Chương 20
“Frank”
Trở về nhà của mình, Lăng Tử Siêu lớn tiếng gọi Ôn Tuấn Hiên. Không nghe thấy
thanh âm nào trả lời, Lăng Tử Siêu nhẹ nhíu mày:”Không phải là đang ngủ đi?”
Jacky
trực tiếp đẩy của phòng ngủ ra.
Không
có ai. Ôn Tuấn Hiên không có trong phòng!
“Frank
đâu? Đi đâu rồi?” Lăng Tử Siêu cũng đi vào theo.
“Ngươi
xem xem!” Jacky cầm bức thư để trên bàn xé ra đọc.
“Cám
ơn anh đã chiếu cố em trong mấy năm nay, em đi rồi. Kính thư.” Lăng Tử Siêu nắm
chặt lá thư trong tay, “Này là cái gì?? Tên tiểu tử kia sao dám bỏ đi mà không
nói một câu.”
“Hiện
tại điều đầu tiên nên làm chính là báo lại cho Ôn Tuấn Chí.” Jacky rất nhanh
đưa ra kết luận.
“Ân”
Lăng Tử Siêu cũng không ý kiến gì, gật đầu đáp ứng.
Bây
giờ chỉ còn nam nhân kia là có thể tin tưởng anh ta sẽ tìm được Frank!
“Cái
gì!? Đi rồi?” Thanh âm nổi giận của Ôn Tuấn Chí từ điện thoại truyền qua.
“Chắc cậu ta biết tôi qua chỗ anh.” Jacky đành phải trấn
an tình hình nam nhân bên kia.
“Tóm lại, anh phải giúp tôi tìm cậu ấy.” Ôn Tuấn Chí bắt đầu đứng dậy vô lí chửi mắng qua điện thoại
“Được được. Tôi giúp anh là được chứ gì.” Jacky thật vất
vả mới có thể đem điện thoại cúp xuống.
“Tìm như thế nào ? ” Vẻ mặt Lăng Tử Siêu tràn ngập
lo lắng quay qua hỏi Jacky.
“Còn có thể như thế nào ? Chúng ta đã tìm được cậu ta
một lần, thì chắc chắn có thể tìm được lần thứ hai…” Jacky mỉm cười.
___________________________________________________
“Tuấn Hiên ? ”
“Ân, ông chủ, có chuyện gì ạ? ” Tại một nhà hàng gia đình
nhỏ, Tuấn Hiên đang cầm khay thu thập chén dĩa khách nhân đã dùng xong.
“ Con bao nhiêu tuổi rồi?” Ông chủ là một nam nhân tuổi
đã ngoài sáu mươi, mà bà chủ, cũng tức là vợ của ông cũng đã xấp xỉ sáu mươi.
“Dạ, hai mươi mốt.” Ôn Tuấn Hiên lễ phép trả lời.
Hai vợ chồng con của ông chủ đều đã di dân. Cho nên, cậu
mới có thể ở nhờ nhà ông bà chủ.
“A
a, tuổi trẻ thật tốt.” Ông chủ cười cười, “Đúng rồi, có bạn gái chưa?”
“Chưa…
Chưa có. Sao ông lại hỏi chuyện này?” Gương mặt Ôn Tuấn Hiên đỏ bừng.
“Thanh
niên bây giờ là vậy, niên kỉ chưa bao nhiêu nhưng thay người yêu như thay áo,
con đã có bao nhiêu người yêu rồi?” Ông chủ vẫn không buông tha tiếp tục hỏi.
“Không..
Không, một người cũng chưa có.” Ôn Tuấn Hiên lại nhớ tới cậu đã lén ca ca bỏ trốn.
Ly
khai đã một năm. Một năm này, bởi vì sợ ca ca sẽ mau tìm thấy mình nên không
dám ở một chỗ quá lâu. Bất quá…
Ôn
Tuấn Hiên lắc lắc đầu. Không nên vì không tìm cậu được mà bi thương a. Không ai
tìm được đại biểu cho ca ca sẽ không vì cậu mà buông tha tiền đồ của chính mình
đi.
Nhưng
tại sao trong thâm tâm vẫn có một chút kì vọng gì đó?
“Con
có muốn ông giới thiệu một cô gái làm quen không?” Ông chủ cười rộ lên thật
thân thiết. Thật giống như cậu chính là người nhà của ông.
“Không
cần.” Nhẹ nhàng mỉm cười khéo léo từ chối thành ý của ông chủ.
“A
a, hiếm thấy có thanh niên nào đơn thuần như ngươi a.” Ông chủ không thèm để ý
đến câu trả lời của cậu.
“Không
như ông nghĩ đâu!” Thuần thuần khiết khiết sap… Chẳng qua là bởi vì ông không
biết cậu trước kia vốn làm cái gì. Cậu là kĩ nam, trong quá trình thanh âm, tiếng
thét còn phải giả vờ vui thích. Đối với hành vi dơ bẩn của mình cậu nghĩ đến
còn buồn nôn. Rất chán ghét, rất bẩn, cảm giác luôn vây quanh bản thân cậu. Ca
ca… Cũng chỉ có sau khi đến nhà hàng này làm, cậu mới cho phép bản thân nhớ tới
ca ca một ít. Nhớ nụ hôn của anh, anh hôn thật dịu dàng.
‘Em
là người quan trọng nhất của anh.’ Ca ca… Người như cậu có thể có hạnh phúc
không? Hơn nữa… Anh ấy là ca ca cậu… Trong đầu cậu lại hiện lên hai từ ‘loạn
luân’.
“Di?
Ôn Tuấn Hiên, hình như bên ngoài có người tìm con.” Lúc nghe ông chủ nói vậy,
Ôn Tuấn Hiên cảm thấy tim mình như muốn nổ tung.
Là
ca ca sao? Hai cảm giác vừa cao hứng vừa thất bại đồng thời đánh úp cậu.
Xoay
người lại nhìn nhưng chẳng qua là một cô bé hàng xóm. Vừa thất vọng nhưng đồng
thời cậu thở dài nhẹ nhõm.
“Mĩ?
Có chuyện gì không?” Ôn Tuấn Hiên ôn nhu hỏi.
“Hiên
đại ca, em thích anh.” Mĩ cùng ông chủ đã có ước định từ trước, nếu Hiên đại ca
nói không có bạn gái, ông chủ liền cho nàng một cái ám hiệu.
“Anh…
Ách… Anh…” Ôn Tuấn Hiên mặt đỏ bừng.
“Ai
cho phép em ấy thích cô?” Nụ cười trên mặt Ôn Tuấn Hiên cứng đờ. Là ca ca sao?
Tiếp
theo thanh âm vừa nãy là một đôi cánh tay hữu lực. Kéo Ôn Tuấn Hiên ôm vào lòng
mình.
“Em
ấy sẽ không thích cô. Bởi vì người em ấy thích là tôi.” Là ca ca….
Ôn
Tuấn Hiên hai mắt mơ hồ đứng không vững. Nước mắt không theo sai khiến của bản
thân, rơi xuống thật hung.
“Sao
lại khóc? Hiên?” Ôn Tuấn Chi xoay người đệ đệ lại về phía mình.
“Ô…
Chán ghét…” Ôn Tuấn Hiên muốn dùng tay lau nước mắt, chính là cậu càng lau nước
mắt càng rơi nhiều hơn, “Em.. Thật vất vả.. Mới buông tay anh.. Tại sao anh…. Em
ghét anh…”
“Đừng
khóc. Theo anh trở về nha?” Ôn Tuấn Chí ôm chặt bờ vai nhỏ gầy của đệ đệ.
Một
năm này, Hiên đã ăn rất nhiều khổ…
“Không…
Không…” Miệng thì nói như vậy nhưng tâm cậu đã sớm trở về bên anh.
“Về
nhà” Ôn Tuấn Chí dùng thanh âm không cho phép cậu phản kháng nhưng cũng không
kém phần ôn nhu, cúi xuống hôn cậu, trước mặt nhiều người mang cậu rời đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét