Pages

12/7/14

Cấm Luyến [19]

Chương 19


‘Phanh’ một tiếng, cửa phòng bị người nào đó kém hiểu biết đá văng.

“Chẵng lẽ bây giờ thiên hạ thật thái bình, như thế nào sinh ý lại nhàn rỗi thế này?” Jacky cười hỏi.

“Từ khi nào thì trong này lại ồn ào đến thế này?” Ôn Tuấn Chí cũng không ngẩng đầu nói.

“Ha hả.” Thoạt nhìn có vẻ như đã hồi phục lại bình thường đi. Việc kia đối Jacky là một đả kích rất lớn.

“Có chuyện gì không?” Vô sự bất đăng tam bảo điện. (ố.ồ)

“Ôn Tuấn Hiên” Ba chữ.

“Anh biết cậu ta ở đâu?” Ôn Tuấn Chí khiêu mi hỏi, vốn định mong Jacky sẽ trợ giúp.

“Quán bar.” Hai chữ.

“Anh hẳn là không phải quá rãnh rỗi mới đi làm những chuyện này đó chứ?” Ôn Tuấn Chí thần sắc sáng sủa nói.

“Ờ” Một chữ.

Anh ta sẽ không nói quá ít như vậy chứ! Xem như đã biết đệ đệ hiện tại ở đâu – Anh sớm nên nghĩ ra cậu ngoại trừ quán bar ra thì còn chỗ nào để đi chứ - Ôn Tuấn cũng trút bỏ được gánh nặng trong lòng.

“Tôi buổi tối sẽ đến xem cậu ấy, anh tốt nhất nên giữ cậu ấy lại cho tôi.” Quả thật mười năm làm bẳng hữu, anh đã không nhìn lầm người.

“Ân.” Jacky gật đầu.

“Cảm tạ.” Ôn Tuấn chí đứng lên, vỗ vỗ bả vai Jacky.

“Không cần cảm tạ tôi, người giúp anh không phải là tôi.” Ôn Tuấn Chí cẩn thận nhìn khuôn mặt của Jacky.

“Đi được chưa?” Đối khuôn mặt phiền phức nói.

“Được rồi. Bất quá lại không nghĩ ra một tiểu Chí cao cao tại thương lại dám đối xử với ân nhân mình thế này.” Jacky cười cười.

“Hừ, ta không chấp nhất với người ngu ngốc, mau mau tránh ra a.” Ôn Tuấn Chí không nghĩ sẽ cùng với nam nhân ngu ngốc này so đo thêm chút nào.

“Nghe tôi nói một câu, anh định tính toán như thế nào đây?” Jacky hỏi, “Anh cùng Frank là quan hệ như thế nào? Là đệ đệ của anh sao?”

“Này không phải một câu, là ba câu a.” Ôn Tuấn Chí lảng tránh nói.

“Có đúng không? Như vậy, nghe tôi nói n câu đi, vị Ninh Ngọc tiểu thư kia….” Làm bằng hữu suốt mười năm, Jacky biết rõ về Ninh Ngọc cũng không có gì là lạ.

“Tôi ắt sẽ có cách giải quyết.”

“Ân, tôi hiểu rõ anh sẽ có kế hoạch cụ thể, chỉ là nếu có cần tôi giúp, thì cứ nói thẳng với tôi. Tôi cùng anh em sẽ luôn luôn bên cạnh anh.” Jacky thân là người ngoài cuộc, chỉ có thể nói như vậy.

“Tạ ơn. Bất quá, ngươi thực sự nói rất nhiều a.” Ôn Tuấn Chí nói.

“Được rồi, tôi sẽ không nói chuyện mấy năm gần đây nữa.” Jacky nói, “Nhưng là, tôi nhiều ít gì cũng có thể hiểu tâm tình trong lòng anh hiện tại.”

“Cái gì tâm tình trong lòng? Nói nghe một chút.” Ôn  Tuấn Chí tuyệt không nghĩ sẽ có người hiểu được đoạn tình cảm trong lòng anh. Sẽ không có người nào lại đi yêu chính đệ đệ của mình như anh chứ?

“Anh sẽ không chỉ đem cậu ta xem như là đệ đệ đi?” Jacky trở nên nghiêm túc ngồi thẳng dậy, “Không chỉ bộ dạng của cậu ta nói cho tôi biết, ngay cả vừa rồi nhìn sơ qua thần sắc của anh cũng đủ để nói cho tôi biết.”

“Cho nên, sự tồn tại của vị Ninh Ngọc tiểu thư kia, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cậu ta.” Tạm dừng một chút, “Đó là lí do, anh cần phải giải quyết chuyện của tiểu thư này cho thật tốt.”

“Tôi cũng biết.” Ôn Tuấn Chí chính là đang đau đầu nhất là chuyện này. Bởi vì anh cũng không muốn làm thương tổn đến dưỡng phụ mẫu.

“Hiểu rõ hẳn đến. Tôi sẽ chăm sóc cho cậu ta.” Jacky nói xong liền rời đi.

Chỉ còn một mình Ôn Tuấn Chí ngồi đó.

“Jacky, sao anh lại đi làm chuyện này… Nam nhân kia.” Bởi vì bị người nào đó trừng mắt, cho nên lời mắng chửi đến đầu môi cũng không cất thành tiếng.

“Tử Siêu, không cần phải nói người ta tệ hại đến như vậy…” Khẩu khí thập phần ôn như. Chính vì Frank như vậy, anh cũng không có biện pháp hóa giải hiểu lần của người trong lòng đối với nam nhân kia.

“Ai kêu hắn làm Frank khóc! Em chưa bao giờ thấy em ấy khóc!” Lăng Tử Siêu lí sự.

“Nếu em thật tình thích một ai đó, thì đương nhiên trong một mối quan hệ sẽ có lúc hỉ nộ ái ố chứ.” Jacky nói, “Thật ra, anh sẽ cũng đã đau lòng lắm rồi.”

“Hừ, em mới không tin!” Lăng Tử Siêu không cam lòng.

“Cho nên, để em có thể vui vẻ trở lại, anh sẽ cho em thật-sự-“khoái-hoạt”” Jacky đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “khoái hoạt” mang thêm vài phần ám muội.

“Sắc quỷ.” Xem như kháng nghị một tiếng, “Bất quá… hắn thật sự thích Frank sao?” Quay đầu hỏi lại vấn đề.

“Ân, Đã không còn là thích… Anh ta bây giờ thật yêu thật yêu Frank rồi.” Dùng sức ôm lấy tiểu tình nhân, anh so với Ôn Tuấn Chí vận khí xem ra tốt hơn nhiều.

“Ân.” Hi vọng Frank có thể hạnh phúc….


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét