Hiên một trân run run, một dòng bạch trọc phun ra dính đầy trên bụng hai người.

“Hiên.” Công kích mạnh vào sâu bên trong, Ôn Tuấn Chí cũng bắn ra dòng khí lỏng trong người đệ đệ.
_______________________________

Phía chân trời dần dần tờ mờ sáng.

Ôn Tuấn Chí mở mắt, nhìn khuôn mặt say ngủ của đệ đệ. Trong long thật ấm áp.

Nhìn mí mắt Ôn Tuấn Hiên khẽ rung động, biết đệ đệ sắp tỉnh, nhanh chóng khép mắt lại.

Ôn Tuấn Hiên nhìn ca ca, bắt đầu mỉm cười.

Nguyên lại, điều hạnh phúc nhất của một người chính là được ở bên canh người mình thương yêu nhất.

Khẽ khàng, giống như một chú mèo nhỏ đang thưởng thức bánh kem ngọt, nhắm mắt lại, vươn ra đầu lưỡi 
xinh xắn liếm lên đôi môi ca ca.

Bàn tay vốn dĩ để ở eo bây giờ chẫm rãi vuốt ve lên xuống.

Mãi một lúc sau hai người thật vất vả mới tách ra, bốn mắt giao nhau, hai người cùng mỉm cười.

Này, chính là hạnh phúc của bọn họ.


 =HOÀN=



Ká: Ôoooooooooooo, sau 3 năm trời ta thật hạnh phúc và mãn nguyện được ghi chữ Hoàn T___T *khóc ròng* Cám ơn và xin lỗi mọi người nhiều lắm!!


1 nhận xét: